Đoàn phim khởi quay rất thuận lợi. Quan hệ giữa các diễn viên vốn phức tạp, tuy nhiên nếu không có thâm thù đại hận, trong lòng không thích cỡ nào, ngoài mặt vẫn tươi cười thản nhiên. Riêng《 hạ điện y thủy 》trước kia là một trường hợp đặc biệt, Đông Phương Nhiêu mới gia nhập đã bị mọi người chỉa mũi tên thuốc súng, mãi đến sau này quan hệ mới cải thiện.
Tổ kịch này không như vậy, người chủ động thân cận Đông Phương Nhiêu rất nhiều, Đông Phương Nhiêu vốn không phải người khó chung đụng, nói chung quan hệ coi như dung hiệp. Lịch trình quay phim của tổ kịch rất hợp lý, hoàn toàn không giống khi quay 《 hạ điện y thủy 》, suốt ngày đẩy nhanh tiến độ, vì vậy trừ lịch quay phim mỗi ngày thời gian của Đông Phương Nhiêu còn trống rất nhiều .
Hầu hết đều dành để nghiên cứu kịch bản, bộ phim này tên là 《 Ngày mai 》, lấy đề tài tình cảm đô thị, kể về tình duyên của bốn chị em trong một gia đình. Người em nhỏ nhất Trung Niên Linh 23 tuổi. Nói đến tuổi thì Mã Phỉ Phỉ bằng tuổi với Hách Giai Giai, đều 23, nhưng sinh nhật 24 tuổi của Đông Phương Nhiêu sắp đến rồi. Nhân vật này do Mã Phỉ Phỉ thủ diễn, toàn bộ kịch bản xoay quanh tình cảm của cô nên cảnh quay của nữ chính là nhiều nhất, là một đứa nhỏ đơn thuần hoạt bát, kiểu này thích hợp để người mới như Mã Phỉ Phỉ diễn, dễ nắm nhân vật hơn, kỹ năng diễn xuất trên căn bản là được. Đông Phương Nhiêu diễn vai nữ hai là cô chị cả, một phụ nữ trung niên 30 tuổi, là một nữ cường nhân tác phong hết sức nghiêm cẩn, chưa lập gia đình nhưng đã có vị hôn phu. Bởi vì gia cảnh khó khăn, trong nhà lại ao ước một đứa con trai, nên cô chị cả bị đem cho người khác nuôi dưỡng, trưởng thành làm việc trong xí nghiệp gia tộc của cha nuôi. Em út sau khi tốt nghiệp trùng hợp xin việc ngay công ty đó, đồng thời phát hiện người kia lại là chị cả thất lạc nhiều năm, cùng người nhà đến nhận bị cự tuyệt. Từ đó phát sinh một loạt tình tiết gia trạch.
Nhìn sơ rất đơn giản, kỳ thật rất có tính khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất. Một cái nhăn mày một nụ cười của chị cả đều có thâm ý, nghĩ cũng biết, một cô bé từ nhỏ bị đem cho người khác, dù cho cha mẹ nuôi đối xử với cô rất tốt, trong lòng ít nhiều cũng oán hận cha mẹ ruột, đặc biệt sau này phát hiện trong bốn người con chỉ có mình là đứa duy nhất bị bỏ rơi, dưới tình huống này nói gì tha thứ? Thương tâm, thất vọng, tức giận còn có oán hận, tất cả tâm tình đều khơi dậy khi gặp lại người thân. Nổi thù hận đã thúc dục cô làm rất nhiều việc xấu, thậm chí không từ thủ đoạn nào để trả thù mọi người khiến người ngoài nhìn vào không thể thông cảm. Đặc biệt Mã Phỉ Phỉ chủ diễn con gái út trong nhà còn tranh đoạt vị hôn phu của cô, sống chung với người đàn ông mà cô sắp kết hôn. Có ai hiểu được bi ai trong lòng cô? Lần đầu tiên Đông Phương Nhiêu nhìn qua kịch bản liền bị nhân vật chị cả hấp dẫn. Đây tương đối là một nhân vật mâu thuẫn, đáng thương, đáng hận lại đáng buồn, bị số mạng trói buộc dẫn đường, kiên cường bất khuất, đối với cô ấy không cần biết đúng sai, cô chỉ kiên trì làm chuyện cô muốn làm.
