2 – Anh thấy tôi rất bỉ ổi đúng không? Nói cho anh biết còn có người bỉ ổi hơn.
Lúc xuất hiện trước mặt tôi, Viên Tổ Vực thở hổn hển hai ba phút sau mới thở đều, sau đó hỏi:
- Em sao thế, khóc nức nở trong điện thoại, anh còn tưởng em bị cướp!
Tôi run nẩy nhìn anh, không nói được gì. Anh lo lắng nhìn tôi một lúc, cuối cùng không nói gì mà dắt tay tôi đi.
Vì sao phải khóc, thật sự tôi cũng không biết nữa. Về lý mà nói, Trần Chỉ Tình và tôi không thân cũng chẳng quen. Cô ta có bi thảm đến đâu thì cũng không liên quan đến tôi.
Nhưng tôi cảm thấy rất buồn, thật sự rất buồn.
Trên đường cùng Quân Lương đến bệnh viện, chúng tôi nắm chặt tay nhau, lòng bàn tay của hai đứa đều ướt đẫm. Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy vách ngăn ngăn cách giữa chúng tôi biến mất, dường như tất cả lại quay trở về như lúc đầu.
Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Tầm, tôi biết đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình.
Nhìn thấy Quân Lương chạy lại ôm chầm lấy Đỗ Tầm trước mặt mọi người, nhìn thấy Đỗ Tầm ôm Quân Lương rất chặt, giống như ôm vật báu quý giá nhất trên đời… Khoảnh khắc ấy tôi thật sự tiếc cho cô gái tên là Trần Chỉ Tình đang nằm trong phòng cấp cứu.
Để thời gian quay về tối hôm qua, cuộc chiến giằng co giữa ba người.
Sau khi Quân Lương bị Trần Chỉ Tình tát một cái rất đau, rất lâu sau không ngoảnh đầu lại. Cái tát ấy nặng như thế nào cả ba người đều biết. Quân Lương chỉ thấy mặt mình như sắp nổ tung, hai tai ù lại… Nhưng khó chịu nhất không phải là cảm giác đau về thể xác mà là nỗi nhục nhã trong tim.
Trần Chỉ Tình sững người vài giây, bắt đầu vừa khóc vừa cười.
Đó là một nét biểu cảm rất kỳ lạ, có chút rùng mình, khiến người ta xót xa. Từ trước tới nay cô ấy luôn để lại cho người ta cảm giác là một tiểu thư nho nhã, chưa bao giờ có ai nhìn thấy cô ấy vì chuyện gì mà khóc như thế.
Cô ấy gào lên đến xé ruột xé gan:
- Tôi hận các người. Tôi hận các người. Tôi hận các người.
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng gào thét ấy giống như cơn ác mộng bao trùm Đỗ Tầm và Quân Lương.
Đến tận khi cổ họng khàn đặc, đến tận khi không còn sức lực nữa, cuối cùng Trần Chỉ Tình cầm túi lên, giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi phóng đi.
Đỗ Tầm chạy theo vài bước nhưng không đuổi được nên cũng thôi, quay lại với Quân Lương. Hai mắt cô ấy ngấn lệ nhưng không khóc thành tiếng.
Hai tiếng “xin lỗi” Đỗ Tầm đã nói nhiều đến nỗi không muốn nói nữa nhưng ngoài hai tiếng này, anh còn có thể nói điều gì khác đây?
Họ đứng trên con đường đó rất lâu, rất lâu, không ai nói gì, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên đột ngột và hun hút, giống như tiếng nức nở.
Đỗ Tầm khẽ nói:
- Quân Lương, anh đưa em về nhé.
Nhưng cô ấy đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, chậm rãi nói:
- Đỗ Tầm… Anh mang chứng minh thư chứ… em… không muốn về.
Trần Chỉ Tình về đến nhà, bố mẹ đều đã ngủ. Cô rón rén bước vào phòng mình, ôm con mèo Garfield ngoại cỡ bằng bông trên giường khóc đến chết đi sống lại.
Từ trước đến nay cô không biết rằng mình có nhiều nước mắt như vậy. Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng người mà mình yêu nhất lại đâm một nhát dao vào tim mình.
