Edit by Mặc Hàm
Nghe được những lời này, một cỗ lửa vô danh cọ cọ lên đỉnh đầu Chu Lạp, nghiến răng nghiến lợi nói, “Thích ở trong lòng cậu rẻ tiền như vậy sao?”
Liên Tranh không nghĩ tới mình thổ lộ, sẽ chọc giận Chu Lạp, “Anh…em không…”
“Ở trong lòng cậu, hai chữ yêu thích nói ra rất dễ dàng đúng không?” Nếu như ánh mắt là một con dao, hiện tại Liên Tranh đã bị khoét trăm ngàn lỗ.
“Có phải tôi rất dễ lừa gạt hay không, chơi rất vui, cậu quấn lấy một người đàn ông như tôi có chỗ tốt gì, bây giờ cậu muốn cũng có được, tôi không có tiền, cũng không đẹp như phụ nữ, cậu buông tha cho tôi đi.”
Một lần chất vấn đầy trời khiến Liên Tranh trở tay không kịp.
Hắn cảm thấy đã bị hiểu sai, nếu Như Chu Lạp không tiếp nhận được hắn, vì sao còn để mặc kệ hắn, thật sự là bởi vì hắn tương đối nhỏ, Chu Lạp thật sự nhường hắn sao?
“Em không có…em không có… em thích anh mà…” Liên Tranh liều mạng phản bác.
Liên Tranh chống đỡ thân thể, nước mắt không khống chế được rơi xuống mặt Chu Lạp, Chu Lạp đã không phân biệt được là nước mắt của anh, hay là nước mắt Liên Tranh.
“Em chỉ thích anh không được sao?” Liên Tranh cố chấp cầu xin.
Tiếng thích này dị thường chói tai, Liên Tranh là dự định tích góp phần thích này, dây dưa với anh đến cùng sao? Hắn muốn làm gì?
Chỉ là một đứa nhỏ muốn mà không được, chỉ vì có dục vọng chiếm hữu và vì dục vọng thôi sao? Có hay không không quan trọng, quan trọng là nằm trong tay mình.
“Cậu gọi đây là thích sao?” Chu Lạp mềm giọng, tính toán lần cuối cùng nhẹ giọng nói đạo lý với Liên Tranh
Chu Lạp phủ nhận tình cảm của hắn, đây là điều Liên Tranh không thể chấp nhận nhất, “Vì sao anh không tin… em không muốn bất cứ ai, sau này em không biết sẽ gặp ai, nhưng em muốn anh.”
Nghe Liên Tranh kêu gào chỉ cần mình, Chu Lạp không hiểu sao cảm thấy châm chọc.
Kiên nhẫn, cũng bỏ qua thể diện xuống nói với hắn, “Thích là độc nhất vô nhị, không phải hắn không thể không, cũng không đúng, cậu có thể thích bất luận kẻ nào, rất nhiều người, nhưng tôi không cần thích như vậy. ”
Chu Lạp dừng một chút, anh rất khó chịu, trong lòng tiếp nhận sự tồn tại của Liên Tranh, cũng lưu luyến loại cảm giác này.
“Cậu… mới quen một cô gái mà…” Chu Lạp gian nan mở miệng.
Liên Tranh sửng sốt, hắn nghe không hiểu Chu Lạp nói cái gì, Chu Lạp ở trong lòng hắn vốn là độc nhất vô nhị, không thể thay thế, như vậy cũng không tính, như vậy hắn cũng không chịu muốn, Liên Tranh muốn nên làm thế nào cho phải.
“Ừm…”
“Vậy tại sao cậu lại nói chỉ cần tôi? Rõ ràng buổi tối cậu tán gẫu với cô ấy rất vui vẻ.”
Chu Lạp có thể không biết, trong giọng nói của anh mang theo oán hận, mang theo chất vấn, giống như là tình nhân vô lý gây sự đang ghen tuông.
Bỗng nhiên, lệ khí quanh Liên Tranh biến mất, thần sắc phức tạp nhìn Chu Lạp.
Chu Lạp bị hắn nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy, anh biết, tâm tư nhỏ bé trong lòng mình, bị Liên Tranh phát giác.
“Được rồi, được rồi… Có thể buông tha cho tôi hay không…” Chu Lạp không nghĩ tới mình có thể thất thố trước mặt Liên Tranh tới vậy, cố gắng lau nước mắt trên mặt.