Người ta nhìn cô, nghĩ đến những việc cô từng trải qua sẽ không tự chủ được vì cô đau lòng. Cô đồng thời vừa thiện lương vừa ngoan tâm, mỗi việc cô làm đều rung động lòng người, khiến người ta hận đến cắn răng nghiến lợi nhưng không thể trách cứ cô, chỉ biết thương xót rơi lệ. Cuối cùng cô vì tình yêu và lòng vị tha của những người xung quanh cứu rỗi, hỗn hợp trên người cô là kiên cường cùng ẩn nhẫn, nhân vật như vậy sao không đả động tâm Đông Phương Nhiêu đây?
Đông Phương Nhiêu khả năng diễn xuất không cần phải nói, lúc đầu đạo diễn thấy Đông Phương Nhiêu còn trẻ mà diễn nhân vật có chiều sâu này có chút lo lắng. Người tinh mắt có thể nhìn ra, tuy nữ chính của bộ phim là cô em út, nhưng điểm sáng động lòng người nhất toàn bộ tập trung ở nhân vật nữ hai. Vì vậy do ai diễn rất quan trọng. Ban đầu Đông Phương Nhiêu chủ động muốn diễn vai này quả thật làm khó đạo diễn không ít, nhưng trung hòa suy nghĩ một chút nhân khí Đông Phương Nhiêu bây giờ cùng kỹ năng diễn xuất chăm chút của cô trong những phim trước, cuối cùng cũng đồng ý cho Đông Phương Nhiêu diễn.
Hơn hai tháng, kỹ năng của cô hoàn toàn thuyết phục tổ đạo diễn và toàn thể diễn viên. Phần diễn tiền kỳ của Đông Phương Nhiêu không nhiều, phần lớn thời gian trống cô dành để nghiên cứu kịch bản, nghiền ngẫm kỹ càng sau đó đứng lên nhập vai một cách thành thục tự nhiên. Người trong đoàn phim rất chăm chỉ, cần cù lại ham học hỏi, thường xuyên tha thiết nhờ Đông Phương Nhiêu chỉ đạo. Cứ thế ngày này qua ngày khác, đến khi tin tức cô và Phương Diễn chia tay bùng phát, mọi người không phải không tò mò, nhưng hình tượng thân thiện của Đông Phương Nhiêu đã xâm nhập tâm trí mỗi người. Hơn nữa Đông Phương Nhiêu tuy nhỏ tuổi, nhưng diễn kỹ tinh xảo, cũng không keo kiệt hay giấu nghề, thường xuyên chỉ điểm bọn họ, những ngày xì căng đan huyên náo nhất tất cả mọi người cùng nhau hiệp lực giúp Đông Phương Nhiêu ngăn cản ký giả, chưa từng nhiều chuyện bàn tán về chuyện này, ngược lại an ủi hơi nhiều. Đông Phương Nhiêu cũng biết cảm động, càng tận tâm tận lực lấy hết khả năng giúp đỡ mọi người, nhờ tin tức khủng bố này mà tổ kịch ngược lại càng thêm đoàn kết.
Nhưng chuyện bất ngờ là lúc này truyền tin tức sẽ có thêm một đạo diễn ngoại cảnh gia nhập đoàn kịch. Nói cách khác tất cả các cảnh quay bên ngoài phim trường sẽ do một đạo diễn khác đảm nhiệm, nội cảnh còn lại vẫn là đạo diễn cũ không thay đổi. Mặc dù trước kia thường nghe đạo diễn nhắc tới chuyện này, nhưng mọi người đều tưởng giỡn chơi, một người có thể hoàn thành cần gì tới hai người? Nhưng trước mắt xem ra là thật.
Chủ nhiệm đoàn phim đưa ra lời giải thích rằng đạo diễn tự yêu cầu, chính miệng đạo diễn cũng khẳng định. Bởi vì gần đây mệt nhọc quá độ, bản thân sức khỏe không tốt, kế hoạch ban đầu định quay xong phim truyền hình này sẽ nghỉ dưỡng một năm rưỡi, nhưng bây giờ đoán chừng kiên trì không nổi nữa, chỉ đành giữa đường thêm người.
Trạng thái đạo diễn thế nào mọi người đều nhìn thấy, đúng như hắn nói, chuyện nhất định phải làm khi đến trường quay lại là uống thuốc, nhưng cả đoàn phim rất nhiều việc để hắn bận tậm, lo lắng, quan sát, chỉ đạo... với thân thể bệnh tật này không thể lo chu toàn hết được.
Tin tức tuyên bố chưa qua hai ngày, đạo diễn ngoại cảnh đã đến. Thấy người, mọi người trợn to hai mắt sợ hãi than một tiếng, hưng phấn như điên.
Không phải người lạ, lại là Ngô Hạ Ngự!
Ai cũng biết Ngô Hạ Ngự quay phim truyền hình không chỉ đảm bảo chất lượng, ngay cả lượng thu coi tiền tuyến đến thời điểm này luôn là ổn định nhất. Nghênh đón một người ngoài dự liệu, không hò hét hưng phấn thì làm gì? Ngô Hạ Ngự tới, điều này nói rõ cái gì? Mặc dù đối với bộ phim này có lòng tin, nhưng có thể được Ngô Hạ Ngự chỉ đạo không thể nghi ngờ càng tăng thêm niềm tin cho mọi người như một nam châm cường lực, tỷ số xem đài bảo đảm nghĩa là diễn viên mới sắp thành danh, diễn viên thành danh sắp thêm nổi danh, may mắn thế này ai thấy buồn?
Vui mừng tột độ nên mọi người quyết định vì nghênh đón Ngô Hạ Ngự đến, buổi tối sẽ cùng nhau tổ chức liên hoan.
Đông Phương Nhiêu nhận được lời nhắn buổi tối mở tiệc mới biết Ngô Hạ Ngự tới, lúc ấy đoàn phim đang cung cấp thông tin khách sạn nghỉ ngơi đã được thống nhất, lúc biết tin ngạc nhiên không ít. Điện thoại Đông Phương Nhiêu vẫn bảo trì tình trạng tắt máy, cô tâm tình rối loạn, cũng không muốn bị bất kỳ kẻ nào quấy rầy, hơn nữa lúc đóng phim Đông Phương Nhiêu không thường mang theo điện thoại, nên tắt nguồn luôn, liên lạc cùng Vũ ca đều thông qua điện thoại phụ tá Tiểu Lý.
Tính ra đã hơn hai tháng không gặp. Không ngờ trùng hợp đến thế, có thể gặp lại trong cùng một đoàn phim?
Không biết Ngô Hạ Ngự có biết cô ở đây không, dù sao mấy ngày trước truyền thông phát tin tức cũng viết qua tình trạng gần đây của cô, địa điểm studio, tên phim truyền hình đều có đề cập tới. Làm hại mỗi ngày đều có rất nhiều fan hâm mộ chờ bên ngoài studio, có vài người không ngại đường xa ngàn dặm chạy tới, Đông Phương Nhiêu nếu không vội sẽ ra ngoài chụp ảnh lên tiếng chào hỏi, để họ vui vẻ về sớm một chút.
Không có phần diễn, Đông Phương Nhiêu đợi trong khách sạn suốt buổi chiều. Buổi tối đến địa điểm liên hoan, cũng không bất ngờ, nghênh đón cô đầu tiên chính là cái ôm thật vững chắc từ Ngô Hạ Ngự.
Ngô Hạ Ngự cái tên vô lại này ôm cứng ngắt không nói đi, lại còn ở bên tai Đông Phương Nhiêu ân cần thấp giọng hỏi một câu, “Cô có khỏe không?”
Lập tức khiến Đông Phương Nhiêu không kịp khống chế đôi mắt liền ẩm ướt, hận không được hung hăng cắn rơi một miếng thịt trên bả vai Ngô Hạ Ngự, nào có người vừa mở miệng câu nói đầu tiên đã chọc người ta khóc .
Đẩy Ngô Hạ Ngự ra, liếc hắn một cái, Đông Phương Nhiêu không vui nói, “Yên tâm, khỏe không thể khỏe hơn!”
Liên hoan không có gì hơn ngoài nói chuyện phiếm, chơi đùa, uống rượu, ai cũng biết phim trước của Ngô Minh Hạo , Đông Phương Nhiêu là nữ chính , Mã Phỉ Phỉ là nữ hai, nên an bài hai người ngồi ở hai bên Ngô Hạ Ngự một trái một phải. Ngô Hạ Ngự là người đặc biệt nhiệt tình, dễ thân thiết, tóm lại một bữa ăn này tất cả mọi người ước chừng ăn đủ no uống đủ say, tiếng cười không hề gián đoạn.
Bởi vì ngày thứ hai còn phải tiếp tục làm việc, cho nên đến 12 giờ giải tán, mọi người ở chung một khách sạn, nơi liên hoan cũng gần, hơn nửa đêm đông người cũng không lo ngại điều gì. Mọi người thương lượng cùng nhau đi bộ về, thuận tiện tỉnh rượu.
Cười cười nhốn nháo đám người phía trước đi rất nhanh. Đông Phương Nhiêu bị Ngô Hạ Ngự lôi kéo chậm lại phía sau, Ngô Hạ Ngự uống hơi nhiều, lúc ra cửa có người muốn tới dìu, nhưng ai tới cũng bị hắn đẩy ra, nhất định đòi Đông Phương Nhiêu cho bằng được, khiến tất cả mