Edit by Mặc Hàm
Liên Tranh không biết nên trả lời như thế nào, đôi mắt sáng ngời, “Em muốn chạm vào anh…”
Ầm một tiếng, Chu Lạp không nghĩ tới hắn thẳng thắn như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Anh…” Liên Tranh rất sợ sự trầm mặc, hắn không biết hành động của mình có chọc giận Chu Lạp hay không.
Chu Lạp run rẩy đẩy lồng ngực Liên Tranh, sức lực không lớn, sợ đụng vào vết thương trên người Liên Tranh, nên không dùng sức.
“Cậu… Có phải cậu nghẹn quá lâu không… Chạm vào tôi… Để làm gì… Cậu chưa từng thấy qua con gái à…” Âm cuối của Chu Lạp run rẩy, tay trên thắt lưng ghìm quá chặt.
Liên Tranh đương nhiên đã gặp con gái, nhưng không có một cô gái nào, làm hắn xúc động như vậy, chỉ có Chu Lạp, hắn cũng chỉ nghĩ tới Chu Lạp.
“Em không muốn các cô… Anh, em chỉ muốn…” Nói xong Liên Tranh tới gần một chút, cơ hồ dán lên mặt Chu Lạp, hô hấp ướt át chen chúc giữa hai người.
Khoảng cách chưa tới một bàn tay, Chu Lạp không có chỗ trốn, “Cậu im miệng! “Liên Tranh nghĩ cái gì, đáp án là gì, anh không dám nghe.
Loại chuyện kinh hãi thế tục này, anh không phải chưa từng nghe qua, chỉ là không biết có một ngày sẽ xảy ra trên người mình.
“Anh… Chu Lạp…” Điên rồi, Liên Tranh gọi thẳng tên, trong giọng nói lại có thêm chân tình khó nói.
Chu Lạp ra sức tránh tay bên hông ra, tay chân quẫy lung tung, nghe được Liên Tranh kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này mới buông mình ra.
“A…”
Vốn định không quan tâm chạy ra khỏi phòng, nhưng ngay cả thanh âm đau đớn, vẫn làm cho anh không yên lòng.
Chu Lạp ngồi dậy, đẩy Liên Tranh cuộn mình ra, lo lắng hỏi, “Đá vào miệng vết thương của cậu à?”
Liên Tranh ngẩng đầu nhìn anh, giữa hai hàng lông mày nhíu thành một chỗ, trên trán đổ ít mồ hôi.
“Đá vào đâu?” Chu Lạp cúi người xuống muốn xem, “Cho tôi xem một chút. ”
Liên Tranh một tay ôm lấy anh, “Anh thật sự muốn xem sao? “Nghiến răng nghiến lợi mở miệng, thật sự là đau quá.
“Chỗ nào, cậu buông tôi ra, tôi bật đèn” Chu Lạp không dám nhúc nhích, sợ không cẩn thận lại đá trúng hắn.
“Đừng bật.” Liên Tranh nắm tay Chu Lạp, sờ soạng trên người hắn, thẳng đến khi Chu Lạp sờ được thứ nóng bỏng kia, “Đá vào nơi này.”
Giống như đụng phải khoai lang nóng bỏng tay, Chu Lạp cuống quít giãy dụa, “Cậu… Tôi thực sự… Cậu muốn thế nào… Cậu muốn gì… Cái đó…”
Nói xong hùng hổ muốn xuống giường, Liên Tranh ngăn không được anh, chỉ có thể co lại thành một khối, “Anh… Đau quá…”.
Giống như có vô số hai tay kéo Chu Lạp lại, Chu Lạp chần chờ một hồi, quay đầu không nhìn hắn “Cậu… cậu tự làm… Lấy ra…”
“Anh ở cùng em.” Hắn sợ Chu Lạp sẽ đi, vừa đi liền không để ý tới hắn nữa.
“Tôi… Cậu tự làm… Tôi không ở với cậu…” Cho dù là tức giận cũng không biết nên mắng người như thế nào, Chu Lạp tức giận đến run rẩy.
“Nó vẫn không xuống, cả đêm rồi, anh.” Liên Tranh thấy anh có chút dao động, đưa tay kéo anh, “Anh… Anh nằm với em được không…”
Ma xui quỷ khiến bị Liên Tranh kéo trở lại giường, hai người mặt dán mặt nằm chung.
Liên Tranh muốn ôm anh, so với khoanh tay, hắn càng muốn chạm vào Chu Lạp một cái.
Trên tay không quản động tĩnh trong quần, dùng tay phải lành lặn ôm Chu Lạp.
Khoảng cách giữa hai người bị kéo lại, chỗ phồng lên đâm thẳng vào đùi Chu Lạp, Chu Lạp tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Liên Tranh thấy Chu Lạp không phản kháng, dụi đầu vào hốc vai anh, cọ cọ vào cổ Chu Lạp, dính dính gọi anh, “Anh. Anh…”
Lỗ tai đều nóng lên, hồn Chu Lạp bị kêu muốn bay đi, “Cậu đừng kêu nữa…”
“Khó chịu… Anh… Chân đau…”.
Chu Lạp khó chịu hơn hắn, hiện tại chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng nóng.
Biết Chu Lạp đau lòng hắn, không ngừng dính lại, “Chỗ khâu đau. ”
Chu Lạp lo lắng vô cùng, sờ về phía đùi Liên Tranh, tay vuốt ve chỗ băng bó, “Nơi này đau?”
Tay mạnh mẽ bị hai chân thắt chặt, ngay cả bàn tay kẹp của Chu Lạp cọ xát, thứ cương cứng cọ cọ mu bàn tay, “Nơi này cũng đau.”
Đụng phải sự bức thiết của Liên Tranh, Chu Lạp không nổi giận nổi giận với hắn, “Cậu chính là tới đòi nợ, tra tấn tôi.”
Nói không nhẹ không nặng, cũng không đẩy Liên Tranh ra. Ngay sau đó đũng quần lạnh lẽo, tay Chu Lạp sờ vào.
“Anh…” Liên Tranh cọ cọ cổ Chu Lạp làm nũng, ôm anh càng chặt hơn.
“Câm miệng lại.” Chu Lạp nhắm mắt lại, thanh âm Liên Tranh làm cho anh cảm thấy xấu hổ, cầm thứ cương cứng trên tay.
Căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở dồn dập, còn có tiếng nước lay động.
Bàn tay không lớn, cầm chỗ muốn chết nhất của mình, trái tim Liên Tranh cũng rơi vào tay đối phương.
Cuối cùng cũng bận tâm không phải Chu Lạp không cho hắn nói chuyện, liếm cổ Chu Lạp, chán ngán gọi anh.
Không biết qua bao lâu, trên tay Chu Lạp vừa nóng vừa muốn bỏng, thứ sền sệt bám chặt vào tay anh.
Trên cổ bị Liên Tranh gặm một hồi lâu, phỏng chừng đã không còn nguyên.
Chờ Liên Tranh phóng thích ra sau đó, tay còn cắm ở đũng quần của hắn không lấy ra, hai người dán cùng một chỗ thở hổn hển.
Chu Lạp không biết mình đang mặc kệ hắn cái gì, có thể để cho hắn tự sinh tự diệt, sau đó tìm cơ hội đuổi hắn ra khỏi nhà.
Khi đó, không ai mỗi đêm về nhà cùng mình, không ai ăn cơm chung, không ai tranh nhau xách đồ giúp anh, không ai phơi quần áo cho anh.
Lại là lẻ loi một mình, sống có cũng được mà không cũng được, nhưng ngay cả bộ dáng này của Liên Tranh, thì tính là cái gì? Không thể tìm thấy sự an ủi của người khác, vậy thì lùi một bước mà cầu việc khác.
Chu Lạp nửa muốn nửa không tuốt giúp hắn, Liên Tranh càng không muốn khắc chế.
Vuốt ve mặt Chu Lạp, ngón tay đảo qua môi anh, làm những điều hắn tha thiết ước mơ.
Khi Chu Lạp khôi phục tinh thần, trong miệng ngậm ngón tay của Liên Tranh.
Đầu lưỡi trơn nhẵn bị ngón tay giữ lại, Liên Tranh đang nhìn mình như hổ rình mồi.
Chu Lạp bị điểm huyệt đạo, đồng tử co rút, nhìn người trước mắt giống như sói.
Ngón tay thô ráp, xoa đầu lưỡi mềm mại, từ đầu lưỡi trượt vào gốc lưỡi.
Dị vật tiến vào, ở Chu Lạp muốn nôn mửa, giãy dụa muốn phun ra ngón tay Liên Tranh.
Liên Tranh thấp giọng nói, “Anh… Đừng nhúc nhích…”
Điên rồi, Chu Lạp nghĩ không ra lời giải thích khác, bằng không sao anh lại không cách nào phải kháng lời của Liên Tranh.
Quả nhiên, nắm lấy đầu lưỡi Chu Lạp, hô hấp của anh khó khăn, trong đêm tối có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, lệ quang trong suốt, khóe miệng là nước bọt không ngừng được.
“Anh…” Ngón tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Chu Lạp, nhưng thế nào cũng lau không sạch sẽ.
Liên Tranh tới gần một chút, đầu lưỡi liếm qua môi Chu Lạp, Chu Lạp hơi phát run.
Ngón tay mạnh mẽ rút ra khỏi miệng Chu Lạp, không cho anh thời gian phản ứng, Liên Tranh ngậm đầu lưỡi anh.
Tiếng nước tí tách đinh tai nhức óc, Liên Tranh hôn anh, đang hôn anh.
Chỉ cần mình dùng sức, là có thể dễ dàng đẩy hắn ra.
Nhưng khi Chu Lạp rút tay ra khỏi đũng quần, lại kìm lòng không được kéo chặt quần áo trước ngực hắn.
Anh nhất định là bị Liên Tranh lây nhiễm, bằng không làm sao mà anh có thể phát điên cùng Liên Tranh.