3.
Khi Hồ Đào về nhà vào kỳ nghỉ hè, Lâm Hướng Tự tới đón cô, trong xe phát chiếc đĩa CD mà cô gửi về.
“Bao giờ đi?”
“Tầm giữa tháng tám.”
“Hmm, sửa soạn đồ đạc xong hết chưa?”
“Xong hết rồi.”
Lâm Hướng Tự đã trở nên trầm mặc hơn nhiều, Hồ Đào vẫn ngồi ghế sau theo thói quen, từ sâu trong tiềm thức cô luôn cảm thấy ghế phụ của chiếc xe này vĩnh viễn chỉ thuộc về Hứa Nhiên Nhiên.
“Mùa hè năm nay có dự định gì không?” Lâm Hướng Tự hỏi Hồ Đào.“Tôi muốn đến núi Nga Mi một chuyến.”
Vừa lúc đó thì gặp đèn đỏ, Lâm Hướng Tự nhẹ giẫm chân phanh, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Hồ Đào một cái rồi hỏi: “Một mình sao?”
“Phải.”
“Tôi đi cùng cậu.”
Hồ Đào hơi ngạc nhiên. Lâm Hướng Tự nói: “Không phải hồi trước tôi đã từng hứa với cậu rồi sao?”
Hồ Đào vốn không phải người địa phương, cô được sinh ra ở dưới chân núi Nga Mi. Khi ấy, trên đỉnh núi thậm chí còn không có cả lan can, cô còn bé nên người lớn không dám đưa cô lên trên đó. Sau này khi bị ba đuổi ra khỏi nhà, mẹ đưa cô đi qua đi qua cửa ra vào núi Nga Mi, vừa đi vừa nói với cô rằng, đợi sau này con trưởng thành rồi hai mẹ con mình sẽ cùng nhau leo lên đỉnh núi.
Năm bà Lâm vì khó sinh mà bỏ mạng đó, Hồ Đào ngồi ở linh đường, vừa khóc vừa kể cho Lâm Hướng Tự nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ, nói “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn”, đời này cô sẽ không bao giờ được cùng mẹ leo núi Nga Mi nữa.
Khi đó Lâm Hướng Tự đã nói: “Sau này tôi đi cùng cậu.”
Hồ Đào ngàn vạn lần không ngờ được, Lâm Hướng Tự thế mà vẫn nhớ rõ chuyện này.
“Được thôi,” Hồ Đào vui vẻ cười: “Bao giờ cậu rảnh?”
“Tôi đi lúc nào cũng được.”
Hồ Đào suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy ngày mai luôn đi, bây giờ đang là mùa cao điểm. Cậu đừng lái xe, chúng ta ngồi tàu hỏa nhé.”
Lâm Hướng Tự thành thật thú nhận: “Tôi chưa ngồi tàu hỏa bao giờ.”
Hồ Đào: “…” Đúng là chủ nghĩa tư bản xấu xa.
Sáng sớm hôm sau, Hồ Đào đeo ba lô đến ga tàu cùng Lâm Hướng Tự. Bây giờ vẫn còn rất sớm nên người trong ga cũng không nhiều, Hồ Đào ngáp một cái: “Lâu lắm rồi tôi mới dậy sớm thế này.”
Lâm Hướng Tự đưa cho cô một cái bánh kếp cuộn trái cây, Hồ Đào cắn một miếng, nước sốt dính lên chóp mũi, Lâm Hướng Tự lấy điện thoại ra, thừa dịp Hồ Đào không để ý mà lén chụp trộm một tấm ảnh.
Hồ Đảo không buồn để ý đến anh mà chỉ tập trung ăn sáng. Lâm Hướng Tự không nói gì, dùng khuỷu tay huých huých cô. Hồ Đào nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy Hồ Lâm kéo theo một cái va li màu hồng phấn in hình Hello Kitty đang đi về phía mình với vẻ mặt bất mãn.
“Cô tới đây làm gì?” Hồ Đào kinh ngạc nói.
“Chỉ có mỗi hai người cùng nhau đi du lịch, tôi thấy không yên tâm.” Hồ Lâm liếc mắt nhìn Hồ Đào.
Hồ Đào nhíu mày: “Về nhà đi, đừng làm loạn nữa.”
“Sao mà không được chứ?” Hồ Lâm nói: “Hai người chơi với nhau, tôi chơi một mình, ảnh hưởng gì đến chị đâu?”
“Hồ Lâm! Đi về ngay đi, có tin tôi gọi cho ba cô để ông ấy đến đưa cô về ngay bây giờ không?”
“Chị gọi thử xem,” vẻ mặt Hồ Lâm tươi rói: “Nếu không phải vì ông ấy nói cho tôi thì làm sao tôi biết chị đi du lịch?”
Hồ Đào tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không biết phải đối phó với Hồ Lâm thế nào
Lâm Hướng Tự vẫn luôn ngồi bên cạnh vui vẻ nhìn hai chị em đấu võ mồm cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cho em gái cậu đi cùng đi.”
“Ai là em gái của chị ta chứ!”
“Ai là chị gái của cô ta chứ!”
Hai người cùng nhau hô to rồi liếc mắt nhìn đối phương một cách đầy ghét bỏ. Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng nếu Lâm Hướng Tự đã mở lời thì Hồ Đào cũng chỉ đành căng da đầu đưa Hồ Lâm theo cùng mà thôi.
Lâm Hướng Tự xem như đã có đồng minh, đây cũng là lần đầu tiên Hồ Lâm ngồi tàu hỏa.
Sau khi ngồi xuống giường, người nhìn Đông người nhìn Tây, người giật giật cái này người kéo kéo cái kia, Hồ Đào thấy vậy thì dở khóc dở người: “Sao tôi lại cảm thấy như mình đang dẫn theo hai đứa trẻ to xác thế này?”
Cuối tháng sáu đúng là thời điểm đẹp nhất của mùa hè. Bên ngoài cửa sổ, cây cối xanh tươi mơn mởn, bầu trời xanh thẳm trong veo. Tuy chỉ ngồi tàu mấy tiếng nhưng Hồ Đào và Lâm Hướng Tự vẫn mua vé giường mềm. Hồ Lâm ngồi trên giường ăn bánh quy, bị Hồ Đào trừng mắt lườm một cái.
Hồ Lâm cũng lườm lại rồi dùng chân đá cô: “Giường này là của tôi, ai cho chị ngồi ở đây, ra mà ngồi với anh ta kia kìa.”
Hồ Đào nghĩ thầm mình quả thực đã nuôi ong tay áo, đành phải chuyển sang giường của Lâm Hướng Tự ngồi cạnh anh. Lâm Hướng Tự mỉm cười, lấy một bên tai nghe mà anh đang đeo đưa cho cô.
Khi đó, Châu Kiệt Luân đã nổi danh trên khắp mọi miền của cả nước. Anh ấy đã đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời và phát hành một ca khúc cùng tên, vẫn là cách hát đặc trưng với kiểu phát âm không rõ ràng: “Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là nơi mái hiên anh đứng bên em ngày mưa ấy.”*
Lâm Hướng Tự quay đầu sang nhìn sườn mặt của Hồ Đào. Cô buộc tóc cao, từ chóp mũi đến cằm vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Dường như cô vẫn mang dáng vẻ của năm mười lăm, mười sáu tuổi, trong trẻo thanh thuần, tràn ngập hơi thở thanh xuân. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt đã trở nên quá đỗi quen thuộc này, nhìn thật lâu vẫn không cách nào dời mắt.
Bên ngoài cửa sổ, một cánh đồng lúa xanh mơn mởn bất chợt vụt qua, chim chóc đang đậu trên cột điện vỗ cánh bay đi hết. Cuối cánh đồng lúa là một con sông uốn lượn, trên mặt sông lơ lửng những chiếc lá sen trôi dập dềnh.
Đêm hôm qua Hồ Đào sửa soạn đồ đạc đến rất khuya, bây giờ nghe tiếng xình xịch của bánh tàu thì cơn buồn ngủ bất chợt ập đến. Cô nhắm mắt lại, đầu hơi nghiêng, rồi lại hơi nghiêng, chẳng bao lâu sau cô đã bất giác dựa vào vai của Lâm Hướng Tự mà ngủ thiếp đi. Hồ Lâm ăn xong bánh quy ngẩng đầu lên thì ngay lập tức thấy cảnh này. Khi cô ta đang định mở miệng gọi Hồ Đào dậy, Lâm Hướng Tự đưa ngón tay đặt lên môi rồi lắc lắc đầu ra hiệu cho cô ta im lặng.