Trên tay căng thẳng, bị Liên Tranh nắm chặt, Chu Lạp không nhúc nhích, nói nhiều vô ích, bất quá là làm tăng thêm sự khó chịu của mình.
“Anh… Anh ghen rồi…” Biểu tình Liên Tranh buồn cười, tựa như khóc như cười, ngón tay cọ cọ hai má Chu Lạp.
“Tôi… Không có…” Chu Lạp muốn chừa cho mình một đường lui, cho dù nói cũng nói rõ ràng như vậy, anh vẫn phủ nhận theo bản năng.
“Anh có!” Liên Tranh mạnh mẽ ôm lấy anh, “Anh cũng thích em đúng không?”
Liên Tranh vừa nói, vừa cúi người, hôn lên môi Chu Lạp, lẩm bẩm, “Rõ ràng anh thích em… Đừng đuổi em đi…”
Chu Lạp cơ hồ vô lực chống đỡ, không để ý có đường lui hay không, anh không muốn tiếp tục như vậy với Liên Tranh
“Ừ.” Chỉ một chữ thừa nhận này, đều tiêu sạch hết khí lực của anh, “Cho nên tôi không chịu được việc cậu không rõ ràng với người khác, cậu buông tôi ra!”
“Em không có!” Liên Tranh bối rối đi lấy điện thoại di động, “Không phải, các cô ấy chỉ là…”
Liên Tranh không biết giải thích như thế nào, vặn vẹo nhăn nhó ngược lại khiến Chu Lạp hoài nghi, Liên Tranh trực tiếp bấm gọi ‘Vì yêu’.
Chu Lạp không biết hắn muốn làm gì, nhưng trong tiềm thức không muốn nghe, chuyện của hai người bọn họ còn để người ngoài biết, anh quả thật chỉ muốn đào hố chôn mình.
Căn bản không cho Chu Lạp cơ hội cự tuyệt, bên kia nhận rất nhanh, giọng nữ như chuông bạc gấp gáp, thản nhiên hỏi, “Sao vậy Liên Tranh, anh và ông chủ nhỏ thế nào rồi?”
Cái gì?
Chu Lạp sửng sốt, theo bản năng nhìn Liên Tranh.
Liên Tranh hắng giọng, cố để mình nghe không chật vật như vậy, “Không tốt… Anh ấy đang tức giận… Đuổi tôi đi…”
Biểu tình Chu Lạp rất đặc sắc, nếu không phải bị Liên Tranh ôm chặt, lúc này đã đưa tay che miệng hắn lại.
Nhưng đầu dây bên kia đột nhiên ầm ĩ lên, phát ra tiếng của mấy nữ sinh.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Dỗ dành ông chủ nhỏ đi, giống như đàn ông hay làm ý!”
“Tại sao đòi đuổi anh! Liên Tranh anh phải thể hiện chút khí thế đi chứ.”
Liên Tranh chú ý đến biểu tình của Chu Lạp, thong dong đè điện thoại lại, nói, “Không có việc gì, giờ đang dỗ đây.”Rất nhanh đã cúp máy.
Tuy rằng khó có thể mở miệng, Liên Tranh vẫn tựa vào đầu vai Chu Lạp, “Các cô ấy… Đang dạy em… Làm sao để theo đuổi anh…”
Dứt lời, cả người LiênTranh cũng nóng lên, không còn mặt mũi ngẩng đầu nhìn Chu Lạp.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, Chu Lạp cũng không phản kháng, đợi một hồi lâu mới nghe được thanh âm của Liên Tranh.
“Em quá ngu ngốc, không biết làm thế nào, không phải như anh nghĩ.”
“Hôm qua là em quá vô liêm sỉ, em rất sợ hãi cũng rất gấp, anh. Anh đừng giận em, đừng đuổi em đi, sau này em nhất định sẽ nghe lời anh…”
Chu Lạp tiêu hóa không được lời nói của Liên Tranh, vừa rồi cuồng loạn biến thành trợn mắt há mồm, nhỏ giọng nói, “Cậu bỏ tôi ra trước…”
Thấy Chu Lạp không giãy dụa nữa, Liên Tranh rất nghe lời, đỡ người ngồi dậy, còn nửa quỳ ở một bên.
Ánh mắt Chu Lạp bối rối, không biết nên nói cái gì, bộ dáng né tránh, ngược lại làm cho Liên Tranh lo sợ bất an.
“Anh… Đừng đuổi em đi…” Liên Tranh nhào tới ngực Chu Lạp, hóa thành chó khổng lồ làm nũng với Chu Lạp.
“Cậu…” Mấy lần Chu Lạp mở miệng, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cái gì gọi là dạy Liên Tranh đuổi theo mình.
“Cậu với các cô ấy nói gì…” Sau khi phát bệnh lại bị Liên Tranh dày vò, cả người thả lỏng xuống, nói chuyện cũng mất sức rất nhiều
Thay vì che che giấu giấu, làm cho Chu Lạp suy nghĩ lung tung, còn không bằng nói hết toàn bộ.
Một bên nhận sai, một bên lấy điện thoại ra cho Chu Lạp xem lịch sử trò chuyện.
Hình ảnh video lộ liễu cùng với từng đoạn phổ cập kiến thức, Chu Lạp nhanh chóng nhìn thoáng qua, ném điện thoại vào trong ngực Liên Tranh.
“Cậu… sao lại đi nói mấy thứ này với mấy cô ấy…”
Trên mặt Chu Lạp nóng lên, không biết là bởi vì sốt hay là bởi vì xấu hổ, hai má xấu hổ đến đỏ bừng.
Liên Tranh lại còn học cách để cùng anh… Chẳng trách hôm qua về… Ngay cả thứ lúc trước lén lút bỏ vào trong tủ cũng là…
Vừa nghĩ đến Liên Tranh đàm luận với mấy cô gái về những chuyện này, anh cảm thấy xấu hổ, cơ hồ nói không nên lời.
Liên Tranh cũng rất oan, vì mấy cô gái này còn hiểu rõ nhiều việc hơn hắn hiểu được nhiều hơn, hắn cũng không lôi kéo người ta nói chuyện với mình.
“Em không phải…” Liên Tranh trăm miệng không thể biện minh, “Em không dám, anh, anh đừng tức giận, em không có gì với người khác, cho tới nay đều thích anh, chỉ có anh.”
Vành tai Chu Lạp ong ong rung động, bất giác trốn vào trong chăn, kéo qua đầu, muốn trốn đi.
Liên Tranh thuận thế chen vào trong chăn, ôm người vào trong ngực, lẩm bẩm nói, “Anh… em thích anh, không muốn ai khác.”
Trong chăn bị nhiệt độ cơ thể Chu Lạp bị che lại rất nóng, Liên Tranh nằm bên cạnh nói xin lỗi vào tai anh, “Thực xin lỗi, hôm qua là do em, anh đánh em có được không?”
“Đừng nói nữa…” Hơi thở ướt át quét qua vai Chu Lạp, hiện tại chỉ còn lại xấu hổ, nửa điểm không đề cập đến chuyện kia.
“Vậy anh không giận em sao?” Liên Tranh xoa xoa đầu vai Chu Lạp, được một tấc tiến một thước hỏi.
“Không tức giận… Cậu đừng sờ…” Chu Lạp nắm không được tay Liên Tranh, âm điệu trở nên vừa mềm vừa nhẹ.
“Anh cũng thích em đúng không, ở cùng em có được không?”
Chu Lạp đột nhiên đổ mồ hôi, trên người có thứ gì đó tản mát ra, ngay cả đầu óc cũng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, rất rõ ràng Liên Tranh đang hỏi cái gì.
“Có được hay không, anh, thích anh…” Đụng phải quần áo bị mồ hôi ướt đẫm, Liên Tranh dứt khoát cởi hết cho Chu Lạp, tránh cho anh lại bị đổ mồ hôi.
Trong chăn Chu Lạp không phản kháng, trơn bóng nằm dưới thân Liên Tranh, Liên Tranh lại hỏi một lần, “Có được không, anh…”
Chu Lạp xấu hổ sắp ngất đi, chính mình không khống chế được thừa nhận thích Liên Tranh, quả thực là mất mặt.
Lại bởi vì vấn đề Liên Tranh quấn người, không cách nào suy nghĩ được hết.
“Em thích anh… Anh… đồng ý với em được không…”
“Ừm…”