Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri
Beta: Raph
Khách điếm không có nhiều gian phòng, điều kiện cũng không tốt lắm, ánh đèn u ám, cũng có lẽ nguyên nhân là vì tối khuya, cả tiểu lâu hai tầng lầu chỉ có mấy cái đèn dầu lấp lóe. Lúc Thập Tam đến đã rất muộn rồi, tính cách bà chủ khách điếm cũng không tệ, lúc nhìn thấy y đang ôm một hài tử bẩn thỉu trong lòng thì chẳng những không hề ghét bỏ, ngược lại còn rất quan tâm hỏi y đứa nhỏ này tên là gì, sao lại bị như vậy, ngủ thiếp đi rồi sao, các ngươi từ rất xa đến đây sao, là người ở đâu, ngươi chắc là phụ thân của hài tử rồi, mẫu thân của nó đâu, vân vân. Thập Tam không biết nên trả lời như thế nào, chỉ gật đầu nói phải.
Cũng chỉ có thể làm vậy, đây là hài tử y mua được, làm sao y biết đứa nhỏ tên là gì, nhà ở đâu, cho dù bản thân y có nhà, nhưng sao y có thể nói ra nơi ẩn nấu của y với Bảo Bảo được.
"Làm phiền bà chủ chuẩn bị cho chút nước nóng. Tiểu hài tử, sợ lạnh."
"Nên làm thôi, nên làm thôi, mau mau đi lên lầu đi, đừng để tiểu hài tử lạnh cóng, ban đêm ở Thai Châu này lạnh lắm đấy." Bà chủ họ Phương, từng có một hài tử được sáu tháng thì chết yểu, sau đó cũng không có hài tử nữa, cho nên nàng rất yêu thích tiểu hài tử, đặc biệt không thể chịu được những phụ mẫu ngược đãi hài tử của chính mình. Nếu để nàng biết được tiểu nam hài này là Thập Tam mua được, không biết nàng sẽ có phản ứng gì.
Ôm hài tử vào trong phòng, Thập Tam nhìn qua tứ phía, không còn cách nào, trước tiên chỉ có thể đặt hài tử lên trên ghế. Người đứa nhỏ này quá bẩn rồi, đầy lớp bùn đất bụi bẩn, thậm chí còn có không ít vết máu khô.
Lặng yên nhìn đứa nhỏ nằm trên ghế, Thập Tam nghĩ, nếu là Bảo Bảo, chỉ sợ giờ này đã sớm đau đến mức oa oa khóc lớn rồi.
Bảo Bảo kỳ thật rất hiểu chuyện, có lẽ nguyên nhân là do không có tình thương ôn nhu của mẫu thân, tròng mắt đen bóng của Bảo Bảo luôn lóe sáng như bảo thạch, tròn xoe xoay chuyển. Điệu bộ phá phách khẳng định là không thiếu, nhưng một khi phát giác sắc mặt y không tốt, hoặc là thời điểm tức giận, Bảo Bảo sẽ lập tức trở nên ngoan ngoãn. Hai người vẫn luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, Bảo Bảo tất nhiên là yêu cha của mình nhất rồi, sao nó có thể làm cha nổi giận được chứ. Cho dù cũng có lúc khóc, đó chẳng qua cũng là vì khiến cho cha chú ý, giả bộ đáng thương.
Nhớ tới Bảo Bảo, vẻ mặt lạnh băng của Thập Tam lại hiện thêm một tầng ưu phiền. Nếu không phải bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Thập Tam vẫn còn chìm trong trầm tư, đồng thời y bỗng nhiên phát giác, mình vậy mà chẳng ngó ngàng gì đến đứa nhỏ bị thương đang ở trên ghế kia...
Kỳ thật, cũng không phải quá mềm lòng, Thập Tam vốn không phải là người thiện tâm, chỉ là hài tử này cũng lớn trạc tuổi Bảo Bảo, khiến y nhớ tới hài tử thất lạc của mình, đều giống như nhau, là tiểu hài tử không hiểu thế sự, không nên chịu tra tấn như thế này, cho nên y mới ra tay cứu giúp.
Tiểu nhị mang nước nóng tiến tới, lại không rời đi, đứng ngay cửa cười hề hề, Thập Tam biết rõ, cho đối phương một ít bạc vụn xem như chút ân huệ. Tiểu nhị miệng nói đa tạ, lúc này mới cúi đầu khom lưng rời đi.
Mặc dù Thập Tam là nam tử, hình dáng thô kệch, làm việc lúc nào cũng vung tay quá trán, nhưng Bảo Bảo là tự tay Thập Tam nuôi lớn, việc chăm sóc cho đứa bé tất nhiên cũng là y làm. Giờ đây, trông y rất thuần thục thả đứa nhỏ dính bẩn đã cởi sạch y phục vào trong nước nóng, xắn ống tay áo liền tắm rửa cho đứa nhỏ.
Không ngờ đứa nhỏ không những không ngủ tiếp, mà khi được Thập Tam thả vào nước nóng, lập tức giống như một con thỏ con bị giật mình, đột nhiên nhào lên, mắt còn chưa kịp mở ra liền gào khóc xin tha nói: "Cha, cha, con không dám nữa, đừng dìm chết con, đừng..."
Bọt nước bắn ra tứ phía, rối tung rối loạn.
Nhìn thấy bộ dáng cực kì kinh sợ của đứa nhỏ, Thập Tam không khỏi ngạc nhiên, ống tay áo bị ướt, đáng lẽ y nên nổi giận mới phải, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy một đợt chua xót.
"Ngoan, ngoan, đừng sợ, không ai dìm con chết đuối đâu, ngoan, đừng sợ, không sợ."
Thập Tam tiến lên một bước vớt tiểu hài tử từ trong hỗn loạn lên rồi ôm vào lòng, nếu không thì y không dám khẳng định, đứa nhỏ này sẽ không tự dìm chết chính nó.
"Huhuhu, con sẽ thật ngoan, đừng dìm con chết đuối, đừng có giết con, huhuhu." Đứa nhỏ bị Thập Tam ôm vào trong ngực, toàn thân run rẩy, vết máu khô khốc bong ra, vết thương đỏ nhạt dữ tợn bên trong trải rộng trên da thịt non nớt, nhìn ra được trong quá khứ, đứa nhỏ này vẫn luôn chịu đủ mọi sự làm nhục.
"Ừm, không giết, không giết." Vuốt vuốt một bên tóc của đứa nhỏ, Thập Tam dỗ dành theo thói quen, đó đều là kinh nghiệm có được trước đây.
Đứa nhỏ ở trong ngực Thập Tam nức nở ước chừng thời gian gần một chén trà*, đợi đến khi cảm thấy đứa nhỏ trong ngực hơi bình tĩnh trở lại, Thập Tam mới cử động hai chân một chút, tê rần rồi.
[*Một chén trà ~ 15p]
Vì không để cho đứa nhỏ lại kinh hoảng, Thập Tam thế mà lại ngồi xổm trên mặt đất luôn.
Đứa nhỏ rất bé, thật sự rất giống Bảo Bảo, bộ dáng chắc hẳn chỉ mới bốn năm tuổi, Thập Tam thuận tay giơ lên khăn vải trong thùng gỗ, thử vẩy vẩy nước cho đứa nhỏ.
"Ngoan, tắm rửa trước đã, đừng sợ."
Lúc đầu đứa nhỏ còn có chút kháng cự, chắc là còn sợ, nó không biết nam nhân này mua nó là muốn nó làm cái gì, cũng không biết người này sẽ đối đãi với nó như thế nào, cho nên nó sợ, sợ bị nam nhân xa lạ này nhấn vào trong nước, làm nó chết đuối, cho nên nó vẫn luôn gồng cứng thân thể, thậm chí còn run lẩy bẩy. Thập Tam đương nhiên cũng nhìn thấy, chẳng qua y không nói ra, trẻ con đôi khi cũng cần chút mặt mũi, huống hồ hiện tại quan hệ giữa mình và nó cũng không thân thiết. Cuối cùng, đứa nhỏ được Thập Tam dùng động tác nhẹ nhàng, chậm rãi chiếu cố, cũng dần dần thả lỏng thân mình, chỉ là vẫn luôn cúi thấp đầu, mặc cho Thập Tam đùa bỡn với mình.
Thập Tam làm sao lại đùa bỡn được chứ? Tất nhiên y sẽ không làm gì đứa nhỏ này, giờ phút này kỳ thật y cũng rất là mệt mỏi. Từ khi rời khỏi Cổ Tháp Đảo, y chưa từng nghỉ ngơi cho thật tốt, thân thể không thoải mái, trong lòng cũng khó chịu, y chỉ muốn nhanh chóng lo liệu cho đứa nhỏ này xong liền nghỉ ngơi một đêm cho tốt, bởi vì y còn phải mau chóng đi đến núi Phượng Vĩ.
"Ngước mặt lên." Cúi xuống thì làm sao y lau mặt cho nó được? Nước bắn vào trong mắt, trong mũi mà đứa nhỏ cũng không biết kêu một tiếng.
Đứa nhỏ cứng đờ lúc lâu, cuối cùng mới co rúm lại, chậm rãi ngẩng đầu...
Hô hấp lập tức đều biến mất, Thập Tam không thể tin, trừng lớn đôi mắt đen sắc bén như chim ưng, bàn tay không khỏi dùng sức nắm chặt khăn vải, y chỉ cảm thấy mình há to miệng, nửa ngày trôi qua mà một chữ cũng nói không nên lời.
Cặp mắt đen láy như bảo thạch kia quá đỗi quen thuộc rồi, quen thuộc đến mức y đã nhìn thấy đôi mắt này suốt năm năm...
"Huhuhu, huhu, đừng giết con, đừng giết con." Đứa nhỏ bị bộ dạng kinh hãi, đột ngột lộ ra, như muốn ăn thịt người của Thập Tam dọa cho sợ. Hài tử choai choai làm sao chịu được một thân khí thế khiến người sợ hãi của y, ngay lập tức khóc lên.
Thúc thúc này thật là dọa người, huhuhu.
"Bảo Bảo... Hài tử..." Giờ khắc này Thập Tam thực sự không thể tin nổi, chuyện này là thật sao, đôi mắt giống nhau đến như vậy, thật sự rất có thể là... Hài tử kia sao?
"Nói, con nói, cha con tên là gì, con từ đâu tới đây, trong nhà còn người nào nữa?" Đó là vấn đề mà bà chủ khách quán lúc nãy có hỏi, giờ phút này Thập Tam lại vô cùng muốn biết.
"Đau, đau, huhuhu."
Thì ra Thập Tam quá kích động nên đã bóp lấy cánh tay của đứa nhỏ nhà người ta, lại khiến nó khóc nữa rồi.
Lúc này Thập Tam bỗng phát giác được sự thất thố của mình, tay có chút cứng ngắc, không khỏi ôm đứa nhỏ ra khỏi thùng gỗ, dùng khăn lớn bao lấy đứa nhỏ, đặt lên giường. Thập Tam ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: "Ngoan, nói với thúc thúc, vừa rồi, vừa rồi nam nhân muốn bán con thật sự là cha con sao?" Giờ đây Thập Tam đã bình tĩnh trở lại, cặp mắt của đứa nhỏ dính bẩn này quả thật rất giống với Bảo Bảo, đều là loại trong suốt như nước, đen bóng như trân châu.
Trẻ nhỏ không phải đều là như vậy sao, chỉ có trẻ nhỏ chưa biết thế sự, ngây thơ đơn thuần mới có thể có được, quả nhiên là mình hồ đồ rồi, hài tử kia sao lại ở đây, bị người khi dễ được chứ? Người đi ra từ Cổ Tháp Đảo sao có thể bị người ngoài tùy ý làm nhục chứ?
Chủ tử có thể không yêu thích hài tử kia, nhưng tuyệt đối không cho phép người ngoài nhúng tay làm càn.
Lúc này, đứa nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ, Thập Tam tất nhiên cũng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kia so với Bảo Bảo không có điểm tương đồng nào. Hai đứa nó là song sinh, bộ dáng chắc hẳn cũng nên giống nhau.
Trong lòng rất bực bội, cũng rất thống khổ, Thập Tam nhét đứa nhỏ lên giường xong, liền đi ra ngoài.
Y không muốn nhìn thấy đứa nhỏ đó nữa, đặc biệt là cặp mắt quen thuộc kia.
Kỳ thật Thập Tam cũng không đi xa, y chỉ ở trên nóc nhà đợi một lát liền trở lại. Y nghĩ thông suốt rồi, hết thảy đều phải chờ y tìm được Minh Chi Nhiễm rồi mới suy xét việc khác.
Không, có lẽ Thất ca mới là mấu chốt.
Đẩy cửa, trong phòng không có chút tiếng động, nhưng Thập Tam có thể khẳng định bên trong vẫn có người, bởi vì hô hấp yếu ớt đang rất cẩn thận hít thở từng chút một, cuối giường lại gồ lên một khối thân hình càng nói rõ cho điều đó. Thập Tam khẽ thở dài một hơi, sao y có thể vì vậy mà trút giận lên người khác chứ, đứa nhỏ này là y mua được, về tình về lý y đều không nên tức giận với đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ thật giống như chim sợ cành cong, cuộn tròn trong cái khăn lớn kia, nằm ở cuối giường, bộ dáng đáng thương, Thập Tam nhìn thoáng qua, cũng không loay hoay nữa, liền để nguyên y phục nằm bên cạnh.
Y thật sự đã mệt rồi, mấy ngày liền đều trước sau như một, luôn gặp phải ác mộng. Bóng người trong mộng cảnh đông đúc, có Bảo Bảo, Thất ca, Minh Chi Nhiễm, còn có hài tử chưa từng gặp mặt kia nữa, hỗn loạn mà không có trình tự gì hết. Chỉ có điều, cuối cùng, không biết vì sao mà tất cả đều sẽ biến thành khuôn mặt tuấn tú, băng hàn, quen thuộc của chủ tử, chưa từng có ngoại lệ, cứ bị hắn bao vây như vậy, trốn không thoát. Không có cách nào thanh tỉnh, chỉ có thể trằn trọc trong mộng cảnh, lang thang trôi nổi.
Thình lình mở mắt ra, vẫn luôn sắc bén như trước, chỉ là nơi sâu thẳm trong đôi mắt ấy lại tràn ngập mê mang cùng thống khổ mà người khác không hiểu được. Thập Tam trừng mắt chằm chằm vào màn giường, tay chân lạnh buốt.
Một lúc sau, Thập Tam mới trì trệ hoàn hồn, toàn thân cơ trí giật mình một cái, đột nhiên đứng dậy...
Khi nhìn thấy đứa nhỏ đứng đợi bên giường kia, hai mắt đỏ bừng, trong tay cầm khăn mặt, Thập Tam không rõ lý do gì mà lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc mới tỉnh dậy, phát hiện đứa nhỏ không ở bên cạnh, lại khiến y kinh ngạc trong giây lát. Giờ đây, thấy đứa nhỏ có đôi mắt đen bóng giống hệt với Bảo Bảo đó vẫn bình yên vô sự, trong lòng phức tạp lạ thường.
"Thúc, thúc thúc..." Một tiếng trầm thấp, xen lẫn thăm dò, cẩn thận từng chút một vang lên, "Thúc thúc, đừng vứt bỏ Tiểu Quyết, Tiểu Quyết rất nghe lời, cái gì cũng biết, ăn cũng không nhiều, thúc thúc, Tiểu Quyết, Tiểu Quyết sợ, huhu, huhuhu." Lời cuối cùng vừa nói xong, thế mà đã bắt đầu oa oa khóc lớn rồi.
Quả nhiên là tiểu hài tử a!
Nhìn đứa nhỏ trước mặt khóc lóc thở không ra hơi, Thập Tam thấy hơi đau đầu, không khỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, y nói muốn vứt bỏ nó khi nào chứ?
"Ta không có nói không cần con."
"Huhu, huhuhu, thúc thúc, thúc thúc đêm qua, đêm qua đi, đi rồi."
Thập Tam nghẹn lại, được rồi, buổi tối hôm qua, trong một khắc nào đó y từng có suy nghĩ như thế... Nhưng không phải y vẫn không đi đó sao! Còn khóc lóc thương tâm đến như thế luôn à?
"Được được được, không khóc nữa, Tiểu, Tiểu Quyết phải không, sau này con cứ theo ta đi." Chờ tìm được Bảo Bảo, y liền dẫn theo hai hài tử trở về sinh sống, sẽ không đi ra ngoài nữa.
Còn về hài tử kia...
Rốt cuộc con ở đâu, sống có tốt không?