Edit by Mặc Hàm
Khi thức dậy một lần nữa, đã là ngày hôm sau.
Người nào đó giống như chó cưng cỡ lớn, nằm sấp trên ngực Chu Lạp, đè anh thở hồng hộc.
Nhìn điện thoại di động, thời gian còn sớm, không muốn đánh thức Liên Tranh, rón rén thoát khỏi cánh tay hắn.
“Ừm…” Liên Tranh thật sự cảnh giác giống như chó con, vừa động liền tỉnh, “Anh…”
Người cũng đã tỉnh, Chu Lạp dùng chút lực, “Tôi đứng lên nấu cơm…”
Tật xấu dính người của Liên Tranh nổi lên, chó lớn giật giật đầu, từ ngực chuyển đến bên tai Chu Lạp.
Nói mớ, “Em không đói…”, trên tay ôm chặt Chu Lạp.
Tư thế dính dính như vậy, Chu Lạp bất giác muốn chạy trốn, ban ngày thân thiết, trong lòng anh có những lằn ranh không vượt qua được.
Nào ngờ vành tai một trận nóng ẩm, trên người trầm xuống, Liên Tranh cưỡi đến thắt lưng anh, mút vành tai anh.
“Liên Tranh…” Chu Lạp run rẩy không chịu nổi, tên hai chữ, từ trong miệng anh thốt ra đã hơi mềm nhĩn, “Cậu đừng quậy…”
Liên Tranh ngủ trong sương mù, không tính là tỉnh táo, cũng không thật sự ngủ chết, liền muốn chạm vào Chu Lạp, nghe được thanh âm biến điệu của anh, thân thể lại hoàn toàn không khống chế được.
Liên Tranh nặng hơn anh hai mươi kg, cưỡi trên người anh, đẩy cũng không đẩy được, người trên người biến hóa, hắn rất nhanh cảm giác được.
“Tôi bảo cậu đứng dậy…” Chu Lạp nghiêm mặt từ chối
“Anh…” Liên Tranh giống như một con vật nhỏ trong thời kỳ phát tình, đòi hỏi không hết.
Trên tay đã cởi áo ngủ của Chu Lạp ra, Chu Lạp mắt thấy muốn khống chế, che ngực nói, “Liên Tranh tôi tức giận! Cậu lại đùa giỡn lần nữa! Tôi thực sự tức giận! ”
Liên Tranh vẫn sợ, trong đầu nhất thời tỉnh táo, chần chờ một lúc mới từ trên người Chu Lạp đi xuống, “Anh. Đừng giận… em không nên phạm phải…”
Không kịp mặc quần áo xong, Chu Lạp lảo đảo từ trên giường đi xuống, chạy vào phòng tắm.
Buổi sáng ánh nắng rực rỡ, dấu vết trên người Chu Lạp thấy rất rõ ràng.
Liên Tranh cắn đúng là như cún, để lại dấu vết, sâu cạn đều có, có chút dần dần phai nhạt, hắn lại lưu lại cái mới.
Không có mặt mũi nhìn mình đang đỏ trong gương, phía dưới cũng bị Liên Tranh sờ nổi phản ứng, Chu Lạp bất đắc dĩ thở dài.
Đóng cửa phòng tắm lại, mở vòi hoa sen, chờ hơi nóng dần dần trở nên ấm lên, anh mới cởi quần ra.
Tình hình dưới thân càng làm cho anh không còn chỗ trốn, ngoại trừ thẳng tắp kiên trì, mặt trên rõ ràng có thể thấy được, tối hôm qua Liên Tranh lưu lại dục vọng.
Chu Lạp đứng dưới nước, toàn thân bị nước nóng hấp đỏ lên, anh không biết nên làm gì mới tốt, ngay từ đầu mặc kệ Liên Tranh, hiện tại hình như càng ngày càng phiền toái.
Nếu anh là khuê nữ, phỏng chừng đều bị Liên Tranh ăn đến xương cũng chả còn.
Nghĩ lại, nếu anh thật sự là một khuê nữ, hiện tại còn phiền não làm gì, hai người không phải liền chính đại quang minh ở cùng một chỗ.
Hai tên đực ở cùng một chỗ có thể làm gì, ngoại trừ bị Liên Tranh sờ đến trên người đau, chỉ có thể dựa vào nhau **
Không đợi anh nghĩ rõ ràng, cửa phòng tắm một tiếng mở ra, Liên Tranh đập cửa.
Trong mắt chó con sung huyết, giống như muốn ăn thịt người, không khí lạnh đập tới trước mặt, làm cho Chu Lạp run rẩy.
Liên Tranh nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm, hắn không khống chế được chính mình, tay chân không nghe sai khiến đi về phía Chu Lạp, biết rõ Chu Lạp sẽ tức giận, hắn vẫn tuân theo bản năng.
Ngay cả lời nói đuổi Liên Tranh ra ngoài cũng không nói ra miệng, ngay cả lạch cạch đóng cửa lại, chen vào dưới nước trực tiếp ôm lấy người.
“Anh…” Chưa kjp nói, liền khàn khàn, Chu Lạp vốn không biết cái gì gọi là gợi cảm, hiện tại đột nhiên có thể hiểu được từ này.
Chu Lạp vỗ vỗ lưng hắn, chó lớn không chịu nhúc nhích, bất đắc dĩ nói, “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Cả ngày…”
Nhất định phải để Liên Tranh nói hắn làm sao vậy, hắn nói không nên lời, nói là cầu mà không được, nhưng Chu Lạp cũng chưa từng cự tuyệt hắn, ngược lại mỗi lần hôn được, cũng tuốt được, trong đầu ùng ục, giống như là càng ngày càng đói.
“Em chỉ muốn ôm anh…” Liên Tranh hít mũi, phát ra tiếng kêu rên của động vật, “Anh phiền em… Đừng làm phiền em…”
Luôn luôn như vậy, Liên Tranh có thể chơi xấu khiến Chu Lạp mềm lòng, Chu Lạp ôm thắt lưng hắn, “Không phiền cậu… Thả tôi ra, tắm.”
Liên Tranh mặc quần áo vọt vào, một thân đều bị ướt đẫm, dựa vào Chu Lạp không đi, “Em ở cùng với anh.”
Hai người không phải chưa từng cùng nhau tắm rửa, cuối cùng đều biến thành an ủi lẫn nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải bị Liên Tranh ôm chặt, chân Chu Lạp mềm nhũn đến ngồi xuống đất.
Trong phòng tắm quanh quẩn tiếng thở dốc nặng nề của Liên Tranh, cùng tiếng dính dính gọi anh.
Chu Lạp bị giày vò không có cách nào khác, lúc động tình sẽ gọi tên Liên Tranh, sẽ cầu xin hắn, chậm một chút, nhẹ một chút.
Lúc mặc quần áo, Chu Lạp phát giác vết hôn lại nhiều hơn không ít, ở cổ, màu đỏ sậm, rất rõ ràng.
Lúc Chu Lạp bận rộn, Liên Tranh rất nghe lời, đứng ở một bên không quấy rối, nhìn anh chuẩn bị đồ chợ đêm, Chu Lạp gọi hắn một tiếng, còn có thể giúp Chu Lạp.
Chạng vạng, Chu Lạp mang theo người ra đường, đã lâu không ra ngoài làm ăn, Chu Lạp có chút xa lạ.
Rất nhiều học sinh nhìn thấy Chu Lạp tới, đều sẽ chủ động xếp hàng trước quầy hàng của anh, chờ lúc ăn, nói thêm một câu, “Đã lâu không gặp anh ông chủ nhỏ.”
Chu Lạp cúi đầu trộn gia vị, mỉm cười, “Trong nhà có chút việc.”
Mấy đợt người vừa qua, mấy giọng nói như chuông bạc, lại là nữ sinh lần trước, “Ông chủ nhỏ, rốt cục bày sạp, chúng tôi đều cho rằng anh không làm nữa.”
Một đêm phải trả lời nhiều lần, Chu Lạp cũng không cảm thấy phiền, cười nói, “Cảm ơn mọi người còn nhớ đến tôi”
“Chỉ anh mới làm ra hương vị tốt nhất.” Nữ sinh mặc váy trắng trêu ghẹo.
Khóe miệng Chu Lạp mỉm cười càng lớn, không ngẩng đầu, nói, “Liên Tranh, cái này lấy nhiều đũa chút.”
Có người ngoài, Liên Tranh buồn bực không lên tiếng, ngoan ngoãn giúp Chu Lạp bận rộn.
Ánh mắt các nữ sinh ở giữa hai người, không biết là ai tinh mắt, nhìn thấy vết hôn trên cổ Chu Lạp, lại không chỉ có một chỗ.
Nhìn động tác ăn ý lại yên tĩnh của hai người, mấy nữ sinh cười to hơn.
“Ông chủ nhỏ, đây là em trai anh à, bộ dạng vừa cao vừa đẹp trai.”
Trên tay Chu Lạp dừng chút, Liên Tranh quả thật cao hơn không ít so với lúc mới tới, cường tráng, lại có tinh thần.
Liên Tranh ít thấy nữ sinh, cũng không được nữ sinh khen, trên mặt mang theo một tia nghi hoặc, vừa lúc bị Chu Lạp liếc mắt nhìn thấy.
Nếu Liên Tranh gặp qua càng nhiều người, giống như những nữ sinh trẻ tuổi này, hắn chịu khổ, chịu khó làm việc, người thích hắn sẽ không ít.
Khi đó Liên Tranh còn có thể quấn lấy mình sao, mình ngoại trừ biết nấu cơm, không có chỗ nào, bằng phụ nữ, ôm thấy mềm mại, gặp ở nơi phồn hoa thế này, làm sao có thể quyến luyến mình.
Trong lòng Chu Lạp cảm thấy khó chịu.
Nữ sinh không hiểu được sự không được tự nhiên của hai người bọn họ, ở trong mắt các cô, chỉ nhìn thấy hơi thở ái muội.
Một nữ sinh nói, “Anh đẹp trai, trao đổi phương thức liên lạc đi.” Nói xong lấy điện thoại ra.
“A?” Chưa từng được người ta bắt chuyện, trong nháy mắt không biết nên xử lý như thế nào, trong tiềm thức hắn muốn cự tuyệt sự thân cận của mọi người, dựa vào bên cạnh Chu Lạp.
Hành động nhỏ vẫn bị các nữ sinh nhìn thấy, trên mặt cười càng sâu hơn một chút.
Liên Tranh được bắt chuyện, sau khi hắn càng ngày càng tốt, sẽ có càng nhiều người bắt chuyện với hắn, đây chỉ là khởi đầu.
Có lẽ, để Cho Liên Tranh tiếp xúc với người khác nhiều hơn, hai người bọn họ mới có thể trở về con đường đúng đắn.
Nữ sinh đợi một hồi, Liên Tranh còn thờ ơ, ngược lại Chu Lạp nói, “Đừng để con gái chờ lâu như vậy.”
Liên Tranh nghe hiểu ý của Chu Lạp, nhìn nữ sinh ân cần, trao đổi thông tin liên lạc với cô.
Liên Tranh nghe lời mình, cơ hồ là bản năng, nhưng lần này sao lại hoảng hốt như vậy.