*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm khuya tĩnh mịch, bầu trời yên ắng vạn vật chìm trong giấc ngủ nhưng trong một góc khuất nào đó dường như vẫn còn hoạt động miệt mài..
" Ahhhh...uưmmm. Đủ rồi..."
Tiếng thở dốc rên rỉ kích thích làm người ta khó phân định, trên giường lớn xa hoa Nghi Thường dạng chân ngồi khóa trên người Cố Hoàn, nơi tư mật gắt gao giao hợp mật dịch tuông như suối chảy thấm ướt 2 quả cầu thịt của người đàn ông, một màng dâm mỹ muốn có bao nhiêu dụ hoặc thì có bấy nhiêu. dương v*t to dài thẳng đứng sáp nhập hoa huy*t đến tận gốc, nếu có thể cũng muốn nhét cả túi thịt vào trong, bởi không gian trong ấy rất ư mà hấp dẫn - non mềm trơn ướt, sít sao chặt chẽ hơn cả thiên đường..
" Vẫn chưa đủ... Còn dám ghen tuông vô cớ nửa không?"
Cố Hoàn nằm ngửa, đầu kê thật cao giúp cho hắn nhìn không sót một chi tiết nào nơi 2 người ân ái, bàn tay rắn chắc đè lại 2 đùi ngọc buộc Nghi Thường muốn hay không muốn vẫn phải áp sát vào phân thân hắn, không còn 1 khe hở. Hừ!! Lúc nãy dám ghen tuông, gán ghép hắn với người phụ nữ khác thậm chí còn cắn hắn tóe máu. Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, trong khi đó hắn chỉ mất hơn 10 phút dỗ dành cô lên giường sau đó hoàn toàn " trở mặt" đem con mèo hoang giáo huấn tận xương. Để xem đến cùng ai mới là người nắm quyền chủ động...
" Ahh... Khốn kiếp... Rút ra.. quá quá sâu rồi."
Nghi Thường ủy khuất, cắn cắn khóe môi kiềm chế thanh âm rên rỉ đến tiêu hồn, cô biết rõ nếu bản thân không nhịn được dục vọng mà phóng túng thì sẽ càng làm người đàn ông này tự mãn, không được, cô không thể thua nhưng mà...
" Á...ưm... chỗ đó. đừng..."
Cố Hoàn thấy biểu tình chưa thật quy phục của Nghi Thường bèn dùng sức đỉnh thật sâu vào bên trong, thành công cọ sát điểm G mẫn cảm làm cô chỉ còn nước khóc lóc kêu rên cầu xin hắn nhẹ nhàng. Hơn ai hết Cố Hoàn hiểu rõ đâu là nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần tập trung đánh chiếm thì ắt sẽ buộc cô nhận thua, hoàn toàn nằm trong cuộc tình ái do hắn chủ đạo..
" Thế nào.. Có phải sướng đến sắp chết không?"
Hắn nhìn cô cười đắc ý, động tác dưới thân tuy nhẹ hơn nhưng mỗi lần đâm vào vẫn cố tình trêu đùa khối thịt mềm mại khó tìm kia.
" ahhh.. từ bỏ. em từ bỏ..."
" Từ bỏ cái gì. Nói, về sau còn ghen tuông vô cớ, còn gán ghép anh với người phụ nữ khác không?"
Cố Hoàn kéo cô nằm lên ngực mình, bên tai cô thấp giọng hỏi, hạ thân chặt chẽ giao hoan hoàn toàn không có ý dừng lại.
" Ưm... Không. không dám nửa. Xin anh"
Biết trốn không thoát, Nghi Thường nhìn hắn nũng nịu hy vọng chiêu lạt mềm buộc chặt có thể làm con mãnh thú này hạ nhiệt.
" Xem như em biết thức thời"
Hắn nhếch môi cười, khẽ vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhuội của Nghi Thường, hắn yêu chết thân thể này!!
" Anh...anh sao còn chưa ra?"
Thua cũng nhận rồi, nhưng mà vật kia vẫn nằm sâu trong âm đ*o chưa có ý định rút ra làm Nghi Thường khó hiểu, cô lay lay Cố Hoàn chất vấn. Kết quả chỉ nhận được ánh mắt xấu xa cùng nụ cười tà mị..
" Vẫn còn sớm, anh chưa ăn no?"
Dứt lời Cố Hoàn lật người đem thân thể mảnh mai kia đặt xuống giường, bản thân chôn trong hoa huy*t lại luật động trừu cắm.
" Anh.. rõ ràng anh đã hứa.."
" Anh hứa gì, anh chỉ hứa sẽ nhẹ nhàng chứ anh không nói sẽ dừng lại. Ngoan, anh thương"
Con mồi đã vào hang, Cố Hoàn lộ vẻ mặt sói xám cúi xuống liếm láp da thịt hồng nhuận chi chít dấu hôn của Nghi Thường.
