Hai người đều sững sờ nhìn nhau rồi lại nhìn bọn trẻ đang ríu rít vui mừng cười nói, ngay cả Lâu Thành đi vào cũng bị bọn trẻ cuốn lấy.
" Được rồi chúng ta vào nhà thôi " Khương Bất Dạ đưa túi đồ mình cầm cho Lâu Thành và Cố Bắc Thượng còn bản thân dắt tay hai đứa trẻ khác kéo cả bọn trẻ còn lại vào nhà.
Bọn trẻ rất vui khi ' ân nhân ' của mình tới thăm. Mặc dù thời gian gần đây ' ân nhân ' bận việc không thể đến nhưng vẫn thường xuyên gửi quà cho chúng, trời trở lạnh rồi nên thêm cả quần áo và gối đệm nữa. Chúng thích lắm, quần áo rất đẹp, đệm cũng rất ấm.
" Ân nhân "
" Đừng gọi như vậy, tên anh là Bất Dạ " Cậu ngồi xuống xoa đầu một đứa nhỏ vừa mới cất tiếng gọi mình.
" Bất Dạ ? Bất Dạ! Bất Dạ " Đứa trẻ đó chỉ tầm 2 tuổi rưỡi, nó đang ôm gấu bông nhỏ lặp đi lặp lại tên cậu bằng giọng nói êm tai của mình.
" Không thể gọi như vậy, Tiểu Cửu em phải gọi là anh Bất Dạ " Một đứa bé gái khác tầm năm tuổi nghiêm mặt dăn dạy đứa trẻ vừa nãy, khuôn mặt của cả hai nhìn có nét giống nhau.
" Ò, anh Bất Dạ " Đứa bé ngây thơ chỉ ò một tiếng rồi lại vui vẻ gọi tên cậu, một đứa trẻ khác lại nhìn chằm chằm vào hai người còn lại, rụt rè hỏi
" Vậy ... vậy hai anh thì sao ? "
Cố Bắc Thượng đưa mắt nhìn nó rồi nhẹ giọng trả lời " Cố Bắc Thượng ". Có chút xa cách.
" Anh ấy tên Cố Bắc Thượng..." Khương Bất Dạ hơi trách móc nhìn hắn rồi lại chỉ sang Lâu Thành "còn anh ấy tên Lâu Thành, có thể gọi là anh Thành "
Lâu Thành nghe thấy tên mình thì rất phối hợp nở nụ cười rồi đặt đồ trên tay xuống xoa đầu nó. Thấy cái nhìn e dè của đứa trẻ Khương Bất Dạ đánh ý bằng mắt cho hắn, Cố Bắc Thượng hiểu ý cứng nhắc mà cũng xoa xoa hai cái.
" Anh Bất Dạ ! " Một tiếng thét quen thuộc vang lên, Tiểu Ngũ hiện tại đã cao lên một chút chạy đến như một cơn gió ôm chầm lấy cậu mà vui mừng cười khanh khách.
" Anh Thành " Tiểu Bát cậu nhóc mập chỉ nhớ người cho mình đồ ăn mà chạy đến bên chân anh ôm lấy cọ cọ.
Jonhny lại rất điềm tĩnh gật đầu với Cố Bắc Thượng coi như chào hỏi nhưng không hời hợt, vẫn rất lễ phép.
Diệp Thanh đứng một bên nhìn thấy vậy không khỏi liên tưởng đến hai phiên bản ba lớn ba nhỏ. Cô bé Tiểu Ngũ là phiên bản nhỏ của Khương Bất Dạ, tinh nghịch nhưng rất nghe lời, thông minh, lanh lợi chỉ có điều khác giới tính. Jonhny là phiên bản nhỏ của Cố Bắc Thượng, trầm tĩnh ít nói nhưng rất quan tâm người khác. Mà nhóc Tiểu Bát lại là phiên bản nhỏ của Lâu Thành, hiền lành, kiên nhẫn.
Bà bỗng bật cười rồi nhanh chóng tiến lại chỗ bọn họ. Khương Bất Dạ chú ý thấy bà nên bảo bọn nhỏ đến chỗ Lâu Thành lấy quà còn mình và Cố Bắc Thượng ngồi lại nói chuyện cùng Diệp Thanh.
" Mọi thứ vẫn ổn chứ ạ ? " Khương Bất Dạ tự động rót một cốc nước cho bà. Diệp Thanh nhận lấy, nói cảm ơn rồi nhấp môi. Nghe thấy câu hỏi của cậu thì nở nụ cười hạnh phúc, đặt cốc nước xuống đứng lên cúi đầu.
" Cảm ơn, thật sự cảm ơn hai người đã giúp đỡ viện chúng tôi "
Khương Bất Dạ và Cố Bắc Thượng vội đỡ bà dậy, cậu cười gượng vì đột nhiên nhớ đến một cảnh tượng mà mình nhìn thấy trong quá khứ. Viện trưởng trước kia cũng đã từng làm vậy, bà từng cúi đầu cảm ơn, thậm chí là cầu xin người còn nhỏ tuổi hơn cả bà. Cầu xin họ giúp viện mồ côi, cầu xin họ thương mấy đứa trẻ....
Cậu không muốn nhớ đến nữa, Khương Bất Dạ lắc đầu. Cảm thấy có người đặt tay lên vai cậu, Khương Bất Dạ quay đầu, thấy Cố Bắc Thượng đang nhíu mày lo lắng nhìn mình. Cậu mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay ý bảo không sao rồi tiếp tục ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Diệp Thanh cũng không chiếm quá nhiều thời gian, chỉ ngồi lại 30 phút sau đó rời đi để hai người chơi với bọn trẻ.
" Tiểu Ngũ dạo này học tập thế nào? "
" A " Tiểu Ngũ chạy phắt vào giường mình, lấy ra một bài kiểm tra giơ lên cho mọi người cùng xem. Chỉ thiếu một điểm là đạt điểm tuyệt đối, cả Tiểu Bát thấy vậy cũng nhanh chóng giơ bài của mình lên lắc lắc để dành sự chú ý.
Lúc này mọi ánh mắt bỗng dồn về phía Johnny đang trầm tĩnh đọc sách. Thằng bé ngẩng đầu, thấy ai cũng nhìn mình thì nghiêng đầu khó hiểu. Tiểu Bát chỉ chỉ bài kiểm tra của mình, Johnny hiểu ý lục lọi trong cặp sách một hồi mới nhớ ra mà tháo cái kẹp giấy ở trang sách mình đang đọc, tháo ra rồi đưa cho bọn họ xem.
Tất cả : ..... Không phải điểm thấp quá đấy chứ ? Nhưng nhìn không giống.
Kết quả đúng như cậu nghĩ, Johnny đạt điểm tuyệt đối. Nhìn mặt thằng bé chẳng có cảm xúc gì khác nhưng qua ánh mắt của thằng bé, cậu thấy sự kì vọng ở trong đấy.
" Tốt lắm. Sau này chắc chắn sẽ trở thành một nhân tài "
Nghe cậu nói vậy mấy đứa trẻ khác nhao nhao hết cả lên, đều đem bài kiểm tra bày ra trước mắt mọi người và bắt đầu khoe khoang thành tích của mình.