Mi mắt Khương Bất Dạ giật giật chậm rãi mở ra, cậu nhìn xung quanh rồi lại nhìn đến Cố Bắc Thượng đang ngồi bên giường.
Hắn nắm lấy tay cậu, thấy ngón tay hơi nhúc nhích liền ngẩng đầu đã thấy cậu nhìn mình chằm chằm.
" Dạ Dạ. " Hắn gọi một tiếng nhổm dậy gần cậu.
Hai người kia nghe thế mới nhìn lại.
Cậu động đậy một chút cố ngồi dậy nhưng cơ thể lại quá mệt mỏi nên có chút khó khăn, Cố Bắc Thượng và Triệu Uy liền lại gần đỡ cậu dựa vào cái gối Triệu Thạc vừa dựng lên ở đầu giường.
Cậu cảm thấy cổ họng rất khô, có chút đau liền nhờ lấy giùm cốc nước uống mới thấy dễ chịu hơn chút.
" Sao em lại ở đây ? " Cậu nhìn căn phòng sáng đèn lại nhìn nhìn thử ra khe rèm cửa sổ, rồi nhìn đồng hồ trên tường. Giờ đang là ban đêm.
Cả ba người đều đồng thời sửng sốt, nhìn nhau không nói một lời. Khương Bất Dạ thấy vậy nên càng thêm hoài nghi.
" Làm sao vậy ? "
" À, không có gì. Em thật không nhớ gì hết à ? " Cố Bắc Thượng khó khăn mở miệng hỏi cậu, trong mắt lộ ra tia mong đợi.
Khương Bất Dạ lắc đầu, kì lạ nhìn bọn họ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Sao cậu lại một chút cũng chẳng nhớ gì hết ?
Cố Bắc Thượng lộ ra một nụ cười kèm theo tiếng thở phào vô cùng nhỏ của hai người Triệu Uy và Triệu Thạc, nói không có gì.
" Em là bị sốt nên ngất đi. "
" Vậy à ? Thế nhưng em lại chẳng nhớ gì cả. " Nói xong cậu cố ngẫm lại nhưng vẫn chẳng nhớ được gì hết. Hơn nữa nhìn bộ dạng của cả ba người trước mắt này, hẳn là .... nói dối đi ?
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt Khương Bất Dạ, Cố Bắc Thượng âm thầm căng thẳng. Hắn lấy ra máy bắn nhiệt độ trong ngăn tủ đầu giường mà khi nãy phát hiện Khương Bất Dạ bị sốt nhờ Phương Phàm đem tới.
Hắn quay mặt hiển thị nhiệt độ cho cậu xem, 38,5°C.
Vậy là bị sốt thật hả ? Chắc là do cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Thấy sự nghi hoặc trong mắt cậu dần giảm đi hắn mới từ từ thả lỏng cơ thể, thật sự không nhớ. Vậy ... cũng tốt.
" Anh ... anh. "
" A hả ? Làm sao vậy ? " Hắn nhanh chóng hoàn hồn lại vội hỏi cậu.
" Em nói mọi người đều đi nghỉ đi, em thấy khỏe rồi. Mọi người làm sao vậy ? "
" Không phải vì lo lắng cho cậu quá hay sao ? " Triệu Uy đánh nhẹ vào bả vai cậu cười cười.
" Em đói không ? Có muốn ăn gì không ? "
" Không có, em không đói. Tất cả đều đi nghỉ cả đi, mọi người đều đã rất mệt rồi. "
Dưới sự thúc giục của cậu chỉ còn mỗi Cố Bắc Thượng ở lại ngủ ở giường kế bên. Thực ra cậu cũng đang rất mệt nên chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Cảm nhận được nhịp thở của người bên cạnh đã đều đều Cố Bắc Thượng mới dám xoay người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cậu.
Hắn thực sự rất mong, mong rằng Khương Bất Dạ mãi mãi đừng nhớ lại, mãi mãi quên đi những chuyện xảy ra khi ấy. Hắn không muốn cậu nhớ lại một phần là vì áy náy, phần còn lại là sợ. Hắn sợ cậu sẽ không tha thứ cho hắn, sẽ hận hắn, hận đến thấu xương tủy, sẽ ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho hắn. Bởi vì ngay cả hắn cũng thấy mình thật ngu ngốc, thấy mình không thể tha thứ được.
