Người đàn ông này vẫn có thể dễ dàng lay động tâm tư của mình, thật quá đáng sợ.
Đông Phương Nhiêu không dám đánh cuộc, không dám đến gần. Thậm chí lâu lâu thỉnh thoảng chạm mặt một lần cũng có thể đả động tâm tình đang tĩnh lặng gợn sóng trầm trọng, cảm giác bây giờ rất kinh khủng.
Cô không muốn gặp lại anh, sao cũng được, chỉ cần không gặp, tâm nối liền với trái tim sẽ vững vàng nhịp điệu, sẽ không có sóng lớn, sẽ không quá phập phồng kịch liệt.
Phương Diễn không nói gì, không có bất kỳ câu trả lời nào, Đông Phương Nhiêu chỉ thấy đường cong khuôn mặt anh căng thẳng.
Tội tình gì? Chia tay rồi mà, cũng đã có người mới, anh không phải vẫn là Phương đại thiếu gia phong lưu khoái hoạt như cũ sao? Cần gì dính líu dây mơ rễ má với cô mãi?
Đông Phương Nhiêu thở dài một hơi, “Phương Diễn, súp này cũng đơn giản, gáng chịu khó thêm một chút là được, không nhìn cũng không có vấn đề, mấy món anh nấu chắc cũng sắp xong hết rồi, tôi mang những món này ra trước thuận tiện gọi bọn họ một tiếng luôn nha.
Đông Phương Nhiêu vòng qua người Phương Diễn đến bàn thức ăn đã hoàn thành, đưa tay muốn bưng lên. Một vòng tay ôm thắt lưng cô níu lại, lưng cô dính sát vào một lồng ngực rắn chắt nóng bỏng, quanh người được bao bọc bởi mùi vị thuộc về Phương Diễn.
“Đừng rời khỏi anh.” Phương Diễn vùi đầu ở cổ Đông Phương Nhiêu, thấp giọng nỉ non, hơi ấm phả lên gương mặt cô có chút nhột.
“Phương Diễn, chúng ta đã kết thúc.” Đông Phương Nhiêu không giãy giụa nhưng không thể không nhẹ giọng nhắc nhở, cô cũng đau lòng. Cô thích người đàn ông này, thực sự rất thích. Nhưng hai người không có cách nào để dung hòa lẫn nhau, xuất thân gia cảnh tạm thời không đề cập tới, tính tình lại khác xa một trời một vực, ngay cả niềm tin cơ bản cần có trong một mối quan hệ cũng mỏng như cánh ve, chạm nhẹ đã rách. Thế này làm sao hai người có thể ở chung một chỗ được đây?
“Không có, còn chưa kết thúc.” Ai biết Phương Diễn cứng rắn chống chế nói, “Anh chưa từng đáp ứng.”
Đông Phương Nhiêu mặc dù đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này nhưng vẫn có thể tưởng tượng đường nét đanh lại từ gương mặt của anh cùng đôi môi mỏng đang mím chặt.
Ban đầu đích thực sau khi nói hết lời muốn nói, Đông Phương Nhiêu liền cầm túi rời đi, sắc mặt Phương Diễn lúc đó nguội lạnh đến cực điểm, một câu cũng không nói. Nhưng giờ đây nhắc lại có ý nghĩa gì.
Đông Phương Nhiêu không thể không mong Phương Diễn đến tìm mình. Đoạn thời gian đầu quả rất cô rất kỳ vọng. Nếu Phương Diễn tìm đến, nếu Phương Diễn có thể liều lĩnh đến thành phố S tìm cô, thì.. .. . .
Nhưng đến cuối cùng đáp lại sự mong mỏi của cô là gì? Đông Phương Nhiêu tự cười nhạo bản thân, mỗi ngày chờ là mỗi ngày thất vọng cùng đau lòng, cố gắng không nghĩ tới, nhưng có thể muốn là được sao? Phương Diễn lần lượt qua lại cùng nữ nhân khác, trên căn bản không có thời gian rãnh rỗi để tìm cô, vừa chia tay lập tức có người khác. Anh đối xử với cô như vậy còn muốn cô thế nào?
Tâm cũng lạnh dần. Phương Diễn đâu phải không là cô thì không được, không có cô thì có người khác, Đông Phương Nhiêu chỉ cảm thấy lúc trước cô quá rãnh rỗi mới quan tâm, để ý mấy tin tức xì căng đan ồn ào của Phương Diễn cùng người này đến người khác. Lúc hẹn hò cùng người phụ nữ khác, Phương Diễn có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô không? Hiện tại mới đến tìm, không thấy quá trễ hay sao?
Huống chi, bên cạnh anh đã có một Lý Cảnh Điềm, muốn đặt cô ở vị trí nào đây?
Chẳng lẽ muốn cô lần nữa trở thành tình nhân của anh? Phương Diễn à sao anh lại ích kỷ đến vậy? Lại có tự tin nghĩ rằng cô nhất định sẽ đồng ý quay lại sao?
Đông Phương cười mỉa, đối với người sau lưng cơn giận không nhỏ.
“Phương Diễn, chúng ta đã kết thúc rồi.” Tận lực bình phục tâm tình của mình, Đông Phương Nhiêu lại đạm thanh lại kiên định nói.
Đưa tay gỡ gạt đôi tay đang quấn quanh hông mình, nhưng đôi tay kia lại cứng rắn như thiết mặc cho Đông Phương Nhiêu vặn xoắn thế nào cũng không mảy may di động.
Đông Phương Nhiêu không muốn động tĩnh trong chăn bị người ngoài nghe thấy, cũng tận lực điều chỉnh âm lượng giọng nói thấp nhất chỉ đủ hai người nghe. Chuyện của cô và Phương Diễn hai người biết là đủ rồi, người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ thế nào? Mặc dù là bạn tốt, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy lúng túng.
Nhưng không nghĩ Phương Diễn chính là bắt được điểm này ở Đông Phương Nhiêu, chết cũng không buông, nắm chắc Đông Phương Nhiêu sẽ không cãi nhau lớn tiếng với anh.
“Phương Diễn!” Đông Phương Nhiêu nỗ lực mấy lần không có kết quả, tức giận thấp giọng cảnh cáo. Ai ngờ Phương Diễn dùng sức một cái, xoay người cô lại đối diện với anh, sâu trong đôi mắt thâm thúy của anh, cô không thấy rõ đó là gì. Giống như thống khổ và ẩn nhẫn, giống như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ.
Nhưng Phương Diễn thống khổ cái gì? Anh có gì phải ẩn nhẫn?
Cho đến bây giờ người chịu đựng đau khổ vì đoạn tình cảm này đều là cô Đông Phương Nhiêu mà? Có một người yêu đào hoa, một người không hề tín nhiệm cô, không xem trọng cô, chân chính nên đau buồn, chân chính có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói phải là cô Đông Phương Nhiêu?
Nhưng mọi chuyện đã qua rồi.
Hiện tại người đàn ông hiện hữu trước mặt này, cùng lắm chỉ là người yêu cũ mà thôi .
“Phương Diễn, anh ôm em cũng vô dụng.” Đông Phương Nhiêu nhẹ nói, khóe môi kéo một chút, cười tự giễu, “Chúng ta đã chia tay rồi, Phương Diễn à.”
Cảm giác được vòng tay cứng ngắc bên người buông lỏng, Đông Phương Nhiêu nhân cơ hội này dùng sức hướng bên phải uốn éo, cơ hồ sẽ thoát ra, rồi lại bị Phương Diễn phát giác lần nữa thu hẹp cánh tay, vững vàng kiêng cố Đông Phương Nhiêu trong ngực.
Mặt Đông Phương Nhiêu bị áp sát vào lồng ngực Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu giỏi chịu đựng nhưng cũng có giới hạn, không cách nào đầu hàng dễ dàng, cùng lắm là lưới rách cá chết, Đông Phương Nhiêu giùng giằng, bất cứ giá nào cũng muốn thoát khỏi .
“Không có người khác, Giai Giai.” Phương Diễn lại ôm Đông Phương Nhiêu thật chặt, thấp giọng nói, “Không có người khác, vẫn luôn chỉ có một mình em thôi.”
Đông Phương Nhiêu giãy giụa dần dần ngưng đọng, ngẩng đầu nhìn Phương Diễn, anh cũng đang nhìn cô, lại mơ hồ có một phần mong đợi, khẩn trương và bất an.
Không có người khác?
Vậy thì tin tức bốn tháng qua cô thấy, những người phụ nữ anh qua lại, thậm chí Lý Cảnh Điềm, đều là giả sao?
Đông Phương Nhiêu cười, vậy thì sao nào?
“Phương Diễn, cầm lên được thì buông xuống được, anh không phải vẫn luôn như vậy sao? Trước đây anh đối với phụ nữ luôn là thế mà, trong lúc các cô khóc lóc cầu xin anh đừng rời đi, anh nhớ lại xem anh đáp lại những gì?”
Đây đã là ngôn ngữ ác độc nhất Đông Phương Nhiêu có thể nói ra, lời nói độc ác không phải ở tại từ ngữ sắc bén, mấu chốt ở chỗ nó có thể trực tiếp đâm vào điểm yếu của đối phương. Làm cho họ không còn ngôn từ nào để phản bác nữa.
Sắc mặt Phương Diễn thay đổi, trở nên tối tăm mà bi thương, tim như bị bóp nghẹn. Phương Diễn không nghĩ tới sao, dám chắc anh tuyệt đối không tưởng tượng nổi khi anh ăn nói khép nép, mở miệng thỉnh cầu Đông Phương Nhiêu lại không có ý định quay lại bên anh.
Hiện tại nhất định rất muốn giết chết cô, nhìn sắc mặt phẫn nộ đến cực điểm của anh kìa, thắt lưng cô thì bị xiết chặt chẽ như hận không thể cắt ra làm hai.
Chẳng lẽ cô muốn thế sao, Phương Diễn không dễ chịu chẳng lẽ cô thoải mái?
Tâm can cô cũng muốn nổ tung rồi, trái tim như bị một bàn tay nắm chặt, bóp mạnh một cái. Nhưng vậy thì thế nào? Cô sẽ không quay về, bởi vì cô quá rõ, nếu quay đầu lại kết quả đang chờ đợi cô phía trước là cái gì.
“Phương Diễn, buông tay.” Đông Phương Nhiêu nhìn thẳng vào mắt Phương Diễn, nhẹ nói. Phương Diễn vẫn không thả, càng ngày càng cố định chặt hơn, như muốn đem Đông Phương Nhiêu khảm vào trong ngực anh mãi không rời.
“Giai Giai, tại sao không thể?” Phương Diễn thanh âm khàn khàn hỏi, “Rõ ràng em yêu anh, người em yêu rõ ràng là anh, tại sao không thể?”
Lời anh nói làm tim Đông Phương Nhiêu sựng lại, rồi sau đó đôi môi chậm rãi phác thảo ra một nụ cười, “Phương Diễn, lần trước em đã nói với anh, người em thích là Ngô Hạ Ngự, anh quên rồi sao?”
“Không thể nào, anh không tin.” Phương Diễn lắc đầu, “Em muốn gạt anh thôi.”
Ngược lại trở nên thông minh, biết cô lừa anh. Nhưng việc đã đến nước này, Đông Phương Nhiêu còn có thể nói thật không?
Dĩ nhiên không.
“Bất kể anh tin hay không, tóm lại em không thích anh.” Đông Phương Nhiêu lắc đầu, đẩy ngực Phương Diễn, ngăn một khoảng cách giữa hai người, “Buông tay đi, Phương Diễn.” Đông Phương Nhiêu tầm mắt nhìn mấy dĩa thức ăn sắc hương vị câu toàn còn bốc hơi nóng, có khi đây là lần cuối cùng được ăn món Phương Diễn nấu rồi, “Món ăn sắp nguội rồi.”
Phương Diễn đời nào chịu, Phương đại thiếu gia nãy giờ luôn đối nghịch với Đông Phương Nhiêu. Cô muốn đi, anh hết lần này tới lần khác không cho đi. Cô bảo buông tay, anh hết lần này tới lần khác không buông tay. Đông Phương Nhiêu không muốn tiếp tục dây dưa, Phương Diễn chẳng lẽ cứ ngoan ngoãn lui một bên không dây dưa nữa sao?
Đương nhiên là không thể nào.
Phương Diễn chỉ cảm thấy sau khi nghe Đông Phương Nhiêu nói, cả người cũng sắp đông cứng, sao cô có thể? Người phụ nữ này tại sao có thể ác tâm như vậy? !
Phương Diễn trong đầu chỉ nghĩ duy nhất một việc, đó chính là lưu lại người phụ nữ này, vô luận dùng phương pháp gì, cũng nhất định phải giữ cô bên người, nơi nào cũng không muốn cô đi, không muốn cô nhìn người đàn ông khác, không cho phép dính dấp với bất kỳ người đàn ông nào, trời mới biết, bốn tháng này anh trải qua khó khắn đến cỡ nào.
Sợ cô quên, anh liền ngày ngày đưa tin tức lên báo, sợ cô không đọc, anh liền nhờ ký giả kéo cô vào, tin tức có liên quan đến cô tóm lại cô sẽ không thể không xem qua? Sợ cô thật sự hẹn hò với Ngô Hạ Ngự, sợ cô không nhớ đến, tin tức cô và Ngô Hạ Ngự huyên náo, vậy anh liền gây ra tin tức lớn hơn, đẩy tin của cô rơi xuống, hết thảy đều là giả, tờ báo tạp chí đều là gạt người.
Cô nói thích Ngô Hạ Ngự chỉ vì muốn anh ghen tức, nhất định là lừa gạt anh.
Cô nói cô muốn rời khỏi anh, làm sao có thể?
Anh làm sao cho phép? Anh tuyệt đối sẽ không cho phép!
Nhưng lúc này, anh chỉ có thể cứng người, nhìn cô từ tránh thoát lồng ngực mình, thần sắc tự nhiên một tay bưng một dĩa thức ăn đi tới cửa. Nhìn cô quay đầu, cười với anh, nữ nhân này, cho dù ngoan tâm như vậy đáng hận như vậy, nhưng nụ cười vẫn sáng ngời như vậy, một chút xíu tạp chất phảng phất cũng không có.
“Vô dụng thôi Phương Diễn, anh truyền ra nhiều xì căng đan như vậy nhưng một chút cảm giác em cũng không có, như vậy anh còn xác định muốn cùng em ở một chỗ sao?” Đông Phương Nhiêu đi tới cửa dừng lại, quay đầu nói.
Không chút nào ngoài ý muốn thấy Phương Diễn cả người cứng còng chôn chân tại chỗ, mặt như màu đất.
Không biết lòng cô rất yếu ớt sao? Anh không biết trong mắt kẻ đang yêu không chứa nổi một hạt cát sao? Còn dựng chuyện như vậy để dò xét cô, cô không chịu được.
Dứt lời, bưng thức ăn đi tới phòng khách, đặt trên bàn ăn.
Nhìn lại mấy người kia, vẫn ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, cười cười nói nói tưng bừng náo nhiệt.
Hai cảnh tượng đối lập, thật đúng là thê lương. Đông Phương Nhiêu trong lòng cười khổ.