Đầu giờ chiều, tàu dừng ở thành phố nơi có núi Nga Mi. Hồ Đào và Hồ Lâm không muốn ở chung với nhau nên ba người thuê ba phòng. Buối tối, sau khi tắm rửa và ăn cơm xong, bọn họ ngồi nói chuyện phiếm trong sân đình của quán trọ. Lâm Hướng Tự gọi một ấm trà “Nga Mi tuyết nha” rồi đứng lên, hơi khom người xuống rót trà cho Hồ Đào và Hồ Lâm.
Hương trà vấn vương quanh chóp mũi, nhiệt độ ở dưới chân núi hơi thấp, Hồ Đào giơ tay nhận lấy tách trà. Hồ Lâm cúi đầu chơi trò “Tetris” trên điện thoại. Chơi xong một ván, màn hình hiển thị “Game over” khiến cô ta vô cùng bực bội. Cô ta khó chịu ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Hướng Tự đang kể cho Hồ Đào nghe một câu chuyện cười. Hồ Đào ngồi nghe anh nói, khóe môi dịu dàng cong lên.
Hồ Đào vừa tắm xong, tóc vẫn còn chưa khô, mái tóc mới khô được một nửa buông xõa trước ngực cô, thoang thoảng hương hoa hòe. Cô khoác một chiếc áo khoác dệt kim màu be bên ngoài váy ngủ, dáng vẻ dịu dàng tựa tiên nữ chốn bồng lai. Hồ Lâm trộm liếc nhìn Hồ Đào, cho dù bình thường luôn gọi Hồ Đào là “bà cô xấu xí” nhưng cô ta không thể không thừa nhận rằng Hồ Đào là người con gái thu hút và mê người nhất mà cô ta từng gặp.
Rất nhiều năm sau đó, mỗi khi nghe người khác nhắc đến hai chữ “mỹ nhân”, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Hồ Lâm vĩnh viễn là hình ảnh người con gái có mái tóc ướt đen dài dịu dàng buông xõa, mặc chiếc áo khoác màu be hở cổ, ngồi ở bàn đá trong sân đình, tay phải chống cằm, toàn tâm toàn ý mà nói chuyện với người trong mộng đang ngồi đối diện mình trong một đêm hè ánh trăng như nước.
Đó là thời điểm đẹp nhất trong tuổi trẻ của cô, ngồi đối diện cô, là chàng trai mà cô yêu thương nhất.
Sáng ngày thứ hai trong cuộc hành trình, cả ba người đều ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao. Hồ Đào gõ cửa phòng Lâm Hướng Tự, chàng trai với khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ lê đôi dép xỏ ngón ra mở cửa cho cô. Trên đầu anh có hai nhúm tóc dựng ngược lên, Hồ Đào thấy vậy thì mỉm cười rồi nhón chân lên giúp anh vuốt xuống.
Thế nhưng chỉ một giây sau, hai nhúm tóc lại dựng đứng trở lại.
“Ngày mai bắt đầu đi leo núi nhé.”
Hồ Đào biết Lâm Hướng Tự cố tình dành thời gian cho cô đi dạo xung quanh, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu đi cùng tôi đi, bây giờ tôi chẳng nhớ rõ đường đi nữa rồi.”
Thật sự không nhớ rõ, Hồ Đào bước đi trên con đường trồng đầy cây ngô đồng ở hai bên, ngây người nhìn xung quanh, thầm nghĩ, mười hai năm, đủ để tái sinh một kiếp người.
Hồ Lâm đi cạnh cô cứ không ngừng lảm nhảm: “Tôi không cho chị đi tìm người đàn ông kia đâu đấy! Ông ta không cần chị, sao chị phải đi tìm ông ta làm gì!”
Cô ta đứng chắn trước mặt Hồ Đào như sợ cô sẽ chạy mất. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô ta, Hồ Đào bất chợt cười rộ lên, dí ngón tay vào trán Hồ Lâm: “Cô cứ suy nghĩ lung tung gì thế, tôi có nói là tôi muốn đi tìm ai đâu, đi dạo mua chút đồ ăn vặt thôi không được à? Đến lúc lên núi thì có tiền cũng chẳng mua được đâu.”
Hồ Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn Hồ Đào.
Hồ Đào cũng chẳng giải thích gì thêm. Một lát sau, Lâm Hướng Tự đi đến gần cô, nói: “Dù sao thì ông ấy cũng là ba của cậu.”
Hồ Đào ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ giọng trả lời: “Ông ấy cho tôi sinh mệnh, nhưng lại không cho tôi linh hồn. Thế gian bao la rộng lớn, có những vướng mắc mà chúng ta không cách nào tháo gỡ nổi.”