- Tộc trưởng – Nó nhíu mày vẻ không hiểu.
- Là người đứng đầu bộ tộc đó, chị nghĩ là vậy ...
Tiếng hô hào, hò hét cùng với tiếng kèn vang vọng cả một khu rừng lần áp đi giọng nói của Bảo Bảo, mọi người hầu như không nghe thấy gì cả.
Người được cho là tộc trưởng kia có dáng vẻ cao ráo, khuôn mặt trông rất dữ tợn, khuôn mặt được vẽ chi chít các đường lằn màu sắc khác nhau, trên đầu còn đội một chiếc mũ gắn rất nhiều lông.
Hắn ta đứng trước mặt bọn họ, nhìn chăm chăm vào từng người, ánh mắt lướt qua nhanh chóng nhưng khi nhìn thấy Bảo Bảo mắt ông ta có vẻ hơi dao động rồi dừng lại trên người cô một chút.
Một người trong bộ tộc có dáng vẻ nhỏ nhắn ghé sát vào tai tộc trưởng thì thầm.
- !@#$%^&* - Vừa nghe cậu ta nói xong, ông ta liền hướng về Bảo Bảo, hỏi một câu gì đó.
- ()*&^% - Cô trả lời, ánh mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt của tộc trưởng.
- @#$!%$^$@ - Ông ta tiếp tục nói, ánh mắt thoảng ý cười.
- ... – Ánh mắt Bảo Bảo tỏ vẻ ngạc nhiên - !#$%#%
Năm người còn lại trố mắt nhìn tộc trưởng và Bảo Bảo nói chuyện, không ai bảo ai nhưng trong lòng họ thật sự khâm phục cô.
- *&^%$!#$#%# - Tộc trưởng hét to, ngay lập có một đám người đi tới dẫn bọn họ đi vào một căn nhà bằng lá.
Khi bước vào họ thấy một người con gái đang làm gì đó không rõ, cô ấy quay lưng về phía bọn họ nên không thể nhìn thấy rõ mặt, thân hình cô gái mảnh mai, trông có vẻ hơi nhỏ con so với những cô gái khác ở đây.
- @!#^$ - Tộc trưởng khẽ gọi, cô gái giật mình hơi nhúc nhích.
Bảo Bảo nhìn cô ta, ánh mắt đã rơm rớm nước.
- Thu Cô gái kia nghe thấy tên mình, quay hẳn người lại, thấy Bảo Bảo thì vội vàng chạy tới ôm cô, nước mắt giàn dụa.
- Sao ... sao lại ở đây? – Thu buông cô ra, vuốt ve khuôn mặt đứa bạn lâu ngày không gặp.
- Tao đi cắm trại, ... rồi bị bọn này bắt vô đây ... – Bảo Bảo nhướng mày – Còn mày, sao ở đây.
- Tao ở đây được một năm rồi, tao đến đây là muốn tìm hiểu đời sống của họ - Thu nói, giọng nghẹn ngào.
- Con này, chỉ thích chịu khổ thôi, thành phố đô thị sung sướng không sống, lại chui vào cái nơi khỉ ho cò gáy này mà sống – Bảo Bảo mắng yêu.
Sau khi nói chuyện với Thu, Bảo Bảo mới biết rằng hồi cấp 3 thu đã từng gặp đám người này, Thu cũng bị bắt giống như bọn họ, cô ấy cố gắng dùng một ít vốn từ của mình để nói chuyện với bọn họ, được biết rằng họ đã sống lưu lạc ở khắp nơi, từ rừng này sang rừng khác, nhưng lần nào cũng bị đốt sạch để làm nhà, khu C này là khu rừng mà họ sống lâu nhất.
Sau khi nói chuyện với bọn họ, rốt cục bọn họ cũng thả Thu ra và cô ấy hứa rằng sẽ giúp bọn họ hết sức mình, từ buổi cắm trại đó cô bắt đầu nghiên cứu ngôn ngữ của họ, văn hóa của họ, về cuộc sống của họ.
Những tin đồn khu C có người đi vào mà không thấy đi ra cũng do Thu mà ra, mấy năm gần đây cô ấy đã tung ra những tin đồn xấu nhất về khu C để không ai dám lại gần cho đến 1 năm trước thì cô dọn hẳn vào đây ở, nhưng những nhà bất động sản thì không tin những tin đồn được cho là vớ vẩn đó lắm, họ vẫn kiên quyết thực hiện kế hoạch xây dựng một công viên lớn vào 3 năm tới.
- Họ không cố ý hại người, họ chỉ muốn có một chỗ ở ổn định cho riêng mình – Thu buồn bả nhìn vào đống lửa trước mặt – À, lâu rồi không gặp, đã có ai ưng ý chưa?
- À ... – Má Bảo Bảo khẽ ửng hồng, tay cô kéo Bob lại gần, tự hào giới thiệu – Đây là chồng tớ.
- Ây gu, xin chào cô, tôi là phu quân của Bảo Bảo.
- Xin chào, anh thật đẹp trai a~~~ - Thu ghé sát tai của Bảo Bảo – Trâm Trâm yêu quý, vẫn để người khác gọi là Bảo Bảo sao.
Cô lơ câu nói đó giới thiệu từng người cho Thu biết.
- Đây là Bảo Trâm con của chú mình, kế bên là người yêu của nó tên là Hàn Thiên, bé gái năng động kia là bạn thân của Bảo Trâm tên Trang, người yêu của nó ngồi bên cạnh tên Khương – Bảo Bảo nói một lèo, chỉ từng người cho Thu biết – Mọi người, đây là Thu bạn thời cấp ba của chị.
- Chị Thu, chị rất xinh đẹp a~~~ - Khương ra vẻ quý ông cầm bàn tay mịn màng của Thu đưa lên chạm môi mình khiến cho ai đó tức điên.
- LÂM HÀN KHƯƠNG
- Có mặt – Mắt Khương thoảng ý cười, anh lập tức dơ tay lên nghiêm kiểu quân đội.
Trang hé nụ cười nửa miệng ghé sát tai Khương : Anh chuẩn bị về với diêm vương đi!!!
Khương nghe thoáng giật mình nhưng vẫn nhoẻn miệng cười tươi như không có gì.
- Chết chú rồi, về có mà vợ đè ngày đè đêm – Hắn cười nham hiểm, nó nhéo hông hắn, thầm thì.
- Biến thái...
Cả bọn cười rộ lên, lửa cháy sáng một vùng. Cuộc gặp gỡ hôm nay thật đặc biệt, chắc hẳn chưa có ai nghĩ đến việc gặp lại bạn cũ trong hoàn cảnh như thế này, vừa hồi hộp lại vừa bất ngờ, khiến cho người ta phải khóc thét lên khi trùng phùng.
Ở lại chốn rừng sâu này thêm một tuần, cả đám bọn họ mới chịu rời đi. Ngày chia tay, Bảo Bảo và Thu chia tay trong nước mắt, hai người ôm nhau rồi khóc sướt mướt, Bob kéo mãi hai người mới chịu tách ra.
Ngồi lên xe, Bảo Bảo nhìn ra phía sau, mãi cho đến khi bóng dáng Thu khuất đi cô mới quay người trở lại.
Một tuần sau nữa, một vài người dân sống quanh khu C được cấp một khoản trợ phí lớn và yêu cầu rời đi không lý do, một vài tin đồn rò rỉ được người dân truyền miệng rằng có mấy công ty hợp tác với nhau rồi mua đứt khu C và cấm không ai được phép đặt chân vào đó...
Cho đến bây giờ mọi người vẫn thắc mắc rằng: Đó là những công ty nào vậy?