Anh Trai Nhỏ

Chương 27: Tiết học cuối cùng



Buổi tối hôm đó, Tạ Liễu Liễu vẫn theo lời xuống dưới lầu gặp Hạc Lâm.

Bọn họ ở vườn hoa đã từng luyện tiếng Anh thật lâu.

Hạc Lâm ôm cô vào trong ngực, hai chân mở ra tùy ý chống đất, cằm dưới gối lên cổ cô, giọng nói trầm thấp thong thả kể lại cuộc sống ở trường chuyên tỉnh trước kia.

Anh báo cáo từng việc, cuối cùng không nói lời nào. Tạ Liễu Liễu ở trong ngực anh không an phận khẽ động, muốn đi lên lầu, cánh tay siết chặt cô càng thêm chặt hơn, anh cúi đầu kề sát lỗ tai cô, vừa dịu dàng vừa uể oải dỗ dành nói: “Đừng nhúc nhích, tớ chỉ muốn ôm cậu thôi.”

“...”

Tạ Liễu Liễu lập tức bế tắc.

Chỉ có thể ngoan ngoãn tùy anh ôm.

Cho đến khi trăng lên đỉnh đầu, bầu trời đầy sao rực rỡ, Hạc Lâm vẫn không có ý định buông tay.

Tạ Liễu Liễu ngồi đến thân thể cứng ngắc, cơn buồn ngủ nổi lên, còn phải đề phòng anh cứ  hôn cô. Cô ngửa đầu, nhắc nhở hỏi: “Cậu ôm tớ như vậy không thấy mệt sao?”

Hạc Lâm thản nhiên: “Không mệt.”

Tạ Liễu Liễu: “Tại sao thế?”

Hạc Lâm liền cố ý ước lượng cân nặng của cô, đưa tay bóp má cô, hỏi: “Cậu nghĩ mình nặng bao nhiều hả?”

Anh: “Anh trai Hạc Lâm của cậu không giống cậu, mỗi ngày đều vận động, chút sức lực ôm cậu thế này không thành vấn đề.”

Tạ Liễu Liễu: “...”

Tạ Liễu Liễu không nghĩ tới anh còn nhớ cách xưng hô này, đưa tay che miệng anh, tố cáo nói: “… Không cho cậu học theo cách nói chuyện của mẹ tớ.”

Hạc Lâm cúi đầu cười, hỏi: “Vậy tớ phải nói thế nào đây? Tớ rất mệt, nhưng không muốn cho cậu về… hay tớ không phải là anh trai Hạc Lâm của cậu?”

“...”

Rốt cuộc, Hạc Lâm cũng không nói với Tạ Liễu Liễu.

Anh không mệt, không phải là vì thể lực tốt.

Mà là vì ở cùng một chỗ với cô.

Rất trễ cũng không tính là trễ.

Nhiều mệt mỏi cũng không được xem là mệt mỏi.

- - Những người khác không hề có loại ma lực này.

*

Tạ Liễu Liễu về đến nhà, đã là hơn mười một giờ đêm.

Cha Tạ và mẹ Tạ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bởi vì trước khi đi cô có nói đến nhà bạn chơi, nên cha mẹ cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò cô ngủ sớm một chút liền vào phòng.

Ngày hôm sau, cha mẹ Tạ Liễu Liễu không có ra ngoài.

Tạ Liễu Liễu không có cơ hội gặp mặt với Hạc Lâm, bèn ở trong phòng làm bài tập hết một ngày.

- - Thỉnh thoảng gửi một hai tin weixin cho Hạc Lâm.

Sáng thứ hai, cô ngồi xe bus đến trường giống như bình thường.

Hạc Lâm đến còn sớm hơn cô.

Thời gian lên lớp vẫn không có gì khác biệt, mỗi ngày đều đọc bài vào sáng sớm, tập thể dục, đi học, tan học.

Kết thúc tiết tự học tối thì trở về phòng ngủ rửa mặt rồi đi ngủ.

Tạ Liễu Liễu cảm thấy ngày tháng như thế trôi qua rất nhẹ nhàng.

Duy chỉ có Hạc Lâm hình như dễ dàng bộc lộ bản tính hư hỏng trước mặt cô hơn.

Trước kia anh có thói quen đem chân dài chiếm lấy bàn phía dưới của cô, từ sau khi bị cô nói qua một lần thì không còn đụng chạm nữa.