Điều gì có thể khiến người mình đã từng tin tưởng nhất vứt bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ nguyên tắc, bảo vệ một đứa con gái khác trước mặt mình? Rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng tin trong trái tim của con người?
Còn cả tình yêu…
Tay chân Trần Chỉ Tình lạnh buốt, trong lòng trào dâng cảm giác bi ai bất lực và sự căm phẫn.
- Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người như thế… - Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra khi nói câu ấy, vẻ mặt của mình biến dạng trông đáng sợ như thế nào.
- Tôi tuyệt đối không cho phép người khác cần thì đến với tôi, sau đó gạt tôi sang một bên!
Trong lòng cô ta, có một số thứ mềm mại, lương thiện, khiêm nhường đang từ từ tan biến như mây khói.
Sau khi đưa Quân Lương về trường, Đỗ Tầm nhận được điện thoại của Trần Chỉ Tình.
Mãi đến nửa đêm mới đến nhà nghỉ nghỉ ngơi, Quân Lương vô cùng mệt mỏi. Sau khi tắm xong mới lấy lại được chút tinh thần, mở cửa phòng tắm thì thấy Đỗ Tầm đứng cạnh cửa sổ hút thuốc. Hình bóng ẩn chứa nỗi cô đơn.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của cô như bị một thứ vũ khí vô hình đánh gục.
Đêm lạnh như nước, Đỗ Tầm hút thuốc, khẽ nói:
- Em ngủ trước đi.
Nhưng đợi đến khi anh tắm xong bước ra ngoài, Quân Lương vẫn chưa ngủ. Ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào khuôn mặt u sầu của cô, trông giống như một bức tranh cũ kỹ.
Đỗ Tầm bước lại, ngồi xuống cạnh giường nhìn cô.
Chỉ là thời gian một hai năm, so với cô gái lúc đầu, chạy ra từ trong quán bar, tươi cười xin số điện thoại của anh, Quân Lương trước mặt anh lúc này không còn ngây thơ như thế nữa, đôi mắt ẩn chứa nỗi u buồn.
Sau này có còn nhìn thấy nụ cười giống như đóa hoa ấy không? Nếu không nhìn thấy, mình phải chịu trách nhiệm như thế nào đây? Đỗ Tầm cảm thấy xót xa trong lòng.
Quân Lương lại gần ôm lấy anh, mùi hương thoang thoảng của sữa tắm lan tỏa trong không gian.
- Đỗ Tầm.
- Ừm? - Đỗ Tầm chờ mãi không thấy Quân Lương nói tiếp, ngỡ rằng cô khóc nhưng nhìn mặt cô thì không phải.
Trước ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Tầm, Quân Lương mỉm cười nói câu mà trước đó mình ngại không nói:
- Đỗ Tầm, em yêu anh.
Đêm tối ở thành cổ, dường như ở phía xa có tiếng hát lúc ẩn lúc hiện. Cố Từ Viễn đứng hút thuốc trên hành lang của khách sạn.
Anh là người rất ít khi hút thuốc. Điếu thuốc này là Lâm Mộ Sắc đưa cho anh, nụ cười của cô ta rạng ngời như đóa hoa, ẩn chứa sức hút đầy tội lỗi.
Hành lang lúc đêm khuya không có một bóng người. Cố Từ Viễn ngửa đầu nhả một vòng khói lớn. Sạc pin báo đã đầy nhưng lúc này gọi điện phải nói thế nào? Có thể nói gì đây?
Có thể thản nhiên, vờ như không có chuyện gì xảy ra được không? Có thể vui vẻ trêu đùa như trước đây được không?
Anh biết mình không thể. Một số người ngay từ khi mới sinh ra đã biết dàn xếp mọi việc, nói dối mà mặt vẫn thản nhiên như không. Nhưng anh không phải là loại người ấy.
Ánh đèn ở hành lang rất yếu ớt, nhìn từ đầu này sang đầu kia giống như đường hầm mỗi lúc một nhạt nhòa.
Anh nghĩ rất lâu rất lâu, cuối cùng vẫn không mở máy.
Quay về phòng, Lâm Mộ Sắc đã ngủ rồi, cánh tay trắng muốt thò ra ngoài. Cố Từ Viễn không kìm được đắp chăn cho cô ta.
Vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Sơ Vi khi ngủ… Đột nhiên Cố Từ Viễn giật mình vì ý nghĩ của mình. Chẳng mấy chốc, cảm giác day dứt trước đó lại vây lấy anh.
Trong đầu anh hiện lên đôi mắt của Tống Sơ Vi. Đôi mắt sáng như hồ nước ở thành cổ.
Buổi sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng. Quân Lương mở mắt, nhìn thấy Đỗ Tầm vẫn đang ngủ say bên cạnh.
Cuối cùng đã xác định được một số chuyện. Chuyện mà trước đó chưa nắm chắc, suy tính thiệt hơn, sau buổi tối hôm qua, cuối cùng đã đến. Trong lòng Quân Lương cũng có chút coi thường bản thân mình nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất.
Cô khẽ đưa tay ra vẽ lông mày của Đỗ Tầm, tự nói với mình rằng có mất sẽ có được.
Những cái cô có được không phải là may rủi. Tối hôm qua, khi cô hạ quyết tâm nói câu: “Em không muốn về”, tất cả mọi việc diễn ra sau đó đều nằm trong dự tính của cô.
- Em không hối hận! - Cô ghé lại gần, khẽ hôn lên mặt Đỗ Tầm. Nước mắt trào dâng trên đôi mắt của cô.
- Em thật sự không hối hận! - Giống như muốn khẳng định lại, cô lại nhắc lại một lần nữa.
Dĩ nhiên cô không biết rằng cũng trong lúc ấy, người bạn thân nhất của cô đang ở trong trường, lo lắng đến nỗi ăn không ngon vì suốt đêm cô không về.
Nước mắt của tôi rơi lã chã. Viên Tổ Vực ngồi đối diện với tôi, không hỏi câu nào. Anh cũng nhận ra là tâm trạng của tôi khó mà bình tĩnh ngay được. Ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi, không có cách nào khác.
Tôi không biết mình đã sụt sịt bao lâu nhưng tôi biết khi mình cúi đầu khóc lóc, khách hàng và nhân viên phục vụ đi ngang qua đều nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò.
Cuối cùng tôi không chịu được cảm giác bị người ta soi mói. Tôi không khóc nữa, nói với Viên Tổ Vực:
- Chúng ta đến chỗ khác đi.
Trong quán cà phê tên “Phi”, tôi uống “Mandheling” mà Thẩm Ngôn giới thiệu. Viên Tổ Vực không gọi đồ uống gì, anh nói:
- Cà phê không thích hợp với người lao khổ ở đáy xã hội như anh. Anh uống nước lọc là được rồi.
Lần đầu tiên tôi hút thuốc trước mặt Viên Tổ Vực. Đôi mắt của anh lóe lên chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thường:
- Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh không nghĩ em là cô nữ sinh rất ngoan. Quả nhiên là thế.
Tôi không biết cái thứ tên là nicotine trong thuốc lá có thật sự có tác dụng làm cho người ta trấn tĩnh hay không, có điều ít ra thì nó khiến tôi dần dần lấy lại bình tĩnh.
Trước ánh mắt chăm chú của Viên Tổ Vực, tôi kể cho anh nghe mọi thứ mà tôi biết.
Ở thành phố này, những căn nhà cổ cao sáu tầng đã không còn nhiều nữa. Trần Chỉ Tình ngồi trên lan can gọi điện cho Đỗ Tầm, lời lẽ rất ngắn gọn:
- Nếu bây giờ anh không đến gặp em thì sau này vĩnh viễn đừng bao giờ gặp em nữa.
Đỗ Tầm đưa Quân Lương về ký túc, đành phải phi như bay đi gặp Trần Chỉ Tình. Vì quá lo lắng và mệt mỏi nên suýt chút nữa anh đâm vào chiếc taxi trước mặt khi rẽ sang đường.
Trong tiếng chửi bới đáng sợ của lái xe, một linh cảm chẳng lành trào dâng trong lòng Đỗ Tầm.
Thở hổn hển leo lên tầng sáu, Đỗ Tầm nhìn thấy cô gái cô đơn ngồi trên lan can. Khuôn mặt của cô ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng.
Điều gì khiến tất cả thành ra thế này? - Đỗ Tầm không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ. Anh chỉ có thể cầu xin cô ấy:
- Chỉ Tình, đừng như thế. Em xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
- Còn gì để nói nữa đây? - Cô mỉm cười hỏi lại anh, giọng nói ẩn chứa sự giễu cợt không chút che giấu.
Đỗ Tầm không biết nói gì. Trần Chỉ Tình nói tiếp:
- Lòng người hiểm ác. Đỗ Tầm, anh biết câu nói này nghĩa là gì chứ… Anh thông minh như thế, dĩ nhiên là biết… Nhưng anh có nghĩ rằng sẽ có một ngày nó lại được dùng để nói anh không?
Tất cả những tình cảm đã có đều đã mất hết, giống như những bộ hài cốt trên chiến trường bị vùi lấp dưới cát bụi. Ai còn nhớ những hồi ức tuy không rung động đến tận tâm can nhưng cũng khắc cốt ghi tâm?
Trần Chỉ Tình nhìn chằm chằm xuống sàn xi măng dưới tầng một và nói:
- Đỗ Tầm, anh nói xem, đầu chạm đất trước hay chân chạm đất trước thì tốt hơn?
Giống như một sợi dây đàn bị kéo căng cuối cùng bị đứt vì sứt kéo quá mạnh, Đỗ Tầm ôm đầu, đau khổ hét lên:
- Trần Chỉ Tình!
Cô gái được gọi tên ngoảnh đầu lại mỉm cười với anh:
- Anh thấy tôi rất bỉ ổi đúng không? Nói cho anh biết còn có người bỉ ổi hơn…
Nghe đến đây, Viên Tổ Vực không khỏi rùng mình, chiếc cốc thủy tinh trên tay cũng run run, nước bắn ra ngoài.
Thật sự tôi buồn đến nỗi không thể nói tiếp được. Tôi không biết có thể nói chuyện này với ai. Tôi là bạn thân nhất của Quân Lương. Đỗ Tầm là bạn thân nhất của Cố Từ Viễn. Về tình về lý, tôi đều không nên đứng về phía Trần Chỉ Tình.
Cũng phải đợi đến khi một vài sự thật được hé mở, tôi mới biết rằng cuộc đời đầy rẫy những phép ẩn dụ. Lúc tôi rơi nước mắt vì Trần Chỉ Tình, chẳng phải là đang khóc cho chính mình sao.
Tôi ngừng lại một lát, Viên Tổ Vực hỏi tôi với giọng điệu đầy hoài nghi:
- Vậy cô ta nói chuyện bỉ ổi hơn là chuyện gì?
- Định vị. Cô ta đã sớm định vị điện thoại của Đỗ Tầm. Vì thế tối hôm ấy cô ta mới xuất hiện ở quán karaoke.
Đỗ Tầm suy sụp nhưng cũng vô cùng tức giận vì chuyện này. Tất cả những cảm xúc khó nói nên lời đan xen với nhau khiến anh nói năng không suy nghĩ:
- Trần Chỉ Tình, cô học được cái thủ đoạn bẩn thỉu này ở đâu vậy?
Cô ấy cười, để lộ hàm răng trắng bóng, cười một cách hời hợt, thậm chí không thèm nhìn anh.
- Bẩn thỉu ư… Có thể là có một chút, nhưng anh có tư cách gì mà nói tôi?
Tất cả đều đã thay đổi, tất cả mọi việc đều không thể quay lại như lúc đầu, vết thương càng lúc càng lớn. Hai con người đã từng gắn bó sâu sắc bị một sức mạnh vô hình đẩy càng lúc càng xa.
Đến lúc này, Đỗ Tầm lại thấy bình tĩnh.
Khuôn mặt không chút biểu cảm của anh trông thật tàn khốc và vô tình:
- Cô nói đúng, tôi có tư cách gì mà nói cô. Chẳng phải bản thân tôi cũng là một kẻ xấu xa sao?
Nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt Trần Chỉ Tình dần dần tan biến, dường như không dám tin Đỗ Tầm sẽ đối xử với mình như vậy. Ánh mắt của cô đầy ngạc nhiên:
- Anh nói thật chứ?
