Đông Phương Nhiêu lại bị Phương Diễn làm thịt.
Lúc mở mắt toàn thân không một nơi không đau, tập trung hai chỗ, một là đầu, một là giữa hai chân. Nhìn lại Phương Diễn nằm bên cạnh thân thể trần truồng như mình, rất nhanh hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tư thế Phương Diễn ngủ không tốt lắm, đem người bên cạnh ôm chặc, Đông Phương Nhiêu cảm thấy sắp không thở nổi.
Đông Phương Nhiêu híp mắt nhìn cố gắng hồi tưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhớ mang máng bị Ngô Minh Hạo trút ba ly rượu, sau đó đầu bắt đầu mơ hồ, cùng Ngô Minh Hạo vai đắp vai nói một ít lời, sau đó bị Phương Diễn kéo đến nơi này .
Ói đầy đất, Phương Diễn cho mình tắm sạch sẽ, sau đó thanh thanh khiết khiết, hai người liền thanh khiết đến trên giường.
Đông Phương Nhiêu dùng một tay che mắt, trời ơi lại là say rượu mất lý trí, điên rồi khùng luôn rồi.
“Hey, em đã tỉnh.” Cảm giác được Đông Phương Nhiêu động đậy, Phương Diễn dằng dặc tỉnh lại, hí nửa ánh mắt lẩm bẩm hỏi một câu, tay đem Đông Phương Nhiêu mới vừa cách ra một chút kéo lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Phương Diễn ngủ cũng không để người ta yên, Đông Phương Nhiêu làm sao cũng không thoát khỏi Phương Diễn giam cầm, cảm thấy hết sức căm tức gầm nhẹ nói “Phương Diễn, anh mau buông tay, tôi muốn về nhà.”
Phương Diễn bị Đông Phương Nhiêu quấy không ngủ được nữa, xoay người một cái đem Đông Phương Nhiêu đè dưới thân, “Em đã không ngủ, chúng ta tới làm chuyện hữu dụng thực tế nhé.”
Nói xong miệng liền hướng trên người Đông Phương Nhiêu hôn xuống , hôn đến Đông Phương Nhiêu nhũng xương. Liên tiếp hôn vài lần, làm toàn thân Đông Phương Nhiêu run rẩy, nhìn cái đầu chôn ở trước ngực mình Đông Phương Nhiêu vừa tức vừa vội, khước từ nói, “Anh đùa gì thế, ai muốn cùng anh làm cái kia, tôi muốn về nhà, Phương Diễn anh có nghe hay không, tôi muốn về nhà!”
“Không cho phép.” Không đạo lý chút nào bác bỏ.
Miệng đã hôn đến ngực, một bên còn lại bị bàn tay Phương Diễn bao lại, phía dưới cũng chống đỡ một vật vừa cứng lại nóng, khiếu hiêu tùy thời chuẩn bị vọt vào.
Đông Phương Nhiêu chưa từng có cảm giác bất lực giống như lúc này, bị Phương Diễn ép làm trò, rõ ràng trong lòng không muốn, nhưng thân thể lại kháng cự không được, đầu óc không yên hoàn toàn như đụng vào tường, nghĩ tới nên làm cũng đã làm, không nên làm cũng làm rồi, nhiều hơn nữa một lần hai lần cũng như nhau, ánh mắt khép lại, nói “Anh nhanh một chút!“.
Phương Diễn rõ ràng bị một câu này làm kích động, không do dự, liền xông vào.
Đông Phương Nhiêu không có phòng bị, ưm một tiếng, sau đó blablablabla.. .. . .
Cua đồng trước mặt, người người ngang hàng.
Đợi xong chuyện, Đông Phương Nhiêu mệt mỏi xương cốt cũng rã rời, Phương Diễn tinh lực tràn đầy Đông Phương Nhiêu coi như thỉnh giáo qua.
“Ngủ tiếp một chút.” Phương Diễn ôm Đông Phương Nhiêu, trên thực tế Đông Phương Nhiêu tứ chi vô lực, không cần Phương Diễn nhắc cô cũng muốn ngủ .
Cũng lười sửa tư thế ngủ của Phương Diễn, ánh mắt khép lại, ngủ mê man.
Tỉnh lại đã giữa trưa, Đông Phương Nhiêu bụng đói thầm thì reo, khi tỉnh lại cảm giác duy nhất chính là muốn ăn, trở lại mới phát hiện không phải trong nhà mình, Phương Diễn lúc này đứng ở cửa, trên người mặc một áo sơ mi trắng, hạ thân màu đen quần tây hợp thể.
Hoàn toàn không nói gì đến dục vọng, Đông Phương Nhiêu rên rỉ một tiếng, đem chăn mỏng trên người che chặt, cảm giác cả người đều đau.
“Còn chưa muốn rời giường?” Phương Diễn đi vào gian phòng, hướng bên trong tủ tùy ý lấy một cái áo đưa cho Đông Phương Nhiêu, “Nè, trước mặc đỡ, quần áo tối qua của em không thể mặc nữa, anh đã kêu người đem quần áo mới tới, có thể còn phải đợi, trên bàn đã chuẩn bị xong mấy món ăn, em nếu không muốn ngủ thì xuống ăn đi.”
“Ừm.” Đông Phương Nhiêu đưa ra một cái tay nhận lấy quần áo, rất nhanh rụt tay lại.
“Anh có việc sắp đi ra ngoài, em cứ nghỉ ngơi.”
Đông Phương Nhiêu không muốn nói chuyện, nhắm mắt lại gật đầu một cái, giả bộ ngủ.
Đông Phương Nhiêu nghe được tiếng bước chân Phương Diễn truyền xa, cửa phòng Phương Diễn khóa lại, mới chậm rãi mở mắt ra. Hai tay không cách nào khống chế che mắt, té nhào chết ngất trên giường, chùm chăn. Này là chuyện gì a? Lần một lần hai coi như xong, lần đầu tiên rõ ràng xem như không biết gì liền phát sinh, tối qua còn có thể giải thích, uống say nha, say rượu mất lý trí say rượu mất lý trí, nhưng sáng sớm hôm nay rõ ràng rất thanh tỉnh, vẫn lên giường cùng Phương Diễn. Nghĩ tới đây, Đông Phương Nhiêu xấu hổ muốn cắn lưỡi. Nói thế nào cũng là người từng trải vài chục năm, một chút định lực về điểm này cũng không có? Thực hưởng thụ điên rồi.
Hối hận một hồi, chăn cũng bị Đông Phương Nhiêu giày xéo nhăn nhúm, chưa nói đến gối đầu đáng thương bị Đông Phương Nhiêu xem là Phương Diễn hung ác đập mấy chục cái , Đông Phương Nhiêu lúc này mới cầm áo Phương Diễn đưa đi vào phòng tắm. Đông Phương Nhiêu cũng sắp đói chết rồi.
Tắm xong đi tới phòng khách, ai biết cơm còn chưa ăn được, vừa thấy một người phụ nữ trung niên, chừng năm mươi tuổi, trong tay ôm một túi đồ, căng phồng cũng không biết là cái gì.
“Tiểu thư, cô rời giường rồi?” Một câu nói không thể nói nhiều nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh đạm, tóm lại giọng nói cùng vẻ mặt chính là rất khách khí lại không mất lễ....
“Dạ.” Đông Phương Nhiêu cũng không biết nói gì, hai tay mất tự nhiên giật nhẹ kéo áo sơ mi trên người xuống, áo sơ mi Phương Diễn mặc ở trên người Đông Phương Nhiêu có thể khỏi mặc quần, nhưng bắp đùi thon dài trắng noãn bị lộ ra hơn phân nửa.
“Vừa rồi thiếu gia bảo tôi mua quần áo đã mua về rồi, cô chưa ăn cơm trước tiên ăn một chút, tôi đặt quần áo vào phòng thiếu gia, lát nữa cô có thể mặc.” Đại khái là đối với việc nữ nhân xuất hiện ở trong phòng Phương Diễn đã sớm quen, bà dì có vẻ hết sức bình tĩnh, cũng không nhìn Đông Phương Nhiêu lâu, chào hỏi vài câu liền làm chuyện của mình. Hoặc là cũng cảm thấy việc Phương Diễn mang nữ nhân giao thiệp về không phải chuyện mình cần quan tâm, dù sao thiếu gia nhà bà chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, cũng chưa từng thấy nghiêm túc qua.
Thái độ bà dì rất thản nhiên, ngược lại Đông Phương Nhiêu tự giác quái dị, ăn cơm vội vã bỏ bụng hai đũa, hướng phòng Phương Diễn lấy quần áo mặc vào, lên tiếng chào hỏi bà dì rồi rời đi.
Về đến trước cửa nhà tìm chìa khóa dự bị mới vừa cắm ở trên cửa còn chưa kịp xoay, cửa chợt xoay một cái từ bên trong mở ra, Đông Phương Nhiêu bị dọa giật mình, tiếp thấy mặt Vũ ca hốt hoảng mà lo lắng xuất hiện ở trước mặt.
“Giai Giai, em ngày hôm qua cùng hôm nay chạy đi đâu? Anh lo gần chết em có biết không hả?” Vũ ca rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, vừa thấy được Đông Phương Nhiêu miệng đóng đóng mở mở liền bắt đầu răng rắc. Đêm qua vì xã giao cũng uống nhiều rượu, nhưng rõ ràng còn chưa tới trình độ bất tỉnh nhân sự, xã giao xong liền bắt đầu tìm kiếm Đông Phương Nhiêu, trong hội trường là những người nào? Nhân viên giao thiệp lâu dài với truyền thông, Vũ ca cũng không tiện lớn tiếng gọi, đáng thương nhất là bởi vì Hách Giai Giai mặc lễ phục, điện thoại cũng đặt ở chỗ Vũ ca, Vũ ca thật là khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ một người sống sờ sờ cứ như vậy biến mất? Trở về nhà Hách Giai Giai phát hiện trống rỗng, rượu lập tức đều thanh tỉnh hơn phân nửa, cũng không kịp ngủ, lo lắng đến tận giờ.
“Tối qua em uống say.” Đông Phương Nhiêu thấy Vũ ca như vậy, cũng có chút áy náy, nhưng cũng không thể nói thật đi cùng Phương Diễn, ở nhà Phương Diễn đến bây giờ mới trở về đi?
“Được nhân viên đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, vừa rồi mới thức.”
Thấy Vũ ca nghi ngờ nhìn chằm chằm y phục trên người mình, Đông Phương Nhiêu lại cực kỳ tự nhiên đem y phục kéo kéo, nói: “Này, làm chủ phương được chăm sóc thật chu đáo, ngay cả y phục dự bị cũng chuẩn bị xong.”
Vũ ca mắt trợn trắng lên, nói: “Tốt rồi, như em nói, em an toàn là anh yên tâm, anh đêm qua đến bây giờ một ngày không ngủ, mau vào, anh về nhà đây.. .. . .” Chầm chậm đi tới cửa, dưới chân loạng choạng .
“Vũ ca, nếu không em đưa anh về?” Thấy Vũ ca như vậy, Đông Phương Nhiêu băn khoăn, trạng thái Vũ ca thế này sợ lái xe có gì ngoài ý muốn, lập tức hỏi.
“Không cần, anh gọi taxi.” Vũ ca cũng không quay đầu lại, hữu khí vô lực trả lời, tiếp ' pằng ' một tiếng cửa bị đóng lại, lưng Vũ ca biến mất ở sau cửa.
“A, đúng rồi, Giai Giai.” Kết quả Đông Phương Nhiêu vừa mới xoay người, cửa lại bị mở ra, Vũ ca lú thân vào , “Hai ngày nữa 《 hạ điện y thủy 》 thử kính, ngàn vạn lần đừng quên, hai ngày tới có thể anh bận không chăm sóc em được, nên hai ngày này ở trong nhà ngoan ngoãn xem kịch bản, nghỉ ngơi một chút.
Vũ ca thật chuyên nghiệp, dưới tình huống buồn ngủ vậy mà vẫn không quên nhắc nhở Đông Phương Nhiêu, chờ Đông Phương Nhiêu gật đầu, mới lại bay đi.
Thủ hạ Vũ ca không chỉ một nghệ sĩ Hách Giai Giai , Đông Phương Nhiêu vẫn biết. Nếu như Vũ ca chỉ trông cậy vào một Hách Giai Giai , một năm qua khẳng định ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Một năm qua, đồng học Hách Giai Giai trên căn bản là trong trạng thái đem vốn bỏ chày. Làm khó Vũ ca thế nhưng anh đối với cô bất ly bất khí, cái gì cũng vì cô chiếu cố, thật làm người ta cảm động.
《 manh đồng 》 xác định một tuần lễ sau mở máy, 《 hạ điện y thủy 》 chính là phim có nhân vật Phương Diễn an bài cho Hách Giai Giai, kịch bản Đông Phương Nhiêu cũng đã nhìn qua một lần, tổ kịch bên kia thông báo Vũ ca cho Hách Giai Giai thử kính chủ giác - nhân vật Doãn Dạ, ngược lại Đông Phương Nhiêu nhìn trúng một phối giác Lưu Hạ Sông, vai này từ nhỏ được người nhà người con trai nhận nuôi.
*(chủ giác là vai chính, phối giác là vai phụ)
Đông Phương Nhiêu không đem ý nghĩ này nói với Vũ ca, chỉ sợ hắn biết lại muốn giơ tay múa chân.
Hôm thử kính Vũ ca sớm đã tới, ngày đó lúc rời đi chán chường, hai ngày không gặp, tinh thần thay đổi không ít.
“Giai Giai, nhân vật Doãn Dạ tổng cộng có ba người cạnh tranh, em không cần kể, Lý Hàm em biết chứ?” Vũ ca theo thói quen ở trên xe tay lái, miệng nói tận dụng thời gian cho Đông Phương Nhiêu nắm chút tình hình. Đông Phương Nhiêu trước sau như một trầm mặc, Vũ ca cũng quen, tay lái rẽ vào một đường, sau đó nói: “ Lý Hàm quay hai bộ phim thần tượng thanh xuân, một bộ gọi là 《 thâm tình mùa hè 》, một bộ gọi 《 công chúa vương tử đồng thoại 》, cũng coi là có chút danh tiếng, dáng dấp khéo léo người cũng lễ phép, rất được nhân sĩ trong nghề yêu thích.”
“Lý Hàm chúng ta tạm thời bỏ qua, trọng điểm là Lâm Hạnh Nhi.” Vũ ca rốt cục nói đến trọng điểm, quay đầu nhìn Đông Phương Nhiêu, thấy Đông Phương Nhiêu rất nghiêm túc lắng nghe, hết sức hài lòng, nhìn thẳng phía trước chú ý đường xá, “Lâm Hạnh Nhi em biết chưa?”
Tự dưng Vũ ca hỏi một câu như vậy, Đông Phương Nhiêu thành thật trả lời, “Không biết.”
Vũ ca im lặng quay đầu trợn mắt nhìn Đông Phương Nhiêu một cái, thấy Đông Phương Nhiêu mặt mờ mịt, lệ rơi đầy mặt, “Làm sao ngay cả Lâm Hạnh Nhi em cũng không biết, em ngay cả người này không biết, vậy em còn biết ai?”
“Lý Như Cửu, Thi Lam Lam” Đông Phương Nhiêu nghiêm túc giơ ngón tay đếm, dường như ba ngón đúng là có chút ít, “.. .. .. Nghi Hạo Đông?”
Vũ ca điên mất. (anh này bị chị ngơ hoài :]] )
Cuối cùng giác ngộ bù lại kiến thức cho Đông Phương Nhiêu, nếu không về sau đi ra ngoài nhìn thấy ai cũng không biết, đắc tội với người nào cũng không biết, kỳ quái, rõ ràng trước kia Hách Giai Giai không có si ngốc như vậy, ít nhất nói một chút cô cũng nhận biết được, sao mới có mấy ngày, trí nhớ cứ như thoái hóa. Vũ ca trong nháy mắt cảm giác mình dẫn dắt Hách Giai Giai gánh nặng đường xa, lên tinh thần một trăm hai mươi phần trăm đĩnh trực yêu can nói: “Nghe nè, anh nói chuyện Lâm Hạnh Nhi một lần.”
Cũng lười nhìn phản ứng Đông Phương Nhiêu, tránh cho mình bị đả kích, “Có thể nói Lâm Hạnh Nhi có một điểm giống em, em là hiện tại, cô ấy là quá khứ mà thôi.”
“Lâm Hạnh Nhi cùng Phương Diễn có quan hệ không rõ ràng, thời điểm Lâm Hạnh Nhi mới xuất đạo không bao lâu, nhắc đến chắc em không biết, hiện tại trong giới giải trí công ty quản lý lớn nhất chính là ' Hạo Thiên ' Ông Trùm giấu mặt là Phương Diễn, cái này mấy ngày trước anh mới biết, trước kia em còn quăng lý lịch sơ lược cùng tài liệu đến công ty đó, nhưng là đá chìm xuống biển không có hồi âm. Lâm Hạnh Nhi khi đó còn là một người mới, ký hợp đồng với ' Hạo Thiên ' là chuyện hai ba năm trước, Lâm Hạnh Nhi trước kia là ca sĩ hát chính, hiện tại đã là tiểu thiên hậu cấp bậc đại nhân vật, người ái mộ vô số, giới văn nghệ chính là thế này, diễn mà giỏi như hát, hát mà giỏi như diễn, Lâm Hạnh Nhi nửa năm trước bắt đầu tiến công phim ảnh, đóng hai bộ phim, nhận được khen ngợi trầm trồ, hiện tại muốn đóng phim nhiều tập, 《 hạ điện y thủy 》 không thể nghi ngờ cô ấy muốn một đá thử vàng, so với cô ta, em còn kém xa.”
Vũ ca thở dài, vô danh vô tức (không có danh tiếng), vai điện ảnh của đạo diễn Ngô Minh Hạo cũng chưa quay, nào dám trông cậy vào Hách Giai Giai nhận vị trí đó. Bàn về quan hệ, hậu thuẫn của người ta so với Hách Giai Giai cứng hơn nhiều lắm, người ta hai năm lâu dài mà vẫn ổn định quan hệ tình nhân, Hách Giai Giai nhà mình tự giác coi như là một đêm tình, quay đầu liền bị người quên, thật là làm cho người ta lo lắng a.