Tôi vừa về đến biệt thự, Tô Tuyết liền nhìn tôi chằm chằm, rồi vòng qua người một lượt, tôi cảm giác có chút chột dạ liền hỏi: "Cô đang làm gì vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?"
Tô Tuyết hỏi: "Mẹ tôi vừa nói gì với anh?"
Tôi nói: "Còn có thể nói gì chứ, ngoài chuyện muốn tôi giúp cô nhanh nhanh có thai".
Tô Tuyết nói: "Anh có thấy hôm nay, mẹ tôi lạ lắm không?"
Tôi nói: "Tôi có thấy gì lạ đâu! Cô và tôi kết hôn được nửa năm rồi, cũng đến lúc phải có con rồi".
Tô Tuyết trừng mắt nhìn tôi, chán ghét nói: “Muốn tôi sinh con với anh, anh đi mà nằm mơ!"
Tôi nói: "Đây là ý của mẹ cô, lẽ nào cô muốn chống đối sao?"
Tô Tuyết nói: "Đừng nói là mẹ tôi, cho dù Ngọc Đế xuống nói cũng vậy thôi, trừ khi tôi chết!"
Câu này cô ấy nói ra chắc như đinh đóng cột, tôi biết, muốn Tô Tuyết sinh con với tôi là điều không bao giờ xảy ra.
Tôi không cam lòng nói: "Bây giờ, tôi có sự ủng hộ của mẹ cô, cho dù tôi cưỡng ép cô, mẹ cô cũng sẽ không có ý kiến gì".
Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng, nhìn phía dưới của tôi khiêu khích, nói: "Bây giờ chỗ đó của anh vẫn dùng được chứ?"
Tôi lập tức giận dữ, nói: "Còn không phải chuyện tốt mà cô gây ra sao! Nói nói cho cô biết, tốt hơn hết là cô chữa khỏi bệnh cho tôi, nếu không cô sẽ chết với tôi!"
Tô Tuyết lạnh lùng nói: "Chữa khỏi cho anh sao! Anh tốt nhất không nên có những ý nghĩ không chính đáng, nếu không, tôi lại khiến anh liệt dương lần nữa!"
Tôi lười nói chuyện với người phụ nữ không hề nói lý lẽ này, ngồi trên ghế sofa và nghịch điện thoại.
Tô Tuyết hét với tôi: "Hứa Lương, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh".
Tôi lạnh lùng nói: "Miễn bàn”.
Tô Tuyết bước đến bên cạnh tôi, lập tức đưa tay nắm lấy tai tôi xách lên nói: "Anh muốn tạo phản rồi đúng không? Đừng quên, anh còn còn nợ tôi mấy triệu, nếu tôi cho anh vào tay mấy công ty đòi nợ, tôi e rằng ngày tháng sau này của anh sẽ không dễ dàng rồi".
Tôi lập tức ỉu xìu, nói: "Chuyện gì vậy?" Mời đọc truyện trên Truyện App
Tô Tuyết khinh thường: "Tên khốn nạn nhà anh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà".
Tôi xấu hổ đến mức không nói được lời nào, thầm nghĩ, không phải vì ông đây nợ tiền cô, nếu không ông đây lười phải quan tâm đến đứa chết tiệt nhà cô!
Tô Tuyết nói: "Hôm này, tôi thấy biểu hiện của mẹ tôi rất lạ. Sau này, anh đừng đi làm nữa, giúp tôi theo dõi mẹ tôi".
Tôi lập tức há mồm trợn mắt nhìn Tô Tuyết, nói: "Không phải chứ, đến mẹ mình mà cô cũng muốn theo dõi sao?"
Tô Tuyết nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là lo lắng cho mẹ tôi thôi, một mình bà sinh sống có thể sẽ gặp phải một số chuyện".
Tôi ồ lên một tiếng rồi hỏi: "Chuyện này có thể trừ được bao nhiêu nợ?"
Tô Tuyết nói: "Mười ngàn".
Tôi ồ lên một tiếng, giá cả vẫn có thể chấp nhận được, tôi lập tức đồng ý, dù sao sau này, tôi có theo dõi Vương Viên hay không thì chỉ có tôi biết, Tô Tuyết cũng không thể giám sát tôi được.
“Vậy hôm nay, anh bắt đầu theo dõi luôn đi”, Tô Tuyết nói.
Tôi giận dỗi nói: "Cô thật biết cách hành hạ người khác mà".
Tô Tuyết nói: "Đừng phí lời, nói anh đi thì anh mau đi đi".
Tôi rời khỏi biệt thự và lái xe về phía trường đại học thành phố Côn, mẹ của Tô Tuyết là giáo sư của trường đại học thành phố Côn và sống trong ký túc xá dành cho nhân viên trong khuôn viên trường.
Tôi tìm một khu vườn nhỏ hẻo lánh để ngồi xuống. Từ góc độ này, tôi có thể nhìn thấy ký túc xá của Vương Viên.
Mười phút sau, Vương Viên bước ra khỏi lớp học, cầm sách đi vào kí túc xá và không thấy bước ra lại.