- Thật, những lời xin lỗi tôi cũng nói gì, những chuyện tôi muốn làm để bù đắp cho cô, cô cũng không cho tôi cơ hội. Tôi còn có thể làm gì đây? Chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô. Cô muốn nhảy thì nhảy đi!
Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy Trần Chỉ Tình thật sự hoang mang. Cũng chính từ khoảnh khắc ấy cô nhận ra rằng khi Đỗ Tầm đối xử với mình bằng thái độ với người khác thì thật sự tất cả đã không thể cứu vãn được nữa. Cô tròn mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Tầm. Bỗng nhiên, tất cả những lời đã chuẩn bị từ trước để chỉ trích anh và Quân Lương giống như xương cá mắc trong cổ họng, không nuốt được, cũng không nhả ra được…
Đỗ Tầm nói tiếp:
- Cô hận tôi, tôi hiểu. Cô luôn miệng nói là cho tôi những năm tháng tốt đẹp nhất. Lẽ nào chuyện đó không phải là trao đổi sao? Lẽ nào tôi cho cô những năm tháng tàn tạ sao? Hai năm cô ở nước ngoài, lẽ nào tôi không đến thăm cô sao? Lẽ nào tôi không nỗ lực để duy trì mối quan hệ này sao?
Một loạt những lời phản vấn khiến Trần Chỉ Tình không biết nói gì, rất lâu sau cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đỗ Tầm ngừng một lát rồi nói:
- Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng chuyện đã đến nước này tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Cô muốn thế nào thì cứ làm như thế đi!
Nói xong câu ấy, Đỗ Tầm không đợi Trần Chỉ Tình nói thêm câu gì mà quay người đi xuống.
Đây là nơi mà Trần Chỉ Tình đã sống khi còn nhỏ, là nơi mà mấy năm trước khi họ mới yêu nhau, Trần Chỉ Tình một mực đòi đưa anh đến, nói là muốn anh hiểu quá khứ của mình.
Hồi ấy đâu có ngờ rằng chuyện bắt đầu ở đây thì cũng kết thúc ở đây.
Lúc đi xuống cầu thang, trong lòng anh có một cảm giác khó diễn tả, giống như trút được gánh nặng. Có lẽ con người ai cũng vậy, khi bản thân không thể khống chế được sự biến đổi của sự việc thì đều lựa chọn theo ý trời.
Hãy để cái thứ có tên là số phận kia sắp xếp mọi chuyện.
Khi xuống đến bậc thang cuối cùng, anh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
- Đỗ Tầm!
Sau đó là tiếng chạm đất nặng nề. Chỉ có mấy chú chim bay lượn trên nóc nhà, nhìn thấy cô gái lao mình xuống dưới nên cũng bay xuống!
Dường như trong đầu có vô số âm thanh đang kêu ù ù, sau đó hợp thành tiếng động khổng lồ.
Những tiếng ồn ào vang lên không ngớt, tiếng còi của xe cấp cứu và xe cảnh sát, bầu trời phía xa vang lên tiếng sấm rền vang… Tất cả những vật thể có thể phát ra tiếng động trên đời đều vang lên trong khoảnh khắc này…
Đỗ Tầm chỉ thấy trong khoảnh khắc này, linh hồn của mình tan thành mây khói.
Viên Tổ Vực nắm chặt bàn tay đang run lên vì kích động của tôi.
Anh có bàn tay dài và mảnh hiếm thấy, lòng bàn tay khô và ấm áp. Tôi không phản ứng ngay lập tức mà chờ đợi rồi mới vờ lau nước mắt, rụt tay lại.
Lúc tôi cùng Quân Lương chạy đến bệnh viện, bố mẹ Trần Chỉ Tình vẫn chưa đến. Đỗ Tầm ngồi trên ghế, khuôn mặt tái nhợt, nhìn lên trần nhà, dưới chân là một đống đầu mẩu thuốc lá.
Quân Lương gạt tay tôi ra chạy về phía cậu ta. Động tác ấy thật tự nhiên. Còn tôi thì ngây người nhìn họ ôm nhau trước mặt mình.
- Bỗng nhiên em rất muốn nôn. - Tôi nói với Viên Tổ Vực.
