“Tổng giám đốc Vệ…” Vệ Hiểu Phong nhắc đi nhắc lại những từ này, cảm thấy cách xưng hô này thật không dễ nghe. Sau sự kiện buổi tối hôm qua mà vẫn gọi anh là tổng giám đốc Vệ, thì anh thành người như thế nào đối với cô chứ, còn nữa, anh nghĩ nhiều thật đúng là dư thừa, ý nghĩ của nha đầu kia so với tất cả phụ nữ đều khác hẳn.
Vệ Hiểu Phong càng suy nghĩ, trong lòng càng không được tự nhiên, lại còn không biết nói gì, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên anh không có cách nào để đối đáp với một cô gái, hơn nữa ánh mắt nha đầu kia nhìn anh sao lại bình thản như vậy, một chút ý tứ ngượng ngập cũng không có. Tình trạng này khiến Vệ Hiểu Phong không thể thích ứng nổi.
Trần Hiểu Kỳ cũng mặc kệ anh nghĩ như thế nào, dù sao là anh gọi rồi bắt cô trở lại, nên chuyện cơm ăn, chỗ ở anh phải giải quyết. Bởi vậy không đợi Vệ Hiểu Phong trả lời, Hiểu Kỳ tiếp tục nói: “Ký túc xá của trường học còn chưa mở, em không vào được. Nếu không thì em đến chỗ Manh Manh ở vài ngày, nhưng mà luật Lao động có quy định ‘ngày nghỉ tính lương gấp ba’, phí tăng ca anh phải tính cho em, còn nữa trên đường trở lại đây, em đi một chuyến xe bò 10km, 36km ô tô đường dài, lại thêm vé máy bay tổng cộng một ngàn bốn trăm bốn mươi sáu đồng, em báo trước cho anh biết!”
Vệ Hiểu Phong tức đến mức tận cùng, khóe miệng nhăn lại, nha đầu kia tính toán với anh thật rõ ràng, vậy mà chuyện buổi tối hôm qua của hai người lại hạ quyết tâm không đề cập tới, là ‘bịt tai trộm chuông’ hay là ‘lạt mềm buộc chặt’ đây. Nhưng ‘lạt mềm buộc chặt’ - anh thấy nha đầu kia không có đủ trí tuệ để nghĩ đến, nói ‘bịt tai trộm chuông’ thì có lý hơn.
Ý cô nhóc này là muốn đem chuyện đêm qua làm như chưa hề phát sinh qua, cô không nhớ lại thì anh có thể làm cho cô nhớ đến. Trèo lên giường của Vệ Hiểu Phong anh rồi, muốn xuống cũng sẽ không do cô định đoạt, mặc dù lúc nha đầu kia leo lên ngày hôm qua cũng không tính là tự nguyện. Nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả anh thực sự đã hưởng thụ thành công.
Vệ Hiểu Phong thoáng nhớ lại cảnh sắc đêm qua một chút, cơn tức trong lòng liền tan không ít, nhìn vé máy bay trên bàn mở miệng: “Chi trả lộ phí phải lấy chỗ tài vụ, hiện tại công ty còn nghỉ đông, anh ký nợ cho em thì cũng phải chờ năm sau mới có thể lấy tiền.”
Trần Hiểu Kỳ nhăn mặt lại, ứng tiền mua vé máy bay rồi nên trong túi cô nay chỉ còn lại năm mươi đồng, quên đi, năm mươi thì năm mươi, dù sao đến chỗ của Manh Manh ăn ở cũng không tiêu tiền. Nếu không thì tìm Manh Manh mượn trước một chút để quay vòng cũng được, đáng tiếc cô chưa kịp tính toán xong đã bị lời nói của Vệ Hiểu Phong chặn đứng.
Vệ Hiểu Phong liền hỏi một câu: “Em muốn Manh Manh biết quan hệ của chúng ta sao?” “Không muốn.” Trần Hiểu Kỳ giống như bị lửa đốt mông, ngay lập tức đứng lên tỏ vẻ phản đối. Thái độ kiên quyết kia làm Vệ Hiểu Phong khó chịu cực độ, anh khó chịu thì nha đầu kia muốn sống yên cũng không được, càng không để cho cô có lối thoát.
Sắc mặt Vệ Hiểu Phong trầm trầm: “Em đã không muốn để Manh Manh biết, ở chỗ cô nhóc ấy có vẻ không ổn!” “Đúng rồi nha!” Trần Hiểu Kỳ thở dài ngồi lại lên ghế dựa, tay chống cằm cau mày tìm cách, ánh mắt ở trên người Vệ Hiểu Phong đảo một vòng, chớp chớp nói: “Tổng giám đốc Vệ, nếu không em tính thế này, trước hết anh giúp em đặt cọc tiền phòng trước, chờ công ty làm việc lại, em lấy được tiền sẽ trả cho anh được không?”
Vệ Hiểu Phong không chút nể tình, lắc đầu: “Trần Hiểu Kỳ, em cũng biết con người của anh luôn rõ ràng công và tư. Nếu quan hệ của chúng ta chỉ là ông chủ và nhân viên, anh dựa vào cái gì giúp em việc này chứ?”
Trần Hiểu Kỳ thật có lòng muốn đem cái đĩa trên bàn đập lên đầu anh. Chuyện này đổi tới đổi lui sao lại thành ra là cô không phải, rõ ràng chính là người đàn ông này không phân rõ phải trái, làm như có chuyện lớn kêu cô trở về, bây giờ còn cùng cô nói lý lẽ.
Ánh mắt Trần Hiểu Kỳ như bốc hỏa, trước kia sao mình có thể cảm thấy anh là người tốt chứ, đây là gian thương, đại gian thương, nhà tư bản, người… Trong lòng Trần Hiểu Kỳ mắng Vệ Hiểu Phong mười bảy mười tám lần, nhưng người thua thì thất chí, ngựa gầy không thể đi xa, cô một không tiền, hai không thế, xương cốt muốn cứng rắn cũng cứng rắn không được.
Cô hữu khí vô lực nói: “Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ? Không phải anh muốn em ăn ngủ đầu đường chứ? Bên ngoài lạnh âm mười mấy độ đấy!” Vệ Hiểu Phong phì một tiếng vui vẻ: “Anh nói để em ăn ngủ đầu đường khi nào chứ? Em có thể ở đây, anh cũng không đuổi em đi.” “Ở đây?” Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh từ sau cột sống toát ra.
Cô nhìn chằm chằm Vệ Hiểu Phong, sau một lúc lâu cũng chưa tin được: “Tổng giám đốc Vệ, em cảm thấy em ở đây với anh không thích hợp lắm, nếu để cho nhóm bạn gái của anh biết, nội loạn xảy ra thì sẽ không tốt lắm đâu.”
Vệ Hiểu Phong nhíu mày: “Anh còn không sợ, em sợ cái gì?” Trần Hiểu Kỳ bị một câu này của anh làm nghẹn. Vệ Hiểu Phong nhìn hình dáng nha đầu kia sốt ruột vò đầu bứt tai, trong lòng bỗng nhiên thoải mái, không muốn lại gây khó dễ cô, đứng lên nói: “Anh nấu cơm em rửa chén, vậy là công bằng!” “Á! Công bằng, thực sự công bằng.”
Trần Hiểu Kỳ nhận nhiệm vụ đem đồ ăn trên bàn dọn dẹp vào phòng bếp, vừa mở vòi nước, phía sau liền truyền đến giọng nói của Vệ Hiểu Phong: “Trong ngăn trên của tủ có bao tay.” “A! Dạ! Không cần đâu, chỉ có hai cái đĩa thôi, không cần mang bao tay, phiền lắm…”
Lời của cô còn chưa nói xong, liền cảm giác phía sau có một cơ thể đang áp tới, nhưng không áp sát hoàn toàn. Hai người vừa gần gũi tiếp xúc, Trần Hiểu Kỳ liền cảm giác cả người không khống chế được, hơi run lên, hai đùi như muốn nhũn ra, trong đầu không tự chủ được liền xẹt qua hình ảnh buổi tối hôm qua.
Cánh tay Vệ Hiểu Phong từ bên hông cô vòng đến phía trước tắt vòi nước, kéo tay cô từ bồn rửa ra, cầm tay cô nâng lên, tức giận nói: “Em dù sao vẫn là con gái, đây mà là tay sao, tay anh còn đẹp hơn.”
Mặt Trần Hiểu Kỳ đỏ lên, đem tay anh bỏ ra, tức giận nói: “Đẹp cũng không thể làm cơm ăn, đây mới là bàn tay của nhân dân lao động. Tay anh so với một cô gái như em còn trắng hơn cũng không phải là chuyện đáng giá tự hào gì, vừa thấy đã biết ngay là nhà tư bản, là giai cấp bóc lột. Tránh ra, em phải rửa chén!”
Nha đầu kia thẹn quá thành giận, khóe miệng Vệ Hiểu Phong rộng mở, từ phía trên ngăn tủ lấy ra cái bao tay đặt trên tay Trần Hiểu Kỳ, trực tiếp ra lệnh: “Thế nên từ nay phải bảo dưỡng thật tốt cho anh! Nhanh rửa đi, rửa xong rồi còn phải đi ra ngoài!” “Đi ra ngoài?” Ánh mắt Trần Hiểu Kỳ sáng lên: “À, vậy tự anh đi ra ngoài một mình đi!” Vệ Hiểu Phong buồn cười nhìn cô, từ chối cho ý kiến.
Phản ứng này của anh Trần Hiểu Kỳ tự động lý giải thành đồng ý, từ phòng bếp đi ra, đặt mông an vị trên sofa ở phòng khách, Trần Hiểu Kỳ giống như bà cụ Lưu đi vào vườn hoa lộng lẫy, nhìn ngó xung quanh, một bên nhìn một bên nói thầm trong lòng: “Thật sự là nhà tư bản mà, sống cũng quá hưởng thụ đi, chỉ một mình Vệ Hiểu Phong ở, so với nơi ở của cả nhà mình còn lớn hơn…”
Phòng lớn, phòng nhỏ, mỗi góc lại mang lại những cảm xúc khác nhau. Câu nói kia nói sao nhỉ, ‘quý tộc người ta quan tâm chính là chi tiết’, hưởng thụ cũng phải có phong cách, chỉ có nhà giàu mới nổi mới tỏ vẻ giàu sang. Từ trên xuống dưới là một cánh cửa thủy tinh, hợp với sảnh lớn theo kiểu châu Âu bên ngoài. Đang trong mùa đông khắc nghiệt, ở sảnh bày mấy bồn cây Lan Quân Tử lớn đang nở hoa, vừa nhìn thấy cũng là sắc màu rực rỡ, Lan Quân Tử lớn như vậy một chậu tốn không ít tiền nha!
Hồi học năm nhất, Trần Hiểu Kỳ từng làm công ở cửa hàng bán hoa, loại Lan Quân Tử này thực sự là hoa phú quý, một chậu nhỏ hơn hai lần thế này cũng đã mấy trăm thậm chí hơn một ngàn, mấy bồn này giá trị thực sự là bao nhiêu? Trần Hiểu Kỳ bấm ngón tay tính tính, không khỏi cảm thán: nhà tư bản thật sự là xa xỉ, tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì chăm sóc mấy bồn hoa, nhưng mà, sofa này thật là thoải mái, vừa lớn vừa mềm…
Thân mình Trần Hiểu Kỳ ngã ra, nằm xuống. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn rơi trên người ấm áp thoải mái. Trần Hiểu Kỳ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng đang muốn ngủ. Bỗng nhiên cảm giác một bóng ma che khuất ánh sáng, mắt vẫn không mở, quen thói định nâng tay đẩy ra, không muốn bị chạm vào người, rồi từ từ hé mắt ra …
Trần Hiểu Kỳ giật mình một chút, mở mắt ra, quả nhiên mặt Vệ Hiểu Phong đang cách mình gần trong gang tấc, gương mặt anh bỗng nhiên như bị phóng đại, dường như đang dán ở trên mặt cô, dù khoảng cách gần như vậy cũng không tìm ra chút tỳ vết nào, người đàn ông này đẹp trai khiến cho người ta hận mà.
Trần Hiểu Kỳ bị nam sắc (‘nhan sắc nam giới’, đây gọi là ‘mỹ nam nhân kế’ =))) của Vệ Hiểu Phong mê hoặc, một chút cũng không phát hiện tư thế hai người đang thân mật không rõ ràng đến mức nào. Trên cơ bản, cô bạn Trần Hiểu Kỳ lúc nào cũng không chú ý hình tượng, bởi vậy mặc dù người đang ở trên sofa, tư thế lại nằm ngã chỏng vó, dưới chân quắp một cái gối lớn, trong lòng cũng ôm một cái.
Mà một cánh tay Vệ Hiểu Phong chống lên lưng sofa, một cánh tay khác đặt trên thảm, một đầu gối lại vừa vặn chặn giữa hai chân Trần Hiểu Kỳ, giữa hai người chỉ cách cái gối lớn Trần Hiểu Kỳ đang ôm chặt trong lòng, nhưng gối ôm mềm đã bị Vệ Hiểu Phong ép đến không thể mỏng hơn, cách gối ôm, Trần Hiểu Kỳ cũng có thể cảm giác được cả người anh toát ra sức hút nam tính không thể bỏ qua.
Trong đầu Trần Hiểu Kỳ cảnh báo mãnh liệt: “Vệ,… tổng giám đốc Vệ… Anh, anh muốn làm gì?” “Tổng giám đốc Vệ?” Vệ Hiểu Phong lặp lại, ngữ khí rất thấp cũng rất nặng nề.
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, những lời này Trần Hiểu Kỳ lý giải vô cùng triệt để, bởi vậy khóe miệng a a, ha ha cười hai tiếng: “Á! Cái đó, Vệ… anh Hiểu Phong…” Miệng Trần Hiểu Kỳ nói ra nhưng bản thân cũng có chút chịu không nổi, cảm giác cả người đều nổi da gà, nếu như tiểu mỹ nhân Manh Manh nũng nịu kêu một tiếng ‘anh’, chắc chắn người đàn ông đối diện cả người sẽ tê tê, tiếng ‘anh’ này cô vừa kêu ra sao nghe lại không được tự nhiên.
“Hiểu Phong.” Vệ Hiểu Phong lại mở miệng: “Trần Hiểu Kỳ, anh gọi là Vệ Hiểu Phong, không phải tổng giám đốc Vệ, cũng không muốn làm anh trai em, nhớ kỹ chưa? Vì sợ em lại quên, anh nên khắc sâu một chút ấn tượng cho em…” “A! Ư ư…” Vệ Hiểu Phong không chút khách khí cắn xuống…
Lúc Vệ Hiểu Phong dắt theo Trần Hiểu Kỳ không tình nguyện đi vào hội quán, vài anh em đã sớm chia bài xong, ánh mắt Tiểu Lục dạo qua một vòng trên người hai người, không có ý tốt nói: “Mình trái chờ cũng không đến, phải chờ cũng không thấy bóng người, vừa rồi còn nghĩ hay là bị con nhóc tuyệt sắc nào bám lấy, khiến chân Vệ thiếu gia mềm nhũn nên không tới được, thì ra là Hiểu Kỳ nha.”
Phải nói bình thường cũng không ít lần bị mấy người này true đùa, nhưng khi đó trong lòng Trần Hiểu Kỳ không có quỷ, hôm nay vừa bị Vệ Hiểu Phong ‘xử lý’ một chút rồi mới đi ra, còn có chút cảm giác mất mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không chống đỡ được mà đỏ hồng…
Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên phát hiện tâm gã đàn ôngVệ Hiểu Phong này còn nhỏ hơn lỗ kim, chỉ vì cô kêu vài tiếng ‘Tổng giám đốc Vệ’ mà thiếu chút nữa… “Đang nghĩ cái gì vậy, hử?” Vệ Hiểu Phong cúi đầu hỏi bên lỗ tai cô…
“Này! Này! Chia xong rồi, mau vào chỗ đi, chần chừ là trời tối luôn đó.” Vệ Hiểu Phong cười cười, ôm lấy Trần Hiểu Kỳ, đem cô đặt vào vị trí người chơi bài trên bàn, rồi tự mình kéo ghế dựa qua ngồi bên người cô: “Hôm nay Kỳ Kỳ nhà mình chơi, mình xem bài cho cô ấy.”
Trần Hiểu Kỳ liếc trắng mắt: “Em không chơi mạt chược.” Vệ Hiểu Phong tiến đến bên tai cô dùng ngữ khí dụ dỗ mê hoặc nói: “Thua anh chịu, thắng đều cho em.”
Mắt Trần Hiểu Kỳ nhìn xấp tiền màu hồng toàn bộ đều là tờ một trăm đồng giá trị lớn, ánh mắt sáng lên một chút, còn vô cùng hẹp hòi bồi thêm một câu: “Thắng thật sự đều cho em?” Ánh mắt Vệ Hiểu Phong lóe lóe: “Đúng, đều cho em.” Mấy người Tiểu Lục ở bên cạnh đều dùng ánh mắt như thương hại nhìn Trần Hiểu Kỳ, cũng đã nhiều ngày rồi mà nha đầu kia còn chưa hiểu được sao, có thể chiếm được lợi ích từ Vệ Hiểu Phong hay sao…