" Anh... xấu xa"
Nghi Thường chu môi vẻ uất ức, cảm giác căn trướng bên trong vừa tê dại vừa khó chịu, dù sao cũng đã làm mấy tiếng đồng hồ nên cô có chút đau rát. Cố Hoàn nghe cô mắng, chẳng những không giận mà còn lấy làm tự mãn, yêu thương mút mát cánh môi hồng của con mèo nhỏ, trên môi cô hắn khàn khàn đáp:
" Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Ngoan, anh sẽ khiến em dục tiên dục tử"
Hắn vừa nói, vừa tà mị lần xuống bên dưới, từ xương quai xanh đến bộ ngực cao ngất, tỉ mỉ liếm đỉnh anh đào, hắn rất có kỹ năng trong chuyện này, rất điêu luyện dùng đầu lưỡi liếm xoay tròn xung quanh đầu v* sau đó mới há miệng ngậm tất cả vào trong, Nghi Thường dưới sự kích thích trêu chọc của hắn cảm giác rõ rệt đầu v* của mình cương cứng lên ngay trong khoang miệng Cố Hoàn!!
' Ưm...ahhh. Thật thoải mái. Hoàn"
Không nhịn được khoái cảm, Nghi Thường đưa tay vuốt ve đầu hắn, ưỡn ngực lên như thể muốn hắn ngậm sâu hơn đỉnh anh đào của mình. Ngẩn mặt lên từ nơi mềm mại, Cố Hoàn nhìn gương mặt Nghi Thường đê mê, mắt nhắm chặt tận hưởng sự sủng ái của mình thì cực kỳ hài lòng, cảm thấy yêu cô gái nhỏ này bao nhiêu cũng không đủ. Liếc mắt xuống địa phương đang kết hợp, mị thịt mềm mại qua thời gian dài ma sát đã ửng đỏ, có chút sưng lên nhưng mà vẫn thủy chung bao bọc lấy dương v*t hắn là hắn cảm giác cực kỳ mãn nguyện, hận không thể cả đời ở trong cái lỗ nhỏ này của Nghi Thường. Không nhịn được Cố Hoàn lại mặc kệ tình trạng hiện tại của nữ nhân dưới thân tận tình cắm rút, giữa không gian yên ắng chỉ còn lại thanh âm " phóc..phóc.." của da thịt va chạm cùng tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ... thật lâu, thật lâu vẫn chưa dừng lại.
1h sáng.....
" Cố Hoàn, tên khốn kiếp nhà anh, mau rút ra.. em muốn rách"
Nghi Thường ném cái gối vào người Cố Hoàn, thực sự không chịu đựng nổi nửa!! Dù cho cô có lỗi cũng đã nhận sai, chẳng nên dày vò cô như vậy, đã làm từ đầu đêm đến giờ vậy mà cái tên hỗn đản này vẫn chưa buông tha cô, có phải hắn muốn làm đến khi cô mệt chết mới thôi sao?!
" Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, ngoan mở chân ra"- Cố Hoàn đáp, trên gương mặt vẫn rất chuyên tâm đâm vào rút ra cái khe hẹp màu đỏ hồng của Nghi Thường.
"Ngoan cái con em gái nhà anh, chẳng phải là chó"
Nghi thường thầm mắng trong lòng, nhưng mà biết rõ không làm cho con mãnh thú của hắn thỏa mãn thì cô đừng hòng ngủ. Vẫn nhẹ nhàng tách chân ra, để lộ hoa huy*t lầy lội vẫn còn đang cây gậy thô dài của Cố Hoàn đâm vào chui ra..
" Anh..xấu xa!! A...ưm.. Anh đừng đâm sâu như vậy?"
" Còn mắng anh, xem ra em vẫn còn sức"
Cố Hoàn ướn thắt lưng liên tục cắm rút, thân thể Nghi Thường sắp nhũn ra thành nước mặc kệ hắn thao lộng, tầm hơn 20' sau tên nam nhân xấu xa này mới " miễn cưỡng" mà bắn ra mầm mống ở nơi sâu nhất của cô. Như được ân xá, Nghi Thường thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp điều hòa lại khí lực sắp bị Cố Hoàn rút cạn, nhưng mà sự tình như thế này là sao, rõ ràng đã xuất ra sao hắn lại..
" Anh.. anh còn không mau đi ra"
Cô lay động eo nhỏ muốn tách ra nhưng Cố Hoàn lại chẳng ý tứ gì mà ôm lấy cả người Nghi Thường, hạ thân càng thêm xoáy sâu vào bên trong.
" Chết tiệc, anh muốn sao nửa?
Nghi Thường tức giận, liên tục xoay lắc thân thể muốn tránh đi, nhưng chỉ mấy câu của người phía sau làm cô im bặt:
" Nếu em muốn làm đến trời sáng thì cứ xoay!"
" Khốn kiếp"
Nghi Thường thấp giọng mắng yêu, chẳng biết làm thế nào đành mặc kệ hắn, hiện tại mi mắt cô nặng như đeo đá, rất nhanh chìm vào giấc ngủ cũng chẳng biết hình thức ngủ như thế này chính là chuyện hàng đêm trong thời gian tới.