Thật lạ là trong giọng nói của tôi có tiếng nghiến răng nghiến lợi, dường như cái “ác” trong bản tính con người bắt đầu hiện lên. Tôi nói rất nhanh:
- Thật sự họ không sợ báo ứng sao? Trần Chỉ Tình vẫn ở trong phòng phẫu thuật, chưa biết sống chết thế nào, vậy mà họ lại ôm nhau ở nơi chỉ cách cô ta một bức tường? Sao em lại có đứa bạn như thế?
Chẳng mấy chốc thì trời tối.
Ánh đèn vàng nhạt khiến bóng của chúng tôi loang lổ trên tường, u tối giống như ảnh cắt trong một bộ phim câm đen trắng nào đó, chỉ có đường nét đơn giản và mờ nhạt.
Viên Tổ Vực vốn giữ im lặng, một lúc rất lâu, cuối cùng anh nói:
- Tống Sơ Vi, thật sự anh không nghĩ là tội của họ không thể tha thứ. Chuyện tình cảm vốn là vậy, yêu nhau rồi lại chia tay. Em nhìn xem trên con đường này, có ai là chưa từng thất tình? Là sự quá khích của cô gái kia đã hại cô ta.
Tôi tròn mắt nhìn anh. Những lời nói như thế chẳng qua là anh đứng trên lập trường của Đỗ Tầm nhìn nhận vấn đề mà thôi.
- Không phải ý đó… - Anh xua tay. - Anh là người ngoài nên nhìn vấn đề rõ hơn. Thái độ của em với chuyện này có quá nhiều ý kiến chủ quan, nói một cách khác là em quá nhập vai.
Dường như có một tia chớp lóe qua trước mắt tôi. Bỗng chốc tất cả mọi ngõ ngách trong tim đều bị chiếu sáng. Tôi ngây người nhìn Viên Tổ Vực nói:
- Em hãy nghĩ thật kỹ xem có phải đúng như anh nói không. Trong tiềm thức em đang nhớ lại chuyện em với bạn trai em lần trước. Em oán hận những kẻ không chung thủy vì thế mới giận bạn của em. Nhưng trên thực tế, họ không hề mang tội ác tày trời như em nói.
Tôi rùng mình, không thể không thừa nhận anh nói rất có lý.
Tôi bước đi rất nhanh, Viên Tổ Vực đi theo sau gọi tên tôi rất lâu nhưng tôi cố chấp không ngoảnh đầu.
Thật nực cười, sao tôi lại nói với người chỉ mới quen biết nhiều chuyện thế chứ. Việc gì tôi phải tâm sự với anh ta suy nghĩ của mình. Tôi nghĩ thế nào liên quan gì tới anh ta!
Tôi bật cười nhưng không đi chậm lại.
Nhưng khi Viên Tổ Vực dừng lại, hét lên một câu sau lưng tôi thì tôi đã đứng lại.
- Tống Sơ Vi, đừng có mà thẹn quá hóa giận!
Tôi ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, một Tống Sơ Vi trước đây luôn giơ cao ngọn cờ phản kháng đã quay lại, lúc nào cô ta cũng không biết phân biệt những lời khuyên răn tốt như thế:
- Nực cười, anh là cái gì của tôi mà tôi lại phải xấu hổ vì những lời nói của anh?
Một làn gió thổi qua. Chỉ trong thoáng chốc, hai người vốn rất gần nhau dường như bị ngăn cách bởi một bức bình phong. Điều đáng buồn là cho dù tôi hay Viên Tổ Vực đều không có ý định dỡ bức bình phong ấy.
Anh cũng lạnh lùng nhìn tôi, một lúc sau, anh cười khẩy, nói:
- Đúng vậy, cô cũng chẳng là cái gì của tôi, tạm biệt.
Nhìn anh quay người bước đi, tôi tức đến nỗi nắm chặt tay nhưng không biết đấm vào đâu. Nếu bên cạnh có tấm cửa kính, chắc chắn tôi sẽ tung cú đấm không chút do dự.
Đúng lúc ấy Thẩm Ngôn gọi điện cho tôi:
- Sơ Vi à, chị vừa đi qua quán “Phi”, hình như nhìn thấy em, có đúng không?