Bây giờ Tạ Liễu Liễu không chỉ một lần nhấn mạnh đừng để người trong lớp họ phát hiện mối quan hệ của bọn họ, nhưng anh vẫn không nhịn được thân thiết với cô.

Vào học thì sờ đầu cô, tan học thì nhéo mặt cô, thỉnh thoảng vào lúc không có ai còn gọi cô là “cô dâu nhỏ”.

Những việc này đều bỏ đi, vậy mà anh còn nhân dịp cô nhờ anh chỉ đề tiếng anh, gục đầu xuống bàn lộ ra đôi mắt màu nâu sẫm, nói: “Cậu hôn tớ một cái đi.”

“...”

Tạ Liễu Liễu không tiện phát cáu, sẽ nhỏ giọng kháng nghị: “Bây giờ là lớp tự học.”

Hạc Lâm liền ngồi thẳng lên, nhận lấy sách bài tập từ trong tay cô, đồng ý nói: “Vậy cho thiếu trước.”

Anh nói: “Đây là đề thứ 24 cậu nợ tớ.” DiendanLEEEQuuuyyyDoonn#@

Còn có một lần, trong lúc học, cửa sổ bên hành lang không đóng cửa, gió thổi làm rèm cửa sổ cứ bay phất phới.

Tạ Liễu Liễu duỗi tay đè nó xuống, nhưng nó lại bị thổi lên nhiều lần ngăn cản tầm mắt cô.

Cô không nhìn thấy bảng đen phía trước, định bảo Hạc Lâm đóng cửa sổ giúp, nhưng Hạc Lâm đang đeo tai nghe hết sức tập trung làm đề vật lý.

Cô gọi anh mấy tiếng, anh không trả lời.

Tạ Liễu Liễu đành phải tự lực cánh sinh, nhón chân lên ra sức đóng cửa sổ.

Khi ngón tay vừa sắp chạm vào bệ cửa sổ, Hạc Lâm đột nhiên tháo tai nghe xuống, trầm thấp gọi cô một tiếng: “Liễu Liễu.”

“Hả?”

Tạ Liễu Liễu quay đầu lại, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, thì Hạc Lâm đã duỗi tay ôm lấy đầu cô lặng lẽ hôn lên.

Môi anh rất mỏng, mang theo nhiệt độ mát lạnh. Nhẹ nhàng hút môi cô từng chút từng chút, nhưng không dám thâm nhập vào.

Đúng lúc này, rèm cửa sổ lại bị gió thổi lên lần nữa, bao lấy cơ thể của hai người, cũng ngăn đi ánh mắt của hơn ba mươi người trong lớp.

Cho đến khi gió lặng, Hạc Lâm mới thong thả buông môi cô ra.

Anh nâng khóe miệng cười, lông mày khẽ nhướng lên, nói: “Trả cho tớ một đề trước.”

Sau đó duỗi tay, dễ dàng đóng kín cửa sổ lại.

Mà Tạ Liễu Liễu đã sớm vùi sâu vào trong khuỷu tay, không dám để người khác nhìn thấy hai gò má ửng hồng của cô.

Dương Khoan ngồi phía sau không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong rèm cửa sổ, nhưng có thể chú ý tới hai bên tai ửng đỏ của cô gái, và vẻ cực kỳ ngượng ngùng khẽ véo cánh tay Hạc Lâm, nhưng lại bị anh bắt lấy đan xen mười ngón tay vào nhau.

Cậu chậc chậc lắc đầu, vô cùng cảm khái nói: “Ẳng ẳng ẳng.”

Bạn ngồi cùng bàn nghe vậy, khó hiểu hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Dương Khoan: “Ăn thức ăn cho chó.”

...

*

Ngày cứ không nhanh không chậm trôi qua, mặc dù Tạ Liễu Liễu và Hạc Lâm cũng không nói rõ, nhưng đa số bạn trong lớp đều biết họ quen nhau rồi.

Không có ai đi nói mấy chuyện này với giáo viên, bọn họ đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Thỉnh thoảng sẽ có người rất hâm mộ Tạ Liễu Liễu.

Nhưng trước kia Tạ Liễu Liễu chưa bao giờ quen người khác, có một số chuyện cũng không biết phải làm sao mới đúng.

Cô cảm thầy gần như mỗi giây mỗi phút đều ở cùng với Hạc Lâm. Trong trường thì ngồi cạnh nhau, về nhà thì là hàng xóm, có rất ít thời gian tách ra.

Nhưng như vậy có tốt thật không? Có ảnh hưởng gì tới bọn họ không?

Đôi lúc Tạ Liễu Liễu sẽ băn khoăn.

Đặc biệt là Hạc Lâm thích cô nhưng cũng không hề giấu giếm trong trường.

Thỉnh thoảng anh sẽ dẫn cô lên sân thượng lầu học ngắm cảnh đêm;

Có lúc sau khi kết thúc tiết tự học tối, trên đường đưa cô về ký túc xá sẽ khom người hôn trộm cô;

Có lúc khi cô tới kỳ nên khó chịu, anh sẽ từ chối lời mời chơi bóng rổ của bạn bè, mà đến căn tin mua cho cô một chai đồ uống nóng, đặt trên bụng cô khẽ xoa nói: “Liễu Liễu không đau, tớ thương nè.”

Mỗi khi thế này, lòng Tạ Liễu Liễu cũng sẽ rối rắm.

Cảm thấy Hạc Lâm quá đối xử tốt với cô.

Nhưng lại sợ mình sẽ ảnh hưởng đến học tập và xã giao bình thường của anh.

Cho nên có một số việc đều cố gắng không làm phiền tới anh.

Nhưng Hạc Lâm giống như gắn camera vào người cô, mỗi khi cô trốn anh, anh vẫn có thể tìm chính xác vị trí của cô, bỏ xuống tất cả mà đến với cô.

Có một lần học tiết thể dục, lúc Tạ Liễu Liễu đánh bóng chuyền không cẩn thận bị trầy da cổ tay, chỗ khớp xương sưng lên rất to.

Cô đến phòng y tế lấy dầu hoa hồng của cô giáo, ngồi trên bậc thang sân vận động xoa lên từng chút từng chút.

Cũng không biết tại sao Hạc Lâm tìm được tới đây, ngồi bên cạnh cô, nhận lấy chai dầu thuốc trong tay cô đổ ra lòng bay, giúp cô xoa bóp nhẹ nhàng.

Làn da cô non mịn, nên chỗ bị thương càng làm người khác nhìn thấy mà đau lòng. Khiến người khác không dám dùng sức.

Vì vậy Hạc Lâm rất tập trung, dáng vẻ nghiêm túc, giống như đang làm một chuyện rất quan trọng.

Tạ Liễu Liễu lén quan sát vẻ mặt anh, thấy anh không có ý tức giận, mới cẩn thận tò mò hỏi: “Sao cậu biết tớ ở đây?”

Anh bôi thuốc xong, để chai dầu thuốc ở một bên, mở rộng hai chân ra nói: “Ủy viên thể dục nói cho tớ biết.”

Ủy viên thể dục của lớp bọn họ là một cô gái, vừa rồi chính cô ấy cùng đến phòng y tế với Tạ Liễu Liễu.

Tạ Liễu Liễu khẽ “à” một tiếng.

Hạc Lâm hỏi: “Tại sao bị thương lại không nói cho tớ biết?”

Tạ Liễu Liễu nhìn chằm chằm cổ tay sưng đỏ của mình, chần chờ nói: “Tớ cảm thấy không nghiêm trọng lắm…”

Hạc Lâm: “Không nghiêm trọng thì không thể cho bạn trai biết à?”

Tạ Liễu Liễu: “...”

Lúc này Tạ Liễu Liễu mới phát hiện anh rất nghiêm túc, cô dịch người sang cạnh anh, đưa hai tay nâng gò má anh lên, nhẹ nhàng hôn một cái nói: “Cậu đừng tức giận mà.”

Trong hoảng hốt hình như cô nghe thấy tiếng thở dài của Hạc Lân, sau đó anh ôm Tạ Liễu Liễu ngồi lên đùi anh, nâng cằm cô hôn xuống.

Thời gian hôn lần này cũng dài hơn những lần trước.

Cho đến khi Tạ Liễu Liễu vô lực mềm oặt trước người Hạc Lâm, anh mới chầm chậm buông cô ra.

Chuông vào học ở trước lầu vang lên, báo hiệu vào tiết tiếp theo.

Tạ Liễu Liễu chống bả vai Hạc Lâm ngồi dậy, định trở về học. Nhưng Hạc Lâm lại ôm eo cô nói: “Ở lại một lát đã.”

Tạ Liễu Liễu ngồi thẳng người, nhìn vào mắt anh nói: “Cậu không về học sao?”

Hạc Lâm thấp giọng: “Là lớp tự học.”

Ngụ ý, không đi cũng được.

Tạ Liễu Liễu lại không an tâm, hỏi tiếp: “Không phải cuộc thi toán của cậu sắp bắt đầu rồi sao? Tớ cùng cậu lên làm đề nhé.”

Ngón tay Hạc Lâm khẽ vuốt nước bọc dưới cằm cô, nói: “Làm xong hết rồi.”

Tạ Liễu Liễu: “Vậy hai bộ đề thi tổng hợp tự nhiên mới phát vào buổi sáng thì sao? Thầy nói ngày mai phải nộp đấy.”

Hạc Lâm: “Quá đơn giản, không muốn làm.”

“...”

Tạ Liễu Liễu bị từ chối hai lần, cũng hơi cáu kỉnh. Cô đột nhiên nghiêm mặt nhìn chằm chằm Hạc Lâm nói: “Hạc Lâm, cậu như thế không tốt đâu.”

Hạc Lâm nhếch môi, không biến sắc nói: “Chỗ nào không tốt hả?”

Tạ Liễu Liễu ra vẻ nghiêm trọng: “Cậu không thể lún sâu vào yêu đương.”

Ánh mắt cô gái lấp lánh, vẻ mặt đầy sự kiên quyết.

Nhưng Hạc Lâm lại cúi mắt, cười khe khẽ. Anh hỏi: “Tớ phải làm thế nào đây?”

Tạ Liễu Liễu suy nghĩ một lát, “Lúc trước cậu đã hứa với tớ, sau này sẽ cố gắng học tập, để những người từng coi thường cậu đều sẽ phải hối hận.” Cô đề nghị, “Nếu không thì chúng ta đánh cược đi, nếu như học kỳ này cậu không thể thi được hạng nhất nữa, thì học kỳ sau chúng ta sẽ giảm bớt thời gian ở bên nhau.”

Cô cảm thấy ý nghĩ này của mình rất tốt, lòng tràn đầy mong đợi Hạc Lâm đáp lại.

Nhưng Hạc Lâm lại nắm chặt eo cô, cùng mặt đối mặt với cô, nhìn vào mắt cô nói: “Tạ Liễu Liễu, nếu như tớ muốn đánh cược, thì sẽ không đánh cược một học kỳ đơn giản như vậy.”

Tạ Liễu Liễu không hiểu, ngã vào bẫy của anh hỏi:

“Vậy đánh cược bao lâu?”

Mỗi đợt kiểm tra sau này, Hạc Lâm cũng không để rớt mất vị trí hạng nhất.
     
Mà Tạ Liễu Liễu cũng ở quanh vị trí top 20 toàn khối.

Thời gian dần trôi đi, tuần hoàn luân phiên.

Thời gian giống như từng mũi kim lượn lên lượn xuống.

Cuối cùng cũng đến ngày thi đại học, mọi người đều quẳng bớt gánh nặng, chuẩn bị tiến về phía trước.

Kết thúc kỳ thi đại học, như cơn mưa đầu mùa vừa tạnh.

Ngày có kết quả, có người cầm micro đến trường tư nhân Minh Đức phỏng vấn thủ khoa ban khoa học tự nhiên, hỏi anh tại sao đạt được thành tích xuất sắc như thế.

Gương mặt tuấn tú của chàng trai sau ống kính, nụ cười trong trẻo. Anh suy tư một lát rồi nói: “Phải cảm ơn bạn gái của tôi.”

Phóng viên hỏi tại sao.

Anh thú nhận nói: “Tôi từng có thời gian rơi vào bế tắc, chính cô ấy đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn ấy.”

Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh hư hỏng, khi ai ai cũng tránh xa anh,

Chỉ có cô đối xử chân thành với anh, ấm áp mềm mại.

Trên con phố quán bar, cô nắm tay anh trong đêm khuya,

Đã đủ để anh nhận định hạnh phúc trong anh, đó chính là cô.

- -

Ngày hôm đó ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi lên hai người.

Hạc Lâm ôm Tạ Liễu Liễu, đối mặt với câu hỏi “đánh cược bao lâu” của cô, anh khẽ cọ chóp mũi cô, trịnh trọng nói: “Đánh cược cả đời.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv