___________Cánh cửa mở ra, vừa quay lại chú Hải đã bắt gặp khuôn mặt u ám và sắc mặt lạnh tanh của Ngọc Hân, sống trong Trần gia hơn 30 năm nay, nhìn sắc mặt cô bé như vậy chú đã phần nào hiểu cuộc trò chuyện giữa hai người. _______
- Lại chuyện đó sao??
- ..... - cô khẽ gật đầu
- bà ta thật quá troq trẽn, cướp chồng của bạn thân lại còn muốn đưa con riêng về đây sao..... - chú Hải dừng lại vì chợt nhận ra điều gì đó.
Dường như những câu nói vô thức ấy đã vô tình chạm vào nỗi đau đã chôn giấu bấy lâu nay của cô...
Mỗi khi ngủ, cô lại mơ thấy tiếng hát ru của mẹ, những ngày tháng hạnh phúc bên ba và mẹ.
Nhưng....... mơ cũng chỉ là mơ, chỉ cần cô thoát khỏi giấc mơ, cô lại bị rơi vào hố sâu không có lối thoát.
Cô cảm thấy rất đau, đau đến cực điểm, nó đã được cất giấu rất kĩ, vậy mà hôm nay nỗi đau ấy lại trở về.......
- cháu muốn một mình.
Nói rồi, cô bước về phía khuôn viên của biệt thự, ở đây có rất nhiều loài hoa đẹp nhưng đối với cô, loài hoa đẹp nhất ở đây chính là hồng bạch.
Mỗi năm cứ đến sinh nhật cô, cô sẽ cùng mẹ đi cắt những bông hồng ấy để trang trí cho bữa tiệc sinh nhật của cô, giờ chỉ còn mình cô trơ trọi.......
- Hồng bạch giản dị, trong sáng cũng giống như tam hồn của mẹ vậy......... cũng đã hai năm rồi mẹ nhỉ???? Mẹ biết không, con nhớ mẹ nhiều lắm!!!
_________ Nói rồi, tim cô cứ nhói lên từng đợt làm cô muốn ngạt thở, hai hàng nước mắt đua nhau rơi xuống như mưa, cảnh tượng thật bi thương _______ ( au: thương chị quá ---- cảm ơn---- dạ, không có gì ^^)