Lúc tâm trạng không tốt mà đi ăn buffet thì quả là một cách giải tỏa rất tốt. Tôi và Thẩm Ngôn bưng đĩa đứng rất lâu. Tôi gắp rất nhiều bánh ngọt, có bánh sôcôla, bánh kem, còn có loại bánh matcha mà tôi thích nhất.
Thẩm Ngôn không ăn bánh ngọt, có thể là sợ béo. Thực ra tôi cũng sợ béo nhưng khi tâm trạng tồi tệ đến cùng cực, đâu còn bận tâm đến nhiều thứ như vậy?
Trên miếng gỏi cá có tẩm mù tạt màu xanh. Tôi chỉ nhìn thấy đã không kìm được nghiến răng nghiến lợi nhưng Thẩm Ngôn thì lại thản nhiên như không.
Chị ấy khẽ nói:
- Chị lớn lên ở thành phố ven biển. Mọi người ở chỗ chị đều ăn mù tạt như vậy, không sao.
- Vâng. - Lần đầu tiên nghe Thẩm Ngôn nhắc đến quá khứ của mình, tôi cũng có chút tò mò. - Thành phố ven biển, vậy thì chắc chắn nhà chị rất giàu…
Tôi cảm thấy mình đã hỏi một câu nhảm nhí, giàu hay nghèo và có phẩm vị hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chỉ cần nhìn cử chỉ, lời nói, cách ăn mặc của chị Thẩm Ngôn là biết, chắc chắn chị ấy là người được sống sung sướng.
Nhưng không ngờ, nét mặt của chị bỗng trở nên u ám, chị vội nói sang chuyện khác, dường như có chuyện gì đó không muốn nói ra:
- Em ăn nhiều một chút, còn nhỏ thế này béo một chút cũng không sao. Không giống chị, đã đến cái tuổi này rồi không dám thức đêm, cũng không dám ăn nhiều. Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp em thì chị đã định mua rau gì đó rồi về nhà luộc ăn.
Tôi mỉm cười:
- Lê Lãng thích chị là được rồi.
Không biết vì sao, dưới ánh đèn màu vàng, khuôn mặt của mỗi người bỗng như chất chứa biết bao tâm sự.
Thẩm Ngôn mỉm cười:
- Có lẽ em nói đúng… À đúng rồi, sao em lại đi một mình? Quân Lương đâu?
Mỗi lần nhìn thấy tôi, Thẩm Ngôn đều bất giác hỏi Quân Lương. Khi một vài việc vẫn chưa được hé mở, tôi không hề nhận ra sự quan tâm của chị ấy với Quân Lương có gì bất thường, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện này, tôi càng không có tâm trạng nào để nghĩ nhiều như vậy.
- Quân Lương… xảy ra một số chuyện… - Tôi lấy quả dâu tây trên chiếc bánh ngọt xuống cắt làm đôi. - Bạn gái cũ của bạn trai cô ấy nhảy lầu rồi.
Ba hôm sau, Cố Từ Viễn quay về. Ba hôm ấy một mình tôi ở trong trường, giống như cái xác không hồn.
Anh không gọi điện cho tôi, cũng không nhắn bất kỳ cái tin nào trên QQ, còn tôi thì cũng nhẫn nhịn ba ngày không hề đi tìm anh. Mặc dù trong lòng tôi hiểu rất rõ dường như đây là cách xử lý bình tĩnh và nhẹ nhàng, thực ra chẳng qua là đang chuẩn bị cho một lần bùng phát.
Quân Lương cũng không tìm tôi. Tôi không biết cô ấy và Đỗ Tầm phải đối mặt với một trận mưa dông bão táp như thế nào. Dĩ nhiên tôi cũng không muốn biết.
Vô cớ bị cảm giác chán nản bủa vây, ngày nào cũng vác cặp sách, uể oải đi đến trường rồi lại uể oải đi về ký túc. Trong khoảng thời gian này mẹ tôi có gọi điện cho tôi một lần. Hai người nói chuyện rất lâu mà cũng chẳng ra chuyện gì với chuyện gì.
- Đôi khi thật sự cảm thấy cuộc sống không còn gì để lưu luyến.
Tôi nằm trên giường oán than.
Gần đây hành tung của Đường Nguyên Nguyên cũng càng ngày càng bí mật. Nụ cười có mà như không cùng với ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô ta giống như đang âm mưu một chuyện rất quan trọng. Nhưng khi tôi hỏi thì cô ta không nói gì.
