Si Thanh Viễn trở lại phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra, có vài tin nhắn ngắn.
Ngoài cửa có người gõ cửa, anh giương mắt, một chàng trai trẻ tuổi đang đứng ở cửa.
“Bác sĩ Si, tôi là người nhà phòng bệnh 602.’’
Si Thanh Viễn ngước mắt nhìn anh, “Mời ngồi.’’ Si Thanh Viễn nói, “Có chuyện gì à?’’
“Là thế này, bà nội tôi có bệnh tiểu đường, nhưng mà bà thích ăn đồ ngọt, có đôi khi sẽ dấu chúng tôi len lén ăn.’’ Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, “Bình thường làm phiền các anh chăm sóc một chút.’’
Bỗng nhiên Si Thanh Viễn cười, “Các cậu phải khai thông với bà cụ nhiều một chút.’’
Tống Khinh Dương cũng không thể nói đây đều là thói quen xấu của bà nội anh* ra đây được.
(Ở đây vốn là ông nội, mình mạn phép sửa lại bà nội cho hợp ngữ cảnh.)
“Chúng tôi sẽ thế. Tình huống bây giờ của bà ấy, giải phẫu nguy hiểm lớn không?’’
“Giải phẫu khẳng định có nguy hiểm, máu nhọt đã bắt đầu chèn ép thần kinh, không nhanh chóng phẫu thuật, sẽ ảnh hưởng ăn uống của bà.’’
Tống Khinh Dương thu lại vẻ mặt, “Được rồi, cám ơn anh.’’
Sau khi Tống Khinh Dương ra ngoài thấy trên hành lang dán danh thiếp bác sĩ, anh nhanh chóng nhìn lướt qua.
Si Thanh Viễn, hai mươi tám tuổi, bác sĩ đang học.
Chử Duy Nhất đem chuyện mình tá túc ở nhà Tống Khinh Dương nói cho Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu ở trong điện thoại hung hăng mắng cô một trận.
“Cậu là heo à? Đến bây giờ còn chưa hỏi rõ anh ta có bạn gái hay không, cậu lại dám đến nhà anh ta để ở?’’
Chử Duy Nhất ờm ờm mà không lên tiếng.
“Chử Duy Nhất, cậu là nai con đụng loạn à? Bây giờ tớ càng ngày càng hiếu kỳ, Tống Khinh Dương kiểu nước gội đầu này rốt cuộc dạng gì?’’
Chử Duy Nhất hít sâu một hơi , “Chỉ là ở bên anh ấy đặc biệt an tâm, cảm thấy thật thoải mái.’’
“Chị ủng hộ cậu, nhưng mà mở to hai mắt quan sát cẩn thận thật tốt một chút.’’
Chử Duy Nhất liền vội vàng hỏi, “Bà nội anh ấy nằm viện, cậu nói tớ mua gì đi thăm đây?’’
“Gặp người lớn nhanh như thế à?’’ Rốt cuộc Tiêu Tiêu kinh hãi. “Chử Duy Nhất, đã phát triển đến bước này, cậu vẫn giả bộ với tớ.’’
Chử Duy Nhất nghẹn từ, “Hiểu lầm, chỉ do hiểu lầm thôi.’’
Buổi chiều Tống Khinh Dương trở lại công ty, Trác Thiên đến tìm anh.
“Cậu biết không? Không biết Sở Mặc thế nào dời sát đến Chu Mỹ Linh, dự định mời cô ấy làm phim tuyên truyền văn hóa thành phố D.’’ Cho tới trưa ngày hôm nay trên dưới công ty đều đang thảo luận việc này. Chu Mỹ Linh là minh tinh điện ảnh nổi danh những năm 80, rất nhiều năm chưa từng tái xuất hoạt động điện ảnh, nhưng mọi người vẫn nhớ kỹ bà ấy.
Tống Khinh Dương sắc mặt như thường.
“Không phải cậu đều biết chứ?’’ Trác Thiên cất cao dây thanh.
Tống Khinh Dương rót cho mình một ly nước, “Cậu ta có thể tìm được Chu Mỹ Linh là bản lãnh của cậu ta.’’
“Cậu thực là một chút cũng chẳng lo lắng.’’ Trác Thiên bĩu góc môi, “Tớ nói gần đây sao cậu kỳ quái như thế? Nhà cậu không phải là ở phía Đông sao? Tan tầm cậu đều đi về phía Tây.’’
Tống Khinh Dương im lặng không lên tiếng, “Lấy kinh nghiệm.’’
Trác Thiên đi tới trước bàn làm việc của anh, hai tay chống ở trên bàn, “Lúc nào cậu cũng không nói, cái gì đều giấu hết trong lòng ai biết được chứ? Đến nói ra, bạn thân giúp cậu phân tích.’’
Tống Khinh Dương trầm ngâm nói, “Trác Thiên, nếu như người con gái cậu thích có người thích rồi, cậu sẽ làm thế nào?’’
“Vừa lên đến đã mạnh mẽ đột ngột như thế, cô gái cậu thích kia thích người khác?’’
Tống Khinh Dương lướt nhìn anh một cái.
Trác Thiên cười hắc hắc, “Cậu chắc chắn sẽ không chen chân. Tớ hiếu kỳ là ai?’’
“Lần trước cậu thất tình, lần này sẽ không xui xẻo như vậy.’’
Thật vất vả Tống Khinh Dương gặp được một người mình thích, rốt cuộc động tâm rồi, ông trời nên chiếu cố một chút đi.
Trác Thiên thực sự là không biết nói sao cho tốt.
Tống Khinh Dương lạnh mặt.
“Cậu cũng đừng quá lo lắng. Tớ nghĩ cậu nên nói cho cô ấy biết, cảm giác của cậu đối với cô ấy. Nam theo đuổi nữ cách tầng sa, Tống thiếu tuấn tú lịch sự như thế, khẳng định dễ như trở bàn tay, nào có cô gái nào không động tâm? Bày tỏ!’’
Bày tỏ!
Tống Khinh Dương trầm tư, có thể hù dọa cô ấy từ bạn đến bạn trai, tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng thời gian này với anh quá lâu. Trong lòng anh mơ hồ có chút áp lực.
“Nông cạn!’’ Tống Khinh Dương sâu kín nhả ra hai chữ.
Lông mày Trác Thiên nhảy dựng lên, “Tống Khinh Dương, cách của tớ đảm bảo hữu dụng. Nói, cô gái kia chính là ký giả lần trước ấy chúng ta thấy chứ gì.’’
Tống Khinh Dương lại không phản bác.
Thì ra, đối tượng chung thân đại sự của Tống Khinh Dương đúng là ai kia!
Ách, nhưng mà hình như Trác Thiên nghe được một tin đồn, gần đây Sở Mặc đang đeo đuổi một cô gái, tên hình như giống như ai đó. Ừ, có thể là trùng hợp. Người Trung Quốc trùng tên nhiều mà.
Nhưng mà, anh ta thật chờ mong, không phải là trùng tên thì tốt biết bao!
Hình ảnh kia chắc là, lại xem người đàn ông muộn tao* với người đàn ông tự phụ.
(*Muộn tao: Chỉ người bên ngoài lãnh tĩnh, trong nóng ngoài lạnh, trầm mặc mà thực tế có nhiều tư tưởng và nội hàm.)
Chử Duy Nhất là một cô gái hiền lành lại giữ chữ tín, nếu cô nói muốn đi thăm bà nội Tống Khinh Dương, cách hai ngày phải đi. Ngay từ đầu đã nói xong, Tống Khinh Dương đi cùng cô, dẫu sao cô cũng không quen biết ( bà nội anh ta) mà. Nhưng sau đó Tống Khinh Dương bị công việc quấn chân.
Tống Khinh Dương nói, “Bà nội tôi rất ôn hòa.’’
Chử Duy Nhất vừa định nói không đi, trong nháy mắt bị bỏ đi.
Chử Duy Nhất cầm theo hoa quả đi bệnh viện trước. Từ nhỏ cô đã không thích bệnh vện, mặc dù có một người mẹ bác sĩ nhưng mà vẫn tràn đầy sợ hãi với nó.
Lúc đi tới, cô yên lặng chờ đợi, không muốn gặp phải người quen.
Đến khu nội trú, cô tìm được phòng bệnh rất nhanh. Lúc cô ở cửa xác định, bà cụ đi qua phía sau cô. Chử Duy Nhất lập tức lên tinh thần, “Bà nội, xin chào, xin hỏi bà biết Tống Khinh Dương chứ ạ?’’ Ngàn vạn lần không thể nhận lầm người.
“Cháu là ai?’’ Bà cụ đẩy kính mắt một cái nghiêm túc mà đánh giá cô gái nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt.
Chử Duy Nhất mỉm cười, “Cháu là bạn học của cháu bà, biết bà nằm viện nên đến thăm ạ.’’
“Bạn học?’’ Bà cụ hỏi.
“Đúng đúng.’’ Chử Duy Nhất sợ bà hoài nghi, “Cháu làm việc ở tòa soạn báo Hoa Tinh, lúc trước cháu còn từng phỏng vấn Tống Khinh Dương.’’
Bà cụ gật đầu, “Ừm, như vậy à.’’
“Vâng.’’
“Nhìn cháu không giống ký giả.’’ Bà cụ cảnh giác nói, “Một lớn lên không giống, hai khí chất không giống. Ta già rồi cháu không nên gạt ta.’’
Chử Duy Nhất giật mình, “Đúng thế mà. Nhưng mà cháu cũng là mới làm công việc phỏng vấn gần đây, trước đây chỉ là viết bản thảo.’’
Bà cụ híp mắt, “Cháu gái, có phải cháu muốn phỏng vấn cháu của ta, cho nên tới tìm ta đả thông quan hệ hay không?’’
Chử Duy Nhất:...
Bà cụ mím góc môi, “Cháu gái à, cháu ta không chấp nhận phỏng vấn, cháu cũng cần gạt ta đâu. Tâm ý của cháu ta nhận, nhưng mà cháu bà tính tình cố chấp, nó khiêm tốn, không thích đăng báo trên tạp chí.’’
Chử Duy Nhất vẻ mặt đau khổ, “Bà nội à, bà hiểu lầm rồi.’’
“Cháu gái à, không phải là cháu muốn theo đuổi cháu ta chứ?’’ Rốt cuộc bà cụ đã suy nghĩ rõ ràng, có dụng ý khác à nha.
Chử Duy Nhất chân tay luống cuống, “Sao ạ? Không phải! Cháu không dám theo đuổi anh ấy! Cháu không biết theo đuổi người khác!’’
Bà cụ cầm mắt kính đeo lên, bà cẩn thận đánh giá Chử Duy Nhất. “Cháu ngồi trước đi, một chút nó đến thăm ta.’’
Chử Duy Nhất thở dài, cô đơn thuần chỉ muốn thăm bệnh nhân thôi mà.
“Cháu không cần thẹn, không sao cả, ta người già nhưng tâm không già. Thích một người là chuyện rất bình thường.’’
Chử Duy Nhất không nói nên lời.
Khi Tống Khinh Dương đến, Chử Duy Nhất mới vừa gọt một trái táo cho bà cụ. “Gọt vỏ táo này thật là tốt, vỏ này đều không đứt, không vội không nóng nảy, tính tình được.’’
“Chúng ta mỗi người phân nửa.’’ Bà cụ nói.
Chử Duy Nhất cắt một nửa, đúng lúc Tống Khinh Dương đến.
Bà cụ ăn một miếng, “Ngọt lắm.’’
Tống Khinh Dương bước tiến đến, “Bà nội – “ anh một tay cầm lấy miếng táo trong tay bà cụ.
Chử Duy Nhất vội mở miệng, “Táo còn ở chỗ tôi này, Tống Khinh Dương, anh đừng tranh của bà nội anh.
Phòng bệnh tĩnh lặng. Chử Duy Nhất nghênh đón hai ánh nhìn nóng như lửa, cô không biết làm sao.
Tống Khinh Dương chậm rãi thu tay về, ung dung thản nhiên đi tới bên người cô, nhìn chăm chú phân nửa quả táo trên tay cô. “Cho tôi?’’ Anh đè nặng dây thanh.
Chử Duy Nhất đang nắm quả táo, khóe miệng giật giật còn chưa mở miệng.
Tống Khinh Dương cầm nửa quả táo từ trong cô. Quả táo rất giòn, anh cắn một miếng làm ra tiếng “Răng rắc’’.
“Chử Duy Nhất, táo ngọt lắm.’’ Anh nói.
Khuôn mặt Chử Duy Nhất cúi thấp xuống, gò má đỏ bừng lên. Lẽ nào anh ta không nhìn ra, quả táo đã bị cô cắn một cái rồi ư?