Cố Bắc Thượng nhấc tay, trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo hắn khắc họa đường nét của người hắn thương, khắc họa đường nét của người hắn yêu.
Kiếp này dù cho bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải giữ được cậu, sẽ không lại để tuột mất cậu. Là hắn có lỗi với cậu, là Cố Bắc Thượng này phụ Khương Bất Dạ. Kiếp này để hắn đến bù đắp cho cậu đi.
Cả ngày hôm nay lăn lộn hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, không bao lâu đã nhắm mắt yên tĩnh ngủ. Người đối diện hắn vốn đang nhắm mắt ngủ yên bỗng trong bóng đêm lại mở đôi mắt tròn nhìn hắn chằm chằm.
Cậu biết mà, cậu biết bọn họ đang lừa cậu, giấu cậu điều gì đó. Cậu tự mình cảm nhận được bản thân đã quên đi một chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng nhưng nhớ thế nào cũng không ra.
____
Sáng sớm hôm sau, Cố Bắc Thượng dậy sớm hơn Khương Bất Dạ. Hắn vừa mở cửa định bụng sẽ đi mua chút đồ ăn cho cậu nhưng cửa vừa mở đã chạm mặt ba người là Lệ Nam, ba Cố và mẹ Cố.
Lý Duệ nhìn quầng thâm trên mắt con trai nỗi xót xa lại càng tăng lên. Lúc bà hay tin Khương Bất Dạ, con trai nhỏ nhập viện đã cuống cuồng thu dọn hành lí cùng Cố Nhất đặt chuyến bay sớm nhất để về nhà, lúc ấy vừa hay Lệ Nam cũng đặt chuyến bay ấy nên cả ba người cùng đi bà cũng thuận tiện thuật lại sự việc cho anh nghe. Mọi người đều rất lo lắng.
Cố Bắc Thượng nhìn mẹ mình đang dưng dưng nhìn mình thì vỗ vai bà trấn an rồi đóng cửa lại.
" Ba, mẹ sao hai người lại ở đây ? "
" Ba mẹ không ở đây thì ở đâu ? " Bà xoa nắn khuôn mặt của hắn rồi hỏi có phải vỏn vẹn mấy ngày lại gầy đi rồi không.
" Mẹ đã nghe hết chuyện của Dạ Dạ rồi, tình hình hiện tại của thằng bé mẹ cũng đã hỏi Phương Phàm. Rốt cuộc thằng bé gặp chuyện gì mà lại kích động như thế ? Là do áp lực à ? "
" Mẹ. " Hắn gọi một câu, cũng không biết nên trả lời bà như thế nào cho hợp lý.
Lý Duệ lại nghĩ là Cố Bắc Thượng cũng không biết lí do nên chỉ nhẹ nhàng xoa đầu hắn, bà nghĩ là do cậu lại mơ thấy tai nạn năm ấy.
" Con cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi nhìn cuồng thâm trên mắt con kìa. Để mẹ vào với Dạ Dạ. "
" Mẹ, đừng đánh thức Dạ Dạ để em ấy ngủ đi. Hiện tại con đi mua đồ ăn cho em ấy. " Hắn vỗ nhẹ vào mu bàn tay bà để trấn an.
" Thôi đi, để tôi đi mua cho. Cậu cứ nghỉ ngơi, đừng có cậy manh. " Lệ Nam nói xong thì cũng xoay người đi luôn không cho hắn cơ hội từ chối.
Đợi khi Lệ Nam đi rồi Cố Nhất mới mở miệng.
" Bắc Thượng. "
" Ba. "
" Qua đây một chút, ba nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một lát. "
" ... Vâng. "
Lý Duệ lo lắng nhìn hắn rồi nắm lấy tay ông. Cố Nhất nhẹ xoa tay bà, nói bà ở lại để ý Khương Bất Dạ rồi cùng Cố Bắc Thượng rời đi chỗ khác.