Nhớ lại lời nhờ vả của Lương Tranh, tôi ho một tiếng rồi nói:
- Cậu… muốn chia tay với Lương Tranh à?
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, nói với giọng đầy ẩn ý:
- Cậu ta nói với cậu à?
Tôi không trả lời, chuyện người khác nhờ vả thì không được hé lộ, điều này tôi hiểu rất rõ. Thế nên tôi cứ lặng lẽ nhìn Đường Nguyên Nguyên đang chải chuốt trước gương.
Cô ta nói một vài điều không liên quan:
- Cậu có biết vì sao ngày nào mình cũng phải trang điểm không? Bời vì không biết khi nào sẽ gặp được người thay đổi cuộc đời mình.
Tôi sững người, lờ mờ nhớ rằng câu nói này vốn là “không biết khi nào sẽ gặp được người mình yêu”. Nhìn Đường Nguyên Nguyên ngồi trước gương trang điểm, tôi không thể không nói cô ta rất thực tế.
Nhưng thực tế thì sai sao? Thực tế và tình yêu mâu thuẫn với nhau sao?
Sau khi trang điểm xong, Đường Nguyên Nguyên xách túi đi ra khỏi cửa. Trước khi đi, cô ta nghiêm túc nói với tôi:
- Rõ ràng Lương Tranh không phải là người có thể thay đổi cuộc đời của mình.
Tình yêu quan trọng như thế nào?
Tình yêu có quan trọng bằng chiếc Porsche mà bạn được ngồi dưới trời mưa như trút nước không? Tình yêu có quan trọng bằng căn nhà nhỏ khiến bạn có thể sống yên ổn khi giá nhà tăng nhanh đến chóng mặt không? Tình yêu có quan trọng bằng những món ăn ngon mà bạn được nhìn thấy khi đang đói đến cồn cào ruột gan không? Tình yêu có quan trọng bằng tương lai giàu sang không?
Nghĩ như vậy, hình như Đường Nguyên Nguyên thật sự không có gì là sai. Nghĩ như vậy, thậm chí là Quân Lương sau khi mất đi người thân, vội vàng hy sinh chút gì đó để giữ chân Đỗ Tầm cũng không có gì sai.
Là Tống Sơ Vi tôi chưa đủ sự từng trải, là Tống Sơ Vi tôi quá ấu trĩ. Tôi đứng bên cửa sổ, buồn rầu suy nghĩ.
Thật là nhàm chán, tôi quyết định lên mạng. Đăng nhập QQ, list những người quan trọng chỉ có một màu xám.
Tôi mở không gian của mình viết vài câu triết lý nhưng lại bất ngờ nhìn thấy thông tin bạn thân thay đổi không gian. Trong album ảnh của một người nào đó có đăng hàng chục tấm ảnh mới.
Tôi không kìm được kích chuột vào…
“Cạch” một tiếng, tôi gấp laptop lại, toàn thân lạnh như băng.
Màn đêm buông xuống, thời gian buổi chiều qua đi thật nhanh. Tôi nhìn ánh tà dương dần dần biến mất qua cánh cửa… Trần Chỉ Tình lúc nhảy từ lầu sáu xuống, tâm trạng của cô như thế nào?
Trong vài giây ngắn ngủi ấy, cô có thấy hối hận không?
Trong căn phòng tăm tối và chật chội, tôi ôm hai cánh tay mình, toàn thân run lên cầm cập.
Đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi khống muốn nhìn thấy tên mà lập tức nhấn nút nghe. Giọng nói đã lâu không nghe thấy không hề có một chút day dứt:
- Sơ Vi, anh về rồi, mình ra ngoài ăn đi.
- Được thôi, em cũng có chuyện muốn nói với anh.
- Hả? Chuyện gì? Gặp mặt rồi tâm sự cũng chưa muộn. - Cố Từ Viễn lớn tiếng cười trong điện thoại.
- Cũng được, chuyện chia tay nói trước mặt là tốt nhất.
Nói xong câu ấy, tôi dứt khoát cúp máy, không cho anh ta nói thêm một câu nào.
Không sai, Cố Từ Viễn, chúng ta chia tay!