Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri
Beta: Raph
Hồn tan mộng trống ba ngàn đêm, quỳnh hoa nở vội vì ai thắm?*
*魂断梦空三千夜, 昙花一现为谁妍? (Hồn đoạn mộng không tam thiên dạ, đàm hoa nhất hiện vi thùy nghiên?).
Đàm hoa (hoa quỳnh) nở vào khoảng tháng sáu, tháng bảy, và chỉ nở duy nhất một lần vào ban đêm. Hoa quỳnh trắng là biểu tượng "vẻ đẹp chung thủy" vì hoa chỉ nở một lần rồi tàn, hoa chỉ nở vào đêm nên khó gặp và trở nên đặc biệt hơn, như dâng hiến tình yêu đầu tiên và duy nhất.
Đàm hoa nhất hiện: ý nghĩa chóng nở sớm tàn; cảnh đẹp, điều hay cũng chỉ trong thoáng chốc; hiển hách, oanh liệt nhất thời.
Sắc trời dần sáng, sương mù dày đặc trên cửa sổ, tia sáng nhàn nhạt, mông lung xuyên thấu chiếu rọi vào phòng, sau cơn mưa trời lại sáng, có thể thấy được hôm nay chắc chắn là một ngày tươi đẹp.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, giá nến trên bàn sớm đã tắt, đến chút khói tàn cũng không có, màn lụa ánh bạc nhẹ nhàng buông rũ, bên trong lờ mờ, nhìn không rõ. Đúng lúc này, một cánh tay như muốn chống lên bỗng thoát lực, rơi ra ngoài.
Dấu hôn loang lổ, vết cắn xanh tím đan xen, không có một tấc da thịt hoàn hảo. Từ độ sâu cạn của vết tích có thể thấy được, đó không phải là nhất thời làm ra, trông như chỉ vừa hồi phục được một chút thôi, thì lại bị khắc sâu thêm lần nữa rồi.
Thập Tam tựa nửa người trên giường, mi mắt hơi khép, lọn tóc đen nhánh tản nửa bên giường, sắc mặt tái nhợt lộ ra vài phần mệt mỏi, lông mi thỉnh thoảng run rẩy một chút, khóe mắt mơ hồ có nước mắt, đôi môi sưng đỏ hơi trề ra, bộ dạng yếu ớt như thế, trông có vài phần đáng thương, mấy phần ủy khuất.
Kéo dài bao lâu rồi? Một ngày? Ba ngày? Hay là mười ngày? Thập Tam sớm đã không thể phân biệt, lúc này y chỉ cảm thấy cơ thể giống như không phải của mình nữa, mỗi một đốt xương đều mềm nhũn đến chết lặng. Nhưng điều khiến y sợ hãi chính là, giờ đây, dường như y đã không thể tự khống chế thứ đang dần thích ứng với thân thể của nam nhân này nữa rồi, đặc biệt là mỗi khi bàn tay to lớn của chủ tử nhẹ nhàng tiếp xúc, run rẩy cùng khát vọng từ sâu trong thân thể lại mãnh liệt đến đáng sợ.
Thời điểm mang thai trước đây cũng đã được chủ tử ôm qua, nhưng trải qua mấy ngày giao hoan này, y mới chân chính cảm nhận được, trước kia chủ tử đối với mình ôn nhu cỡ nào.
Thâm nhập càng lúc càng thêm sâu, như muốn đem hết dục vọng trong mấy năm nay thảo phạt từ trên người y. Sự chiếm hữu vô tận, nóng bỏng như lửa khiến thâm tâm y cảm thấy khủng hoảng cực kỳ. Lúc đầu chủ tử tựa như còn có điều cố kỵ, cuối cùng đã không bắn dục vọng vào trong cơ thể y. Chỉ là từ sau khi mất đi khống chế, dục loạn tình mê, Thập Tam cũng không biết rốt cuộc chủ tử có bắn vào hay không. Chỉ có điều, mỗi một lần theo chủ tử đến lúc cao trào, cảm giác toàn bộ linh hồn đều rùng mình hét lớn, mỗi một tấc, mỗi một đốt thần kinh đều phát cuồng run rẩy, thống khổ mà lại thơm ngọt, như rơi vào một hồi ác mộng mà cả đời cũng không có cách nào thanh tỉnh.
Ý thức thì thanh tỉnh, so với lần đầu lại càng thêm hung mãnh bền bỉ, lúc này hồi tưởng lại, loại kích động mãnh liệt gần như điên cuồng ấy, thay vì nói là hoan ái, chẳng bằng nói là làm nhục.
Hai chân căn bản không cách nào khép lại được, xương ngón chân cũng bất lực cong duỗi, khóe miệng chậm rãi cong lên, đắng chát mà lại trào phúng. Ngược lại mình lúc đó thật sự giống những tiểu quan phong trần kia, vô cùng dâm đãng cầu hoan chủ tử. Nếu chủ tử đã thích thế, vì sao đã nhiều năm như vậy mà trong đảo không có ai từng hoài thai sinh con cho hắn?
Chẳng lẽ thật sự là vì thân thể của mình đặc biệt, có thể sinh hài tử cho chủ tử, nên chủ tử mới lưu luyến đến vậy?
Việc Phù Trần Tuyệt Kinh có thể khiến nam nhân hoài thai, ngoại trừ Hách Liên Huyền đã luyện tới tuyệt đỉnh, trên đời này không ai hay biết. Chuyện năm đó hắn không thích nam sắc, đơn giản cũng là vì muốn Phù Trần Tuyệt Kinh có thể biến mất từ đời của hắn, chỉ là sau này... Vận mệnh trêu người a, đã định sẵn Hách Liên gia hắn không thể tuyệt hậu. Mặc cho Thập Tam lúc này suy đoán như thế nào, cũng tuyệt đối không biết được.
Sau nửa ngày, Thập Tam khẽ run mở mắt, nơi này là Quy Các. Hôm đó y không thể xác định được chủ tử có đến đây hay không, chỉ ôm lấy một tia hy vọng, chờ đợi trong phòng. Lúc này chủ tử sớm đã rời đi, trong phòng như vẫn còn lưu lại khí tức hoan hảo, run run vén mở chăn, Thập Tam thực sự không đủ dũng khí nhìn những dấu vết bị chủ tử lưu lại trên người, mỗi một đoạn gân cốt kịch liệt đau đớn đều đang nói với y chuyện điên cuồng của mấy ngày nay. Miễn cưỡng khoác thêm áo ngoài, Thập Tam bám vào trụ giường thở dốc một hồi lâu mới có thể xuống đất, nơi tiếp nhận quá mức ở phía sau đã được thanh tẩy, thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút dược vị thanh dịu, man mát. Cẩn thận từng bước tiến đến bên bàn rồi ngồi xuống, trên bàn bày biện bốn năm món ăn, mấy ngày nay Thập Tam không được ăn một bữa cơm ngon nào, không phải mỗi lần sắp được ăn là đều bị chủ tử chặn lại, tiếp tục giao hoan đó sao, vậy là dứt khoát không ăn, chủ tử dùng miệng mớm cho y ăn từng miếng nhỏ, thừa dịp đó, thuận tiện hôn sâu một cái. Lúc này Thập Tam lại không có khí lực, có lẽ ăn cơm cũng không ngon được rồi.
Kỳ thật khẩu vị cũng không tốt, Thập Tam ép buộc chính mình uống một chút canh.
"Thập Tam đại ca, huynh tỉnh rồi sao?" Ngoài phòng, thanh âm cẩn thận vang lên.
Thập Tam hơi hoảng loạn, một lát sau mới miễn cưỡng trấn định đáp: "Tỉnh rồi". Đồng thời ngay lúc y vừa hồi âm, cửa phòng đã bị đẩy ra, Thập Tam không ngờ người đang đi tới sẽ trực tiếp như thế. Vừa rồi lúc y rời giường, chẳng qua chỉ khoác tạm bộ áo ngoài, vùng cổ còn để lộ một mảng lớn da thịt ra ngoài. Mà khi Hỉ Tử đi vào tất nhiên cũng không ngờ tới Thập Tam lại có bộ dáng lười nhác như thế, ánh mắt không cẩn thận quét đến dấu tích hoan hảo gây chú ý trên cổ kia, ầm một cái, Hỉ Tử loạn đến mặt đỏ chót, mấy ngày nay trong phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra.
Oa, xem ra đảo chủ quả nhiên vừa ý Thập Tam đại ca nhất a!
Gấp gáp nắm chặt cổ áo, Thập Tam lộ ra thần sắc mấy phần ảo não, xấu hổ. Bộ dáng lúc này của mình, còn có gì để nói chứ.
"Có chuyện gì?" Ngữ khí ra vẻ trấn định, muốn làm bộ dáng "chuyện gì cũng không hề xảy ra", chỉ có điều, làm sao tránh được thanh âm khàn đến lợi hại kia.
"A? A!..." Hỉ Tử lúc này mới xấu hổ hoàn hồn, mắt nhìn qua hướng khác, bĩu môi nói, "Đảo chủ sai ta truyền lời, nói, sau khi Thập Tam đại ca tỉnh thì đến Vô Danh Các một chuyến, đảo chủ có việc cần bàn."
Chẳng lẽ chủ tử đáp ứng rồi?
"Ừm, ta đã biết." Thập Tam gật đầu, mấy đêm nay, sau khi y cùng chủ tử hoan ái, Thập Tam đã thăm dò lần nữa, thỉnh cầu chủ tử cứu Bảo Bảo của bọn họ, mà lúc ấy chủ tử đã phản ứng như nào chứ?
Giật mình, chấn kinh, nghi hoặc, phẫn nộ?!
Dù sao cũng không thể hiện ra chút dáng vẻ cao hứng nào, bằng không thì sau đó mình đã không trở thành bộ dạng chịu ngược đãi như bây giờ.
Thì ra ngày đó chủ tử hiểu lầm Bảo Bảo là hài tử của mình với người khác, cho nên lúc đó mới tức giận như vậy.
Hoá ra, chủ tử cũng không hẳn là không cứu Bảo Bảo.
Chỉ là, sau này chủ tử cũng không nói sẽ cứu như thế nào, khi nào sẽ cứu, tất cả đã bị chủ tử giấu kĩ trong vực sâu.
"Còn chuyện gì khác sao?" Ngẩng đầu, thấy Hỉ Tử vẫn còn đứng ở đó, Thập Tam khẽ nhíu mày hỏi.
"Khụ, không." Hỉ Tử dừng lại, nâng cặp mắt trong suốt liếc nhìn Thập Tam, "Thập Tam đại ca à, đảo chủ có vẻ thật sự rất thích huynh. Nhiều năm như vậy ta vẫn chưa bao giờ thấy đảo chủ cười, thế nhưng lúc nãy đảo chủ từ trong phòng đi ra, khoé miệng vẫn luôn cười.
Thập Tam hơi hơi rũ mắt, không trả lời.
Chủ tử quả nhiên cao hứng, nhưng lại làm khổ mình.
Vô Danh Các.
Thủy Thu bưng một ấm nước canh, đẩy cửa vào phòng, Hách Liên Huyền ngẩng đầu, mặt không biểu tình.
"Đảo chủ, đây là canh tuyết lê đích thân Thủy Thu nấu cho ngài." Thủy Thu đặt ấm lên bàn, mở ra, múc một bát cho Hách Liên Huyền.
Hách Liên Huyền nhàn nhạt nhìn động tác của Thủy Thu, nói: "Để xuống đi. Thủy Thu, ngươi đến Cổ Tháp Đảo bao lâu rồi?"
Thủy Thu dừng lại, một lúc sau mới miễn cưỡng trả lời: "Một năm."
"Một năm... Hôm qua Thu chưởng môn truyền tin nói..."
"Đảo chủ." Thủy Thu bỗng nhiên quỳ rạp xuống dưới chân Hách Liên Huyền, hoảng loạn nói: "Đừng, đừng đuổi tiểu nhân đi, tiểu nhân, tiểu nhân cái gì cũng không cần, chỉ cầu có thể lưu lại bên cạnh đảo chủ." Lâu như vậy nhưng so ra vẫn còn kém hơn một cái xoay người của người nọ sao? Trong lòng Thủy Thu thực sự không cam chịu, rốt cuộc nam nhân gọi là Ảnh Thập Tam kia có gì tốt, mà lại khiến tâm tư của đảo chủ đều đặt hết trên người y.
Mặt mày Hách Liên Huyền hơi cứng lại: "Thủy Thu, tất cả đều đã được Thu chưởng môn dựa theo phân phó của bản đảo chủ mà hành sự rồi, ngươi cũng nên quay về thôi." Đây chính là nguyên nhân vì sao Thủy Thu lại trở thành nam sủng của Hách Liên Huyền.
Chưởng môn Phái Nga Mi Thu Thuỷ Lan và Thủy Thu chính là huynh muội sinh đôi. Một năm trước Hách Liên Huyền bắt Thủy Thu, dựa vào đó để uy hiếp Thu Thuỷ Lan, để nàng nghe theo lệnh của mình phân phó mà làm việc. Thu Thuỷ Lan sốt ruột muốn cứu huynh, bất đắc dĩ đành phải nghe theo. Bây giờ, mọi việc đều đã tiến hành dựa theo cục diện hắn bố trí sẵn, Thủy Thu lưu lại Cổ Tháp Đảo cũng không có giá trị gì.
Nghe lời nói của Hách Liên Huyền quyết tuyệt như vậy, trái tim Thủy Thu cũng lạnh đi. Một năm, hắn chẳng qua chỉ là quân cờ nhỏ bé mà Hách Liên Huyền đùa bỡn trong tay, trước nay người này vẫn luôn lãnh tình như vậy, không, có lẽ đối với nam nhân kia còn có một chút nhân nghĩa.
A, nhân nghĩa sao?
"Hết thảy chuyện này đều là vì nam nhân gọi là Ảnh Thập Tam kia à." Thủy Thu nghe thấy chính mình thập phần bình tĩnh nói ra.
Mi mắt lạnh nhạt của Hách Liên Huyền hơi loé lên, tỏa ra hàn khí.
"Làm càn!"
Thủy Thu ngước mắt, thanh âm vẫn mượt mà như thường ngày: "Không chỉ có thế, đảo chủ sẽ dần dần tiễn toàn bộ nam sủng trong đảo đi."
Hách Liên Huyền hơi híp mắt, con ngươi âm hàn tỏa ra loại tàn độc nhàn nhạt, soi xét, nhìn kĩ Thủy Thu, xem ra, quả nhiên không nên coi thường người này: "Mặc kệ ngươi biết cái gì, nếu có can đảm dám nói nhiều thêm một câu, chắc chắn ta sẽ khiến ngươi hối hận." Hách Liên Huyền nói như vậy, đúng thật là không sợ Thủy Thu nói ra lời gì. Vài ngày trước hắn mới biết được, thì ra năm đó, nam nhân kia đã sinh song bào thai cho mình, a, xem ra ông trời đối với mình không tệ a. Chỉ có điều, nam nhân kia thực sự quá to gan rồi, vậy mà trong giây phút quan trọng như vậy lại lừa gạt mình. Đáng giận hơn chính là Minh Chi Nhiễm chẳng những dùng dược trợ giúp Thập Tam thành công giả chết, còn biết rất rõ nhưng lại hùa theo giấu diếm mình, nhìn mình trong mấy năm nay bị trêu đùa giống như kẻ ngốc. Nếu không phải sau này, vì chuyện của Ảnh Thất, hắn sẽ không biết nam nhân kia vẫn còn sống, càng không có khả năng biết được mình còn một hài tử lưu lạc bên ngoài.
Nghĩ đến đây, Hách Liên Huyền bỗng nhiên híp mắt, tinh quang trong mắt lóe lên: "Ngươi tốt nhất nên an phận một chút, nếu để Thập Tam biết được chân tướng sự tình, phái Nga Mi của ngươi đợi bị diệt vong đi."
Thủy Thu thoáng cười nhẹ, sau đó chẳng hề lưu lại chút ý cười nào: "Đảo chủ đã dám làm thì tại sao không dám cho nam nhân kia biết, nói không chừng y biết rồi sẽ còn cảm tạ ta nha. Dù sao nếu không phải phái Nga Mi ta trong đại hội võ lâm xuất lực, khiến tất cả mọi người trong giang hồ đều biết phải tru phạt cho bằng được "sát nhân cuồng ma Hách Liên Huyền", thì nam nhân kia sao có thể tái xuất giang hồ, còn đảo chủ làm sao có thể tìm được bóng hình của y chứ." Toàn bộ giang hồ, phái Nga Mi là một trong tứ đại môn phái, chiếm hữu địa vị rất lớn trong giang hồ.
Không sai, đại hội võ lâm cách đây không lâu chính là do một tay Hách Liên Huyền âm thầm dựng lên. Trong chốn võ lâm xác thực liên tiếp không ngừng xuất hiện án mạng giết người, nhưng cuối cùng bị Hách Liên Huyền lợi dụng, làm cho cả giang hồ đều tưởng là hắn làm, cho nên mới có một màn đại hội thảo phạt kia.
Mà mục đích cuối cùng của Hách Liên Huyền cũng đạt được rồi, nam nhân kia quả nhiên đã xuất hiện.
Chỉ là không biết hắn lấy đâu ra tự tin nam nhân kia sẽ xuất hiện.
Hách Liên Huyền không nói gì, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Thủy Thu.
"Kỳ thật ta vẫn luôn không rõ vì sao y lại trở về."
"Ngươi muốn biết nguyên nhân?"
Thủy Thu ngước mắt, lúc này hắn mới ẩn ẩn cảm giác tình huống có điểm không thích hợp, rốt cuộc lạ chỗ nào thì hắn nhất thời cũng nói không được.
"Đảo chủ sẽ nói cho Thủy Thu sao?"
Hách Liên Huyền hơi nhếch khóe môi, một nụ cười lạnh lẽo quỷ dị hiện trên khóe môi: "Ngươi có biết một ảnh vệ gọi là Ảnh Thất không?"
"Ảnh Thất?! Là..." Không phải là nam nhân gãy chân đã rời đảo một năm trước sao. Thủy Thu còn nhớ rõ, lúc Ảnh Thất đi ra từ Sinh Tử Điện, toàn thân rách nát không chịu nổi, giống như là từ trong Sinh Tử Điện bò ra ngoài, không biết tại sao đảo chủ lại đột nhiên nhắc đến.
Ánh mắt lạnh lùng của Hách Liên Huyền như có như không nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Y chính là vì Ảnh Thất mới trở về." Cũng là vì cứu Bảo Bảo của bọn họ.
"Cái gì? Chẳng lẽ y không biết Ảnh Thất đã sớm rời đảo đi theo tên thần y kia sao?! Cảm giác không thích hợp trong lòng càng ngày càng lớn, Thủy Thu mở to con ngươi. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một âm thanh thật thấp.
"Chủ tử, Ảnh Thập Tam vừa mới xuất đảo rồi."
Thủy Thu bỗng nhiên trừng lớn mắt đen, thần sắc vạn biến trong nháy mắt.
"Không đúng, nhất định có chỗ nào không đúng..." Lẩm bẩm, Thủy Thu cảm thấy mình chỉ cách chân tướng vẻn vẹn một bước nữa thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể nhìn thấu. Ngẩng đầu nhìn qua Hách Liên Huyền vẫn không hề lên tiếng, chỉ thấy đôi mắt u lãnh của người kia sớm đã sâu thẳm như biển, biến ảo khó lường.
"Là ngài cố ý... Là đảo chủ cố ý!" Hoá ra mình lại bị hắn lợi dụng lần nữa rồi! Khó trách lúc nãy hắn không ngăn cản mình nói chuyện, Hách Liên Huyền vốn là tính toán để cho Ảnh Thập Tam nghe thấy!
Nhưng vì sao lại làm thế? Nếu như Ảnh Thập Tam nghe được chỉ khiến khoảng cách giữa hai người càng xa! Ngay cả hắn, trong chốc lát cũng nhìn ra được điểm này, đảo chủ không thể không biết được.
Hách Liên Huyền nhắm mắt, giấu đi tất cả cảm xúc trong đấy, lại mở mắt ra, như thể mất đi vạn kiếp khói lửa*, hờ hững lại tĩnh mịch.
"Dẫn người này đi."
"Vâng."