*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiểu ve sầu?”
Ngoài cửa không có tiếng động, Lam Thiếu Khâm kỳ quái đến cạnh cửa dò xét.
Cậu khẽ nâng mắt, thì nhìn thấy Hạc Lâm đứng trước thang máy.
Hạc Lâm đứng dựa người, cằm dưới khẽ nâng, môi mỏng khẽ nhếch lên, không chớp mắt nhìn cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau, toàn bộ bầu không khí ở hành lang đều yên tĩnh.
Mặc dù Lam Thiếu Khâm đã nghe Tạ Liễu Liễu nói Hạc Lâm là hàng xóm của cô, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh đi ra từ cách vách, cậu vẫn không nhịn được ghen tị và chua xót.
Cậu khẽ nghiến răng, tựa vào cạnh cửa, cười: “Đây không phải là người đứng đầu ở lớp bên cạnh sao? Sao học sinh giỏi mà cuối tuần chẳng học hành gì mà đi chơi thế.”
Hạc Lâm nghe thấy, chỉ nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, rủ đôi mắt xuống nhìn di động, đáp lại nói: “Chỉ có học sinh kém mới liều mạng học tập vào thời gian chơi đùa.”
“...”
Không thể không nói, quả thật câu này nói đúng tim đen Lâm Thiếu Khâm.
Sắc mặt Lam Thiếu Khâm trầm xuống rõ ràng, không lời nào để nói.
Tạ Liễu Liễu đứng ở giữa hai người, mặc dù không biết rõ địch ý giữa bọn họ từ đâu mà đến, nhưng cảm thấy nếu đứng ở chỗ này thêm một giây nữa, hai người sẽ động thủ.
Cô đang do dự có cần nói gì không thì thang máy đúng lúc đi lên.
Hạc Lâm bước vào trước.
Tạ Liễu Liễu chần chừ một lát, cũng cùng theo vào.
Vào lúc cửa thang máy sắp đóng, Lam Thiếu Khâm chợt vươn tay ra ngăn ở giữa cửa. Cậu trưng ra gương mặt tinh xảo, nở nụ cười, nói với Tạ Liễu Liễu: “Tiểu ve sầu, một mình cậu không cầm nổi nhiều đồ như thế đâu, hay là để tớ đi cùng cậu nhé.”
Nói xong, không quan tâm để phản ứng của Tạ Liễu Liễu, liền chen vào trong thang máy.
Mặc dù Tạ Liễu Liễu không biết trong đầu cậu muốn làm cái gì.
Nhưng ở trước mặt Hạc Lâm, cô cũng không vạch trần cậu và cô chỉ đi mua giấy nháp mà thôi.
...
Ba người cùng nhau đi vào siêu thị dưới lầu.
Bởi vì là thứ bảy nên người trong cửa hàng cũng nhiều hơn. Rất náo nhiệt, phần lớn là phụ huynh dẫn trẻ con đến dạo.
Tạ Liễu Liễu, Hạc Lâm và Lam Thiếu Khâm đi chung với nhau một lát, bỗng bắt đầu hơi hối hận.
Hai người họ đều là “người khổng lồ” cao hơn 1m8, còn cô gái ở sau lưng chỉ có 1m57, càng tôn lên dáng người nhỏ bé của cô.
Không chỉ như thế, hai người này tay dài chân dài. Đồ đạc Tạ Liễu Liễu bình thường không với tới, thì bọn họ dễ dàng vươn tay lên là có thể lấy được, không tốn chút sức nào.
Dưới dáng người cao bức người như thế, Tạ Liễu Liễu nhanh chóng đi đến khu văn phòng phẩm, chọn xong một quyển vở cần dùng, rồi định bụng tới quầy khu ngân tính tiền.
“Tiểu ve sầu.” Lam Thiếu Khâm gọi cô ở sau lưng, chấp nhất nói: “Còn có chai Ích Lợi nữa.”
Tạ Liễu Liễu không còn cách nào, đành phải cùng cậu lên lầu mua sữa chua.
Chẳng qua bây giờ, Hạc Lâm vẫn đi theo phía sau bọn họ.
Lam Thiếu Khâm chắc hẳn cũng biết được điều này, bước chậm lại một tí, quay đầu lại hỏi: “Cậu không muốn đi mua đồ à? Cậu tới đây làm gì?”
Hạc Lâm đeo tai nghe ở bên tai, bước chân thong thả, đáy mắt không gợn sóng nói: “Cứ đi dạo chơi thôi.”
“...”
Lam Thiếu Khâm có ngang ngược hơn nữa, cũng không thể ngăn cản người khác “đi đạo” ở siêu thị.
Vì vậy vốn dĩ là chuyến ra ngoài yên bình, lại trở thành chiến trường âm thầm giữa ba người.
Tạ Liễu Liễu lấy thêm chai Ích Lợi và giấy nháp xong liền đi xuống lầu.
Trên đường đi qua khu đồ ăn vặt, Tạ Liễu Liễu nhìn thấy kẹo nuga mà mình thích nhất đang khuyến mãi. Nhưng đồ để ở kệ hàng cao nhất, cô nhẩm tính khoảng cách giữa mình và kẹo nuga một lát, đành phải lặng lẽ chọn bỏ cuộc.
Nhưng mà vừa đi không lâu thì Hạc Lâm đã duỗi cánh tay ra, cầm lấy hộp kẹo trong tay.
Lúc thanh toán Tạ Liễu Liễu nhìn thấy, nghĩ rằng anh muốn ăn. Dù sao bình thường anh cũng hay ăn kẹo cô đưa.
Không nghĩ tới khi đi ra siêu thị, Hạc Lâm lại đưa hộp kẹo đến trước mặt cô.
Hạc Lâm: “Không phải cậu muốn ăn sao?” Lúc nãy anh mắt của cô cứ dính mãi lên kệ hàng.
Tạ Liễu Liễu muốn ăn thật, những cũng không phải là kẹo Hạc Lâm đưa cho cô. Cô mím môi chần chừ, cuối cùng vẫn từ chối: “Tớ không muốn.”
Nói xong, xách túi mua hàng không quay đầu rời khỏi chỗ này.
Hạc Lâm bị ném ở cửa, nhìn bóng lưng cô, lại nhìn kẹo nuga trong tay. Khẽ thu ánh mắt lại.
Làm sao bây giờ, hình như chiêu này không có tác dụng.
* Thứ hai bắt đầu kiểm tra cuối kỳ, môn đầu tiên là ngữ văn.
Tạ Liễu Liễu trả lời không tệ lắm. Trừ lúc làm văn ra có chút khó khăn.
Mấy môn tiếp theo là toán, tổng hợp tự nhiên và tiếng anh.
Sau khi làm bài xong, Tạ Liễu Liễu trực tiếp về nhà.
Hai ngày nay vì bổ túc cho Lam Thiếu Khâm mà ban ngày cô không có thời gian học, chỉ có thể học vào buổi tối. Đã vài ngày rồi không có nghỉ ngơi đàng hoàng. Sau khi về nhà cô bèn ôm gối ngã xuống giường liền ngủ mất, mãi cho đến chín giờ rưỡi tối mới mở mắt.
Trong nhà chỉ có một mình cô, mẹ của cô đã ghé chơi nhà lầu trên lầu dưới, còn cha Tạ phải làm thêm giờ trong đội.
Tạ Liễu Liễu tùy tiện ăn chút gì đó, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang ở ngoài cửa.
Cô nghĩ rằng là cha hay mẹ trở về nên đi mở cửa, nhưng ngoài cửa lại là mẹ của Hạc Lâm.
Mẹ của Hạc Lâm mặc váy nửa người màu sáng, phía trước đeo một tạp dề, vẻ mặt lo lắng, mày khẽ nhíu lại.
Trông thấy Tạ Liễu Liễu, bà mở miệng hỏi: “Liễu Liễu, con có biết Hạc Lâm đi đâu không?”
Tim Tạ Liễu Liễu đập mạnh và loạn nhịp, hỏi: “Cậu ấy không có ở nhà ạ?”
Mẹ Hạc lắc đầu, nói: “Hôm nay sau khi tan học xong thì không thấy về. Dì biết hôm nay các con thi kiểm tra cuối kỳ, hơn bốn giờ chiều đã thi xong. Nhưng lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, con nói xem thằng bé sẽ đi đâu chứ?”
Quả thật, bây giờ đã 21: 40.
Tạ Liễu Liễu: “Có phải cậu ấy ra ngoài cùng bạn học không ạ? Hôm nay lớp chúng con cũng có rất nhiều bạn tụ họp lại.”
Dù sao vừa mới thi xong, tâm tình mọi người đều rất buông lỏng. Chỉ là cô không thích nhiều người, cho nên mới không đi cùng.
Ai ngờ mẹ Hạc Lâm vẫn lắc đầu, nói: “Hôm nay là sinh nhật của thằng bé, nó đã hứa sẽ về sớm một chút về ăn cơm tối.”
Chuyện này… Tạ Liễu Liễu không còn cách nào.
Cô mời mẹ Hạc Lâm vào trong nhà, rót một ly nước, nói: “Vậy dì có cách liên lạc với bạn của cậu ấy không? Con có thể gọi điện hỏi bạn của cậu ấy, nói không chừng họ biết cậu ấy ở đâu.”
Vẻ mặt lo lắng của mẹ Hạc càng thêm sâu, thở dài nói: “Nếu như dì biết thì rốt rồi? Trước giờ thằng bé không nói mấy chuyện này với dì, ngay cả liên lạc với người bạn nào dì còn không biết. Làm sao hỏi đây?”
Tạ Liễu Liễu không nghĩ tới Hạc Lâm và mẹ anh chung sống với hình thức thế này, giật mình, không lên tiếng.
Mẹ Hạc không biết cách liên lạc với bạn học của anh, Tạ Liễu Liễu càng không biết. Bọn họ vốn không chung lớp, bình thường gặp nhau cũng rất ít ỏi, nếu như không phải ở cùng một tầng lầu, chỉ sợ cũng không quen biết nhau.
Tạ Liễu Liễu đang nghĩ ngợi, mẹ Hạc Lâm lại nói: “Bình thường thằng bé rất có chủ kiến của mình, trước giờ dì cũng không quan tâm đến thằng bé. Nhưng mà dì nhìn ra được dạo gần đây tâm tình của nó không tốt lắm, hỏi nó như thế nào, nó cũng không trả lời.”
Tạ Liễu Liễu không nói lời nào.
Mẹ Hạc Lâm: “Dì biết thằng bé không hy vọng dì bị làm phiền, nhưng thỉnh thoảng dì cũng hy vọng nó có thể tâm sự với dì giống như những đứa nhỏ khác.”
Nói xong, bà cầm tay Tạ Liễu Liễu, nói: “Liễu Liễu, con và Hạc Lâm cùng tuổi nhau, lại học cùng một trường. Nếu như biết thằng bé có tâm sự gì thì nói cho dì biết nhé, được không?”
Tạ Liễu Liễu không thể nói không, đành phải gật đầu.
*
Tiễn mẹ Hạc Lâm xong, Tạ Liễu Liễu quay trở lại ngồi trên sofa.
Đã hơn mười giờ đêm rồi, nhà bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.
Không lâu sau mẹ Tạ Liễu Liễu trở về. Bà rửa mặt xong bèn thúc giục Tạ Liễu Liễu cũng mau chóng nghỉ ngơi.
Thật ra buổi chiều Tạ Liễu Liễu ngủ quá lâu, nên lúc này không hề cảm thấy buồn ngủ.
Cô tắm rửa xong liền lên giường nằm, nhớ tới lời mẹ Hạc Lâm nói, vẫn chưa ngủ được.
Khoảng mười một giờ, di động bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông. Cô mở ra, là tin nhắn đề cử của tài khoản offical trên weixin.
Nội dung giới thiệu rất không thú vị, cô chỉ lướt qua liền tắt đi. Sau đó thuận tay mở vòng bạn bè ra.
Vòng bạn bè của cô chỉ thêm rất ít người, phần lớn là trưởng bối thân thích. Còn có một số bạn học cùng lớp lúc trước.
Tin đầu tiên là của Liêu Xuân Sinh. Tạ Liễu Liễu không có hứng thú với người này, đang định nhìn xuống, thì video lại tự động quay.
Cô đang định tắt thì vô tình click mở toàn màn hình.
Bối cảnh video là ở quán bar, xa hoa truỵ lạc, ca nhảy ồn ào.
Liêu Xuân Sinh ở chính giữa, không kiêng nể gì cười hì hì. Xứng với câu “họp mặt đáng khinh, phóng túng.”
Ngón tay Tạ Liễu Liễu đặt bên góc trái, vừa định quay về, thì video chuyển tới một góc nào đó, cô đột nhiên cứng đờ.
Nhưng hình ảnh lướt qua trong mấy chốc, vốn dĩ không kịp thấy rõ.
Tạ Liễu Liễu xem tới xem lui rất nhiều lần, mới xác định người ngồi trên ghế sofa ở góc tối mờ kia là Hạc Lâm.
Anh ở quán bar sao?
Cho nên mới kề cà chưa trở về?
Tạ Liễu Liễu hơi kinh ngạc, trong lòng cô Hạc Lâm là học sinh xuất sắc có thành tích tốt, thích thể thao. Chưa từng nghĩ anh cũng sẽ đến nơi thế này.
Cô lăn qua lăn lại trên giường thật lâu, lại lấy điện thoại ra xem video Liêu Xuân Sinh đăng lên lần nữa.
Dưới video clip có định vị, là quán bar tên “Thanh Tỉnh Mộng” ở khu trung tâm.
Tạ Liễu Liễu đấu tranh nội tâm hồi lâu, rốt cuộc vẫn ngồi dậy, thay quần áo xong, lặng lẽ ra ngoài phòng.
Mẹ Tạ đã ngủ say, cha Tạ vẫn chưa về.
Cô đổi giày xong, bèn đẩy cửa ra tiến vào thang máy, lặng lẽ đi xuống lầu.
Cơn gió trong đêm yên tĩnh, ánh sáng xuyên qua màn trăng.
Tạ Liễu Liễu gọi một chiếc taxi, rất nhanh liền đến ngoài cửa quán bar.
Trong đây tốt xấu lẫn lộn, bảng hiệu dựng ngoài cửa có màu sắc kỳ quái. Bởi vì trông giữ không nghiêm, người nào cũng có thể đi vào, nên Tạ Liễu Liễu không cần xuất trình chứng minh liền dễ dàng bước vào.
Bên trong còn hỗn loạn hơn ngoài cửa, sàn nhảy khiêu vũ, quầy bar mua say.
Thế giới này cách rất xa thế giới của Tạ Liễu Liễu. Cô dạo một vòng ở bên trong, không tìm thấy Hạc Lâm.
Chợt nhìn thấy chỗ sofa Liêu Xuân Sinh quay trong clip, nhưng mà người ngồi ở đó đã đổi thành một nhóm người rất đông. Còn những người lúc đầu không biết đã đi đâu.
Tạ Liễu Liễu không nán lại bên trong quá lâu, sau khi có một người con trai giơ ly bắt chuyện với cô, cô hoang mang đi ra khỏi bên trong.
Cô đứng ở cửa, tâm tình vẫn luôn nặng nề. Đang định ngồi xe trở về thì trông thấy một người ngồi trong góc cạnh tường.
Sống lưng của người đó thẳng tắp, góc nghiêng tuấn tú, đúng là Hạc Lâm.
Cánh tay anh thả lỏng đặt trên đùi, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy.
Anh lười nhác nhìn chăm chú vào bên đường, đầu thuốc đỏ rực càng tôn lên gương mặt của anh.
Một hồi lâu, anh phun ra một ngụm khói từ trong miệng.
Tạ Liễu Liễu đứng lại nhìn anh.
Hạc Lâm vẫn chưa phát hiện ra cô, hút thuốc xong, còn tiếp tục thất thần.
Cho đến khi Tạ Liễu Liễu đứng trước mặt anh, mở miệng gọi: “Hạc Lâm.”
Anh ngẩn ra, nâng mắt lên.
Tạ Liễu Liễu đứng cách anh mấy bước chân, bình tĩnh hỏi: “Tại sao cậu không về nhà?”
Hạc Lâm hoàn hồn trong nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy cô, nhíu mày, không đáp còn hỏi ngược lại: “Tại sao cậu ở đây?”
Tạ Liễu Liễu: “Mẹ cậu nói cậu không có ở nhà, dì rất lo lắng cậu đang ở đâu.”
“Cho nên cậu đến tìm tớ?”
Tạ Liễu Liễu trầm mặc, không có phủ nhận.
Hạc Lâm dựa lưng vào tường, nhìn cô.
Gió đêm vào giữa hè vẫn mát lạnh, lặng lẽ xua đi làn nhiệt nóng.
Tạ Liễu Liễu hơi lạnh, thấy Hạc Lâm vẫn ngồi bất động tại chỗ, tiến lên hai bước nói: “Chừng nào cậu trở về…”
Hạc Lâm không có phản ứng. Cô duỗi tay kéo tay áo anh, nhẹ nhàng nói: “Này.”
Tạ Liễu Liễu nói: “Nếu cậu không sao thì về sớm một chút đi. Đến bây giờ mẹ cậu còn chưa nghỉ ngơi đấy, cậu có tâm sự gì thì có thể nói chuyện với dì ấy.”
Nói xong, cô nghĩ mình không khuyên được Hạc Lâm, thu tay lại định rời đi trước.
Chỉ là vừa mới đi được một bước, bèn bị người phía sau nắm lấy tay.
Hạc Lâm siết chặt tay cô, hơi ngửa đầu, đáy mắt như chất chứa ngàn vì sao, tỏa sáng rực rỡ.
Anh thấp giọng, giọng nói cất giấu sự chờ đợi không dễ dàng phát giác, hỏi: “Cậu có thích tớ không?”
(*) Kẹo nuga (tiếng Anh: Nougat) là một loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong, thêm các loại hạt nướng chín (như hạnh đào, óc chó, hồ trăn, hạt phỉ hay mắc ca), lòng trắng trứng đánh đều, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ. Nuga có độ dẻo và thường được thêm vào làm thành phần phụ trong nhiều loại kẹo, sô-cô-la khác nhau.>