Một tiếng sau, đã đến giờ ăn trưa, điện thoại của tôi rung lên, tôi lấy ra xem là Lý Băng nhắn tin đến: Anh rể, đến đón em đi ăn đi!
Tôi trả lời: Được, năm phút đến nơi.
Trường đại học thành phố Côn và trường trung học cơ sở số 1 thành phố Côn rất gần, chỉ mất 5 phút đi xe.
Tôi bước ra khỏi trường đại học Côn và lái xe đến trường trung học cơ sở số 1 thành phố Côn.
Tôi đỗ xe ở cổng trường, không lâu sau thì nhìn thấy Lý Băng và đám Trương Dương vừa đi ra khỏi trường vừa nói cười, tôi bấm còi và Lý Băng lập tức chạy về phía xe của tôi cười hihi và hét lên: "Anh rể".
“Lên xe đi”, tôi mở cửa xe ra và nói.
Lý Băng nhảy lên xe, Trương Dương chào hỏi tôi: "Chào anh rể".
Tôi cười nói: "Em có muốn đi ăn chung không?"
Trương Dương nói: "Không được rồi, anh rể, chúng em phải về nhà ăn cơm".
"Vậy được, đi đường chú ý an toàn".
Sau đó, tôi bắt đầu khởi động xe và hỏi
Lý Băng: "Băng Băng, em muốn ăn gì?" Lý Băng nói: "Anh rể, em muốn ăn anh",
cô bé nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Tôi ngượng ngùng, nói: "Anh rể đang nói chuyện nghiêm túc với em".
Lý Băng suy nghĩ một chút rồi nói: "Em muốn ăn bít tết ở nhà hàng đường Quốc Khánh, đã lâu rồi em chưa được ăn lại".
Tôi gật đầu và ngay lập tức lái xe đến đường Quốc Khánh.
Trên đường đi, Lý Băng ân cần hỏi: "Anh rể, anh đã khỏe lại chưa?"
Tôi nói: "Không sao, sẽ sớm khỏi thôi".
Lý Băng nói: "Anh rể, để em giúp anh xem có nghiêm trọng hay không, tôi chưa kịp phản ứng lại thì tay của cô bé đã chạm vào đũng quần của tôi.
Tôi ngay lập tức bị kích thích đến mức cả người run lên, nhưng bên dưới vẫn mềm nhũn, không có phản ứng nào cả.
Lý Băng khẽ thở dài nói: "Anh rể, anh bị nghiêm trọng lắm cơ, có khi nào bị hỏng hoàn toàn rồi không?
Tôi nói: "Anh không biết, nếu nó thật sự không thể khỏi, anh sẽ lôi chị họ em cùng nhảy lầu. Mời đọc truyện trên Truyện App
Lý Băng lập tức nói: “Đừng, anh rể, đừng làm như vậy, em không nỡ để anh chết”, cô bé ngã người vào lòng tôi, bàn tay nhỏ bé vẫn đặt ở phía dưới.
Tôi lập tức cảm thấy mất tự nhiên, nói: “Đừng vậy, em mau dậy đi, anh rể đang lái xe, không được phân tâm, nếu không chúng ta sẽ tiêu mất!”
Lý Băng cười hihi nói: "Vâng ạ", thân thể cô bé rời khỏi người tôi, nhìn tôi nói: "Anh rể, sau này, em sẽ chữa trị cho anh. Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho anh rể, em có thể làm bất cứ việc gì".
Tôi nói: "Bỏ đi, chị họ em sẽ giúp anh thôi".
Lý Băng tức giận nói: "Chị họ em chỉ dùng chân giúp anh, như vậy có thể khỏi không chứ?"
Tôi không dám trả lời, ai biết con nhóc Lý Băng này lại giở trò quỷ gì.
Lý Băng nói tiếp: "Anh rể, bệnh của anh rất nghiêm trọng phải dùng cơ thể để kích thích cơ. Chị họ em không đồng ý với anh, nhưng em có thể "
Tim tôi đập loạn xạ, tôi nói: "Được rồi, em đừng nói nữa, em là em vợ của anh, nếu để chị họ em nghe được lời này sẽ không vui đâu".
Lý Băng nói: "Dù gì anh và chị họ em cũng là kết hôn giả. Hơn nữa, em đơn thuần chỉ muốn giúp anh rể chữa bệnh thôi!"
Tôi không nói gì, những lúc thế này chỉ có thể giả vờ như mình không nghe thấy gì.
Hai mươi phút sau, tôi đưa Lý Băng đến nhà hàng bít tết trên đường Quốc Khánh.
Chúng tôi gọi hai phần da bò và một chai rượu vang đỏ.
Trong lúc đang ăn thì đột nhiên Lý Băng ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Anh rể, anh có muốn trải nghiệm chút kích thích không?"
Tôi hỏi: "Kích thích gì?"
Cô bé không nói gì, chỉ thấy trên mặt ửng đỏ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy đũng quần của mình bị cọ xát, nhìn xuống thì thấy bàn chân trắng nõn của Lý Băng duỗi ra và đang cọ vào đũng quần của tôi.
Tôi nhất thời ngơ người ra, con nhóc Lý Băng này thật sự quá táo bạo rồi, nhưng chuyện táo bạo hơn vẫn còn ở phía sau!