(Từ giờ sẽ kể theo ngôi thứ nhất)
Khi tôi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ấm áp bên cạnh người tôi yêu thương, điều đầu tiên tôi thấy là gương mặt tuyệt đẹp của anh. Làn da trắng trẻo, chiếc mũi cao, cằm vline, hàng lông mày ngang được cắt tỉa gọn gàng. Phải công nhận một điều là, ở khoảng cách này, tôi mới có thể thấy rõ vẻ đẹp hoàn mỹ ấy.
Tôi đã định đưa tay chạm vào da mặt anh, nhưng rồi cánh tay đang lơ lửng giữa không trung cuối lại không tìm được điểm tựa. Không phải vì không thể chạm vào, mà là tôi không muốn bản thân đi quá giới hạn.
Tôi nhẹ nhàng ngồi dây, mặc quần áo chỉnh tề và ra khỏi hang.
Trước khi xoay người bước đi, tôi đã nhìn anh chăm chú, như muốn lưu tất cả vào trong bộ nhớ của mình. Đó là một hình ảnh tuyệt đẹp, người con trai mặc chiếc áo màu trắng, gương mặt tuấn mỹ với đôi mắt nhắm nghiền. Hơi thở đều đều vang lên, đôi môi vẫn mím chặt. Hai cánh tay đã từng ôm trọn lấy tôi giờ đây lại nằm gọn dưới nền đất lạnh lẽo.
Tôi nghe có tiếng gió thổi qua, phảng phất trong đó là một sự day dứt vô cùng lớn. Phải, tôi thật sự không muốn buông tay một chút nào... Nhưng rồi lại không thể tự lừa dối bản thân mình. Tôi quyết định ra đi.
Chưa bao giờ trong cuộc đời này, tôi đưa ra một quyết định khó khăn đến thế.
Tôi không chờ anh tỉnh dậy để nói lời từ biệt. Vì tôi biết anh sẽ không để tôi ra đi. Nhưng mà, người anh nói muốn bảo vệ, giờ đây đã không cần tới sự bảo vệ của anh nữa. Tôi sẽ sống một cuộc sống không có Trịnh Du Hạo, tựa như chưa bao giờ quen anh, cũng chưa bao giờ yêu anh.
Tôi đến Bắc Kinh sinh sống, vừa làm việc vừa tiếp tục học. Cuộc sống mặc dù rất khó khăn nhưng nó không khiến tôi nản chí. Nhìn đi nhìn lại những ngày tháng đã qua, từng tờ lịch bị tôi xé ra khỏi quyển lịch, tôi đều không vứt đi mà giữ chúng lại bên mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã mười năm kể từ ngày đó tôi không còn gặp lại anh nữa.
Chỉ trừ có một lần, tôi thấy hình ảnh anh trên tivi chiếu vào 8 giờ tối ngày chủ nhật (3 năm trước). Khi người ta nhắc đến tên anh. Lúc đó tôi đang dùng kim khâu lại chiếc áo bị rách. Ba từ "Trịnh Du Hạo" vang lên bên tai, khiến lòng tôi trở nên xáo trộn hoàn toàn. Chiếc kim bị chệch khỏi quỹ đạo mà đâm vào đầu ngón tay cái. Máu chảy ra, tôi vẫn không cảm thấy đau đớn gì, cũng không có ý định rút chiếc kim đang dần cắm sâu vào đầu ngón tay. Nhưng tôi cảm nhận rõ một điều, đó là trái tim tôi đang đập loạn nhịp. Suốt bảy năm qua, tôi đã nghĩ rằng có thể quên đi anh, nhưng rồi nhìn lại mới thấy, mọi chuyện tựa như mới chỉ ngày hôm qua.
Anh giờ đây đã là chủ của một công ty lớn tại Đài Bắc. Còn tôi, chẳng qua chỉ là một nhân viên cỏn con trong cái cửa hàng thời trang nhỏ bé giữa cái thành phố Bắc Kinh đông đúc này.
Bắc Kinh mùa đông có tuyết rơi, người ta đưa nhau đi trượt tuyết, trượt băng, còn tôi chỉ đứng từ xa và nhìn lại... hướng về một nơi nào đó trên bầu trời... cảm nhận sự trống rỗng đang từng ngày vơi đi trong mệt mỏi.
Tôi đã từng hỏi bản thân mình, nếu ngày đó tôi không bỏ đi, có phải giờ đây chúng ta sẽ sống hạnh phúc trong căn nhà gỗ gần bờ biển. Tôi sẽ gọi anh hai tiếng "anh trai" ? Và lao vào lòng anh như khi còn là đứa trẻ 8 tuổi ?
Xa rồi... thật sự xa quá rồi.
Tôi giở lại từng tấm hình chụp chung với anh, ôm chặt lấy chiếc lọ thủy tinh ghi điều ước của 20 năm về trước. Đôi khi tự mỉm cười một mình, nhưng ai biết sau nụ cười đó là một trái tim tan nát ?
Tôi đã ngồi trước màn hình ti vi, chăm chú ngắm nhìn hình ảnh anh trên bục cao của thành công.
Tôi đã đau lòng khi thấy anh và người con gái khác tuyên bố sẽ làm đám cưới.
Tôi đã chết lặng khi một năm sau đó, đám cưới của hai người diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người.
Tôi dường như đã có thể chết đi, nhưng rồi hết lần này đến lần khác, tôi đều không thể làm được...