Edit by: BCX
—
Tiễn nhà tư bản đi, Thịnh Ninh thật sự đói không chịu được, tính toán trở về ký túc xá gọi cơm hộp.
Kết quả lại bị người gọi lại.
"Thịnh Ninh.".
Chuyên ngành của bọn cô chỉ tiêu tuyển sinh hàng năm chỉ có 10 người, có thể nổi bật trong kỳ thi viết, phỏng vấn trong các thí sinh cả nước thậm chí là từ nước ngoài thì gần như chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng. Lúc trước khi Thịnh Ninh vừa qua kiểm tra đầu vào, mỗi ngày mão đủ kính học, Đới Xuân Minh cũng coi trọng cô nhất, hội nghị quan trọng cũng thường đưa cô đi dự thính cùng, nhưng bây giờ bị chính đạo sư của mình mắng như vậy, Thịnh Ninh thực sự không thể cung kính với ông ta như trước nữa.
Thịnh Ninh rũ mắt không nói lời nào.
Mà Đới Xuân Minh lại bá bá bá tuôn ra một tràng.
"Tôi vừa mới nói cô nên tập trung vào kỳ thi lấy chứng chỉ, chưa tốt nghiệp thì đừng suốt ngày nghĩ về những thứ danh lợi viển vông hư cấu đó, sau khi tốt nghiệp có thể đi đâu đều phải xem sự chuyên nghiệp của bản thân cô, nếu đến một cái chứng chỉ phiên dịch còn không lấy được, thì làm bạn bè với sếp lớn có lợi ích gì chứ?"
Nói một tràng, dạy bảo đủ rồi, Đới Xuân Minh rốt cuộc cũng hỏi đến điểm chính: "Cô cùng Ôn tiên sinh sao lại quen biết?
Thịnh Ninh: "Chuyện này cũng không liên quan gì đến thầy."
Thấy mặt Thịnh Ninh tỏ vẻ khó chịu, dường như không hài lòng việc ông ta quản lý, âm thanh của Đới Xuân Minh cũng trầm xuống, mang theo vài phần uy hiếp: "Làm sao? Bình thường thầy giáo mang theo cô đi gặp gỡ nhiều người, cô tự hỏi xem trong viện của chúng ta còn có ai có nhiều cơ hội tham gia các hội nghị nhiều hơn cô? Vậy mà chỉ vì việc ký tên nho nhỏ còn hẹp hòi so đo với tôi?"
Thịnh Ninh biểu cảm bình tĩnh, lời nói giấu dao kiếm mà châm chọc trở lại: "Cầm tâm huyết của tôi đi lót đường cho cháu gái của thầy, thầy vốn dĩ phải là người đuối lý, tôi hy vọng thầy đừng coi thường mà nghĩ rằng tôi hẳn nên phải chịu đựng việc này."
"Có ý gì?" Đới Xuân Minh sầm mặt, giọng điệu thắt lại, "Buổi sáng vẫn còn tốt, nhưng Ôn tiên sinh vừa đến liền không chịu nhận, lại muốn đối đầu với tôi? Chẳng lẽ cô gọi hắn đến để nói chuyện với tôi?
Cô biết Đới Xuân Minh cố ý nói những lời này, cũng bởi vì muốn dò hỏi quan hệ của cô và Ôn Diễn.
Thịnh Ninh cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rồi sao? Thầy sợ à?"
"....."
Đồng tử Đới Xuân Minh co lại, sắc mặt thay đổi.
Ông chủ của tập đoàn Hưng Dật cố ý tìm tới cửa, còn chỉ định tìm Thịnh Ninh, chuyện này thực sự rất kỳ quái.
Thịnh Ninh là sinh viên chính quy khoa dịch thuật chuyên nghiệp, sau thi đến Cao Phiên Học Viện sau đó mới bắt đầu học phiên dịch một cách có hệ thống, yêu cầu phiên dịch tại hiện trường hội nghị phải có ông ta dẫn thì cô mới đến được, hội nghị có Ôn tiên sinh tham gia cũng chưa từng dẫn cô đi, phải có bản lĩnh gì để quen biết Ôn tiên sinh ở một nơi khác.
Về phần nguyên nhân, Ôn tiên sinh một chút cũng không nói cho ông ta biết, ông ta cũng thật sự không biết, cho nên mới tới hỏi Thịnh Ninh.
Sợ là không phải vì chuyện công, mà là chuyện riêng, sinh viên của ông ta cùng Ôn Diễn có giao tình ngầm.
Biểu cảm của Đới Xuân Minh khiến Thịnh Ninh ý thức được, thì ra ở Cao Phiên học viện, cho dù là Đới Xuân Minh là người có bối cảnh, lý lịch là giáo thụ cũng phải khom lưng cúi đầu trước nhà tư bản Ôn Diễn.
Mấy tháng cực cực khổ khổ để giao được bản thảo, dựa vào đâu mà phải trở thành bàn đạp cho cháu gái của Đới Xuân Minh.
Cô không cam tâm.
Chỉ là nói chuyện úp úp mở mở như vậy, thế mà có thể có tác dụng khiên Đới Xuân Minh lo sợ.
Cô giống như con hồ ly trong truyện ngụ ngôn, rõ ràng sợ con hổ, lại nhất định phải đi đằng trước con hổ, chỉ vì ỷ vào uy nghiêm của hổ để lấy lại thứ thuộc về mình.
Từ xưa đến nay trong các câu chuyện của Trung Quốc, hồ ly đã không phải loài động vật tốt đẹp gì, cô cũng vậy.
Thịnh Ninh hạ giọng, âm trầm mà nói: "Thầy giáo, chuyện quyền ký tên này, em không để yên."
—
Dưới ánh mắt thoáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ của Đới Xuân Minh, Thịnh Ninh xoay người rời đi, đi thẳng về phòng ký túc xá.
Phòng ký túc xá của cô chỉ có mình cô ở, bạn cùng phòng đã bị Đới Xuân Minh cử đi thực tập trong hè, vốn dĩ lúc ấy cô cũng phải đi, nhưng Đới Xuân Minh giữ cô lại, chính là bởi vì để cho cô phiên dịch cuốn sách kia, lại còn lấy cớ là coi trọng cô, công việc này đối với cô tốt, chỉ cần doanh số bán ra tốt, danh tiếng so với đi thực tập lại càng tốt, đáng giá hơn nhiều.
Thời gian mấy tháng nghỉ hè, Thịnh Ninh không làm gì khác, chỉ vùi mình ở trước bàn cực khổ phiên dịch, kết quả thì hay rồi, tên dịch giả không phải của cô, thực tập bên ngoài cũng không luôn.
Ngồi ngốc trước bàn vài phút, Thịnh Ninh tiếp tục viết đơn khiếu nại cho mình.
Chỉ hù dọa Đới Xuân Minh cũng vô dụng, vẫn phải thực sự làm, nhỡ đâu trên đời có chính đạo thì sao?
Hơn nữa cô không có lợi ích để đổi thành tiền vốn, Ôn Diễn cũng không có khả năng giúp cô, cô cũng không có ngây thơ như vậy.
Trước giờ viết luận văn cũng chưa viết qua khiếu nại bao giờ, nên viết rất cẩn thận, đến nỗi cô cũng quên luôn hôm nay còn chưa ăn cơm trưa.
Vẫn may có Thịnh Thi Mông cùng bạn cùng phòng của cô ấy ăn xong cơm, còn nhắn tin cho cô nói rằng mang theo đồ ăn, lúc này cô mới cảm thấy đói, theo bản năng mà sờ sờ bụng.
Thịnh Thi Mông: "Nhanh xuống dưới tầng phòng ngủ của chị, chuẩn bị mở cửa đón em nè"
Thịnh Ninh chợt nhớ tới năm lớp 12, để không lãng phí thời gian học tập quý báu, cô thường quên ăn trưa, ở lì trong lớp làm bài kiểm tra, sau khi mẹ kế biết đã gọi điện nhắc nhở cô rất nhiều lần. cô làm như không nghe thấy. Sau đó, mỗi ngày sau khi tan học vào giữa trưa, Thịnh Thi Mông có thêm một nhiệm vụ, giúp mang cơm từ nhà ăn tới cho Thịnh Ninh.
Bạn cùng lớp đều hâm mộ cô có một cô em gái tốt, nhưng thái độ của Thịnh Ninh lại rất lãnh đạm, Thịnh Thi Mông cũng không để ý, mỗi ngày đều tới đưa cơm như cũ.
Thịnh Ninh suy nghĩ một lát, vẫn gửi tin nhắn trả lời.
"Chị muốn nói với em một chuyện."
—
Lại qua thêm mấy ngày Thịnh Ninh ở trường học cũng không có hành động gì, Đới Xuân Minh dần dần cảm thấy an tâm, cho rằng những gì cô nói ngày hôm đó chỉ là một con hổ giấy.
Lớp học vẫn tiếp tục tốt đẹp như cũ, nhưng mỗi lần Thịnh Ninh gọi ông là thầy, chỉ là nụ cười trên môi lại khiến trong lòng Đới Xuân Minh cảm thấy e ngại. Không biết vì sao đối mặt với một sinh viên đi theo ông ta hai năm, nhìn cũng không giống sinh viên có chống lưng, cũng không có mối quan hệ, ông phải sợ cái gì.
Mà Thịnh Ninh rốt cuộc cũng đem thư khiếu nại đã được viết tốt bỏ vào hòm thư của trường.
Mặc kệ kết quả sẽ ra sao, ít nhất cô đã không giống đàn anh, đàn chị lựa chọn im lặng nhẫn nhịn mà đã kháng nghị vì lợi ích của mình.
Viết xong thư khiếu nại, cô tê liệt ngã xuống giường, Thịnh Thi Mông mang đồ ăn đến cho cô.
Đúng lúc, lúc này bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm ra ngoài thực tập đã trở lại.
Câu đầu tiên khi vào cửa của Quý Vũ Hàm chính là: "Bạn học Thịnh Tiểu Ninh! Tớ thấy trong diễn đàn nói mấy hôm trước ông lớn trên tài liệu phiên dịch của chúng ta tự mình đến đây tìm cậu hả?! Thành thật khai báo, làm sao lại quen biết..."
Lời nói còn chưa dứt, liền nhìn thấy em gái của Thịnh Ninh."
Thịnh Thi Mông chào hỏi: "Chào chị Vũ Hàm."
"Chào em, chị em đâu?"
Thịnh Thi Mông chỉ giường.
"Ngủ rồi."
Quý Vũ Hàm liếc nhìn ánh sáng ngoài ban công, tuy rằng trời nhiều mây, nhưng chính xác là ban ngày. Cô biết Thịnh Ninh quý trọng thời gian như thế nào, tuyệt đối sẽ không hoang phí thời gian, ban ngày ban mặt mà đi ngủ.
Thịnh Thi Mông sửa sang lại hộp giữ nhiệt nói: "Chị của em chịu đựng vài ngày rồi."
"Chịu cái gì?"
Thịnh Ninh đã sớm bị Quý Vũ Hàm đánh thức nằm trên giường mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Đơn khiếu nại."
"Đơn khiếu nại?" Quý Vũ Hàm nghĩ nghĩ, lập tức phản ứng lại, "Vãi, lão thật sự bỏ tên cậu?!"
Thịnh Ninh ừ một tiếng.
"Ngay từ đầu tớ đã có linh cảm lão kêu cậu phụ trách phiên dịch tập thơ kia, lão còn nói muốn thêm tên của cháu gái mình, nghe điều kiện đã biết có hố.". Quý Vũ Hàm đột nhiên thở dài, cảm thán nói, "Trước kia tớ với cậu chênh lệch lớn, nhưng cũng không đến mức quá kém, cậu có thể lấy được học bổng quốc gia, nếu chăm chỉ thì tớ cũng có thể lấy được học bổng hạng hai, cậu thi IELTS có thể được 9 thì tớ cũng có thể được 8, nhưng hiện tại cậu lại thất bại."
"Học hành có ích lợi gì? Xuất thân của một người chính là vực sâu mà cả đời không thể vượt qua." Quý Vũ Hàm nói, "Cũng giống như Đới Doanh Doanh, có một người chú là giáo sư, cha mẹ cô ấy đều giàu có, làm sao chúng ta có thể so sánh được?"
Thịnh Thi Mông nhịn không được mở miệng: "Nhưng mẹ ruột của chị....."
Thịnh Ninh kịp thời ngắt lời: "Nghe người ta nói" sau đó lại nhìn về phía Quý Vũ Hàm, giống như vô ý hỏi, "Thế còn Ôn Diễn kia? Cậu cảm thấy quan hệ giữa tớ với anh ta có thể sâu sắc đến đâu?"
"Đây không phải vấn đề sâu sắc như thế nào." Quý Vũ Hàm nhún vai, "Anh ta với chúng không cùng một tầng lớp với chúng ta."
Kỳ nghỉ hè này Quý Vũ Hàm ra ngoài thực tập, bát quái nghe được ở ngoài trường không cùng một cấp độ so với bát quái nghe được ở trong trường.
Giống như Ôn Diễn, mọi người trong trường đều biết anh ta là một lão đại tài giỏi, nhưng giỏi đến mức độ nào thì ai cũng không nói cụ thể được.
Anh ta vừa sinh ra đã đứng ở tít trên mây cao, cứ vậy mà bễ nghễ nhìn xuống mọi người.
Cha của Ôn Diễn, Ôn Hưng Dật là một trong những doanh nhân làm giàu sớm nhất ở Trung Quốc đại lục. Ông có tầm nhìn độc đáo, phát hiện ra cơ hội hợp tác ngoại thương vào cuối thế kỉ 20, vì thế nên bắt đầu kinh doanh trong và ngoài nước, cũng dựa vào đó để làm giàu. Làm buôn bán đều cần cơ hội và đầu óc, Ôn Hưng Dật có được tất cả những điều này, ông ta có may mắn, cho nên vẫn phát triển đến bây giờ. Mối liên hệ giữa xí nghiệp và chính phủ đã không thể tách rời, nền tảng kinh doanh của Ôn thị ở trong nước cũng không thể lung lay.
Vợ cả của Ôn Hưng Dật mất sớm, nhiều năm sau cũng không đi bước nữa, sau này vì phát triển mới cưới vợ hai là Nhậm thái thái.
Người vợ thứ hai là con nhà giàu thứ thiệt, đời ông bà ta làm giàu từ thời Trung Hoa Dân Quốc, thời bấy giờ đất nước cần tài trợ cho chiến tranh, tổ tiên đã đóng góp tiền của và công sức, sau này đất nước yên ổn, toàn bộ gia tộc đều rạng rỡ hiển hách, quân công chi thân. Đây cũng là lý do Ôn Hưng Dật dù không quên được vợ cả, nhưng vẫn không do sự cưới vợ thứ là Nhậm thái thái.
Đây là xuất thân của Ôn Diễn.
Dù cho ai nghe xong xuất thân của anh ta đều không thể không cảm thán một câu mệnh thật tốt.
Quý Vũ Hàm vỗ vỗ bả vai Thịnh Ninh, kích động nói: "Tái ông mất ngựa nào biết phi phúc [1]. Cho nên Thịnh Ninh có thể quen biết anh ta, cậu thật giỏi."
Trong lòng Thịnh Ninh rõ ràng, cô cùng Ôn Diễn rốt cuộc quen biết như thế nào, nên quay sang nhìn về phía Thịnh Thi Mông.
Thịnh Thi Mông há hốc mồm, ngẩn ra.
Quý Vũ Hàm nói xong, mồm miệng cũng mệt mỏi, cả người cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi.
"Cậu ngủ tiếp đi, mình đi tắm nước nóng đây."
Chờ bạn cùng phòng đi rồi, Thịnh Ninh vẫn chưa mở miệng, Thịnh Thi Mông đã chủ động giải thích.
"Em cứ tưởng anh ấy chỉ là một ông chủ nhỏ bình thường, không ngờ gia đình anh ấy lại có thế lực lớn như vậy." Cô ấy mím môi, có chút khó chịu, "Thảo nào Ôn tổng không cho em yêu đương em trai anh ấy. "
Không phải không cho yêu đương, xã hội cởi mở làm gì còn ai quản việc yêu đương, là không cho kết hôn, kể cả khi có một chút hy vọng đi nữa.
Thịnh Ninh nói muốn một căn hộ, Ôn Diễn mắt cũng không chớp một cái liền đồng ý.
"Thật ra mua nhà là chuyện của mình chị, em không có nghĩa vụ phải giúp chị." Thịnh Ninh dừng lại, cụp mắt xuống nói, "Hành vi hiện tại của chị nói trắng ra là kiếm tiền từ trên người của nhà giàu, em xác định muốn chị làm đồng phạm?"
"Mục đích của Ôn tổng là muốn em cùng em trai của anh ta chia tay đúng không? Chỉ cần chị lấy được thù lao, em sẽ chia tay em trai anh ta như anh ta mong muốn, đây là giao dịch công bằng nha." Thịnh Thi Mông lắc đầu nới, "Hơn nữa em vốn dĩ cũng không tính cùng Ôn Chinh ở cùng nhau, chia tay sớm hay muộn cũng đều như nhau."
Thịnh Ninh lại hỏi một lần nữa: "Em rốt cuộc có thích anh ta không?"
Thịnh Thi Mông phân văn: "Chắc là có đi?"
Đối với cô ấy mà nói, yêu đương cũng giống như chơi trò chơi gia đình, ngay từ đầu là theo đuổi Ôn Diễn không có kết quả mới đổi cách khác, cho nên đối với Ôn Chinh cũng không để ý quá nhiều, cho nên cũng không biết có thích hay không.
Ôn Chinh rất giỏi trong việc làm cô gái vui vẻ, Thịnh Thi Mông cũng giỏi dỗ dành đàn ông, hai cao thủ tình trường lại về với nhau, thì tránh được hết những điều nam nữ nói và làm sai trong tình yêu, trong tình yêu không có cái gì gọi là mâu thuẫn cả. Cùng anh ta ở bên nhau quả thực rất vui vẻ, nhưng loại vui vẻ này chỉ giới hạn trong việc cô ấy cùng Ôn Chinh trong quan quan hệ yêu đương chứ không phải quan hệ khác.
Thịnh Ninh đột nhiên cảm thấy lương tâm đau xót, cô cùng Thịnh Thi Mông một người lừa tiền, một người lừa tình, hai anh em Ôn gia kia quả thật có chút thảm.
Cô vỗ vỗ ngực, đem cảm giác trong lòng tận lực ép xuống.
So với Thịnh Thi Mông mở miệng là nói chia tay, không giống cô vì tiền mà làm cái chuyện bất khả thi, nếu bị Ôn Diễn cái nhà tư bản ăn thịt không nhả xương kia phát hiện, không biết kết cục sẽ là dạng gì.
Xã hội pháp trị, hẳn là sẽ không đến mức thiếu tay thiếu chân.
Cùng lắm thì trốn, chạy xa xa một chút, cô không tin Ôn Diễn còn có thể bắt mình trở về.
"Chị, điện thoại của chị kêu."
Cho đến khi Thịnh Thi Mông đem điện thoại đưa đến trước mặt cô, cô mới từ trong tưởng tượng tỉnh lại.
Cô nhìn thông báo, Ôn Diễn.
Nhất định là chuyện nhà ở.
Thịnh Ninh hít một ngụm khí, tiếp điện thoại.
Không phải là Ôn Diễn, là âm thanh của trợ lý của hắn.
Mấy ngày nay Thịnh ninh vội vàng việc viết đơn khiếu nại, Ôn Diễn cũng bận đi làm, vừa lúc kéo ra khoảng cách, ở trên xe để trợ lý gọi điện cho Thịnh Ninh.
Năng lực nói chuyện của trợ lý Trần xuất sắc mười phần, vài ba câu đã đem tình huống giải thích rõ ràng với Thịnh Ninh.
Hộ tịch của cô không phải là người bản địa, không có tư cách mua nhà, nên không có cách đưa phòng ở cho cô.
Mới được nghe Quý Vũ Hàm kể về bối cảnh xuất thân của Ôn Diễn, nếu còn ở chế độ phong kiến, Ôn thị bọn họ tuyệt đối là môn hộ quý tộc, Ôn Diễn chắc chắn có cách khác, cô không muốn từ bỏ như vậy.
Thịnh Ninh ôn tồn nói chuyện cùng trợ lý Trần, không chịu ngắt điện thoại.
Âm thanh của cô gái ở đầu kia điện thoại thanh thanh nhược nhược, trợ lý Trần lại không máu lạnh vô tình như ông chủ của anh ta, cũng ngại không ngắt điện thoại.
Đúng lúc ông chủ ngồi phía sau xe lên tiếng: "Còn chưa nói rõ ràng với cô ta?"
"Ôn tổng, nếu không ngài tự mình giải thích với Thịnh tiểu thư đi?"
Ôn Diễn lấy di động qua, đem lời nói không khác trợ lý Trần lắm nói qua một lần, chẳng qua anh nói càng ngắn gọn hơn, cũng một chút như có lệ hơn."
Thái độ của anh lãnh đạm như không liên quan đến mình: "Cô Thịnh, tôi không phải Ngọc Hoàng Đại Đế, không có bản lĩnh lớn như vậy. Nếu cô muốn nhanh chóng lấy được phòng ở, vậy thì phải nhanh chóng giải quyết chuyện tư cách mua nhà này."
"Tôi theo thuyết vô thần, không tin cái gì mà Ngọc Hoàng Đại Đế, huống hồ với tôi mà nói." Thịnh ninh thật lòng mà nói, "Cầu Ngọc Hoàng Đại Đế còn không bằng cầu ngài."
Ôn Diễn nhàn nhạt nói: "Cô Thịnh đề cao tôi quá."
Cách điện thoại, cho dù Thịnh Ninh đang bị cảm giác chột dạ quấy phá, âm thanh nói chuyện không hề tự tin, nhưng lời nịnh nọt vẫn như cũ, mở miệng liền tuôn ra: "Tôi nói thật, Ngài Ôn trong lòng tôi so với Ngọc Hoàng Đại Đế còn thần thánh hơn."
Đối với Ôn Diễn, đời này anh còn chưa từng thấy qua người nào da mặt dày như vậy, đồng thời còn còn nịnh nọt đến thành khẩn như vậy. Hơn nữa còn là một cô gái trẻ tuổi nói với anh như vậy, bởi vậy im lặng thật lâu.
Cô nghe thấy anh hỏi: "Cô có bạn trai không?"
Thịnh Ninh lập tức bị vấn đề anh vừa hỏi dọa ngốc.
Bên này, trợ lý Trần cùng tài xế cũng bởi vì lời nói của Ôn tổng mà giật mình, tài xế thậm chí còn không nhìn thấy gờ giảm tốc phía trước, thẳng tắp mà phóng nhanh đi qua, toàn bộ thân xe đều nhẹ nhàng rung lắc.
Phim thần tượng thế nhưng lại ở ngay bên cạnh?!!
Ôn Diễn khẽ rời điện thoại, trầm giọng nói với tài xế trước mặt: "Có thể nhìn thấy đường không?"
Tài xế vội vàng nói xin lỗi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, nhưng lỗ tai đã dựng thẳng đến trước mặt phía ông chủ.
Một bên khác, Thịnh Ninh cảm thấy mạch não của Ôn Diễn so với cô càng kỳ lạ, trong không khí đặc biệt nghiêm túc hỏi một câu chẳng liên quan, giống như lạnh lùng nói chuyện hài hước, khiến người ta trở tay không kịp.
Cô ngốc ngốc mà trả lời: "Không."
"Không có thì nhanh tìm một người đàn ông có hộ khẩu bản địa mà kết hôn." Ôn Diễn bình tĩnh nói, "Như vậy chứng nhận bất động sản liền có thể viết tên của cô."
"....."
Trợ lý Trần cùng tài xế ăn ý mà liếc nhìn nhau, nhao nhao yên lòng.
Không phải người giả mạo, là ông chủ của mình không sai.
–//–
Tác giả có lời muốn nói: em trai và em gái đều là Hải Vương, thanh máu HP rất dầy.
—
[1] Sự tích "Tái ông mất ngựa"
Xưa có một ông lão sống gần biên giới với nước Hồ có nuôi một con ngựa. Trong một hôm con trai của ông dẫn ngựa sang nước Hồ ăn cỏ, chỉ vì lơ đến chốc lát mà để ngựa chạy mất tiêu. Người xung quanh biết chuyện đến chia buồn với lão. Không những lão rất bình tĩnh mà còn buông một câu khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc: "Con ngựa chạy mất chưa biết phúc hai họa, biết đâu nó lại đem lại điều tốt cho tôi."
Quả thực là như vậy! Chỉ vài tháng sau, con ngựa mà ông lão nuôi đã trưởng thành hơn nhiều, không biết từ đâu chạy về nhà. Không những chỉ mình nó mà nó còn dẫn thêm cả một con ngựa nữa về. Con ngựa cao lớn và khỏe mạnh lắm! Ai nghe thấy chuyện ngựa ông lão về mà vui đến mừng cho lão. Tuy nhiên, trái lại với sự hồ hởi của mọi người, vẻ mặt lão không lấy gì làm vui vẻ, lão vẫn bình tĩnh buông lời khiến mọn người một lần nữa cảm thấy hết sức ngạc nhiên: "Biết đâu việc ngựa quay về lại là họa đến cho tôi."
Con trai của ông lão là người rất thích cưỡi ngựa, ngựa quay về con trai lão mừng lắm, bèn nhảy lên ngựa và phi đi chơi. Trong lúc nhảy ngựa, con ngựa vì chưa được thuần nên nhảy loạn xạ đã làm con ông lão bị ngã xuống đất và bị tật nguyền suốt đời. Mọi người trong làng thấy chuyện mà lấy làm buồn cho lão. Riêng lão, một lần nữa lại buông lời rất bình thản: "Con tôi bị ngã gãy chân là họa nhưng biết đâu trong chính họa đó, tôi lại được phúc."
Hơn 1 năm sau, nước Hồ kéo sang đánh chiếm Trung Nguyên. Các chàng trai trong vùng biên đều phải đi lính đánh giặc, vì tật nguyền ở chân nên con trai của lão đã được lại nhà bình an vô sự.
Editor có lời muốn nói: Hãy thả sao và cmt ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần editor các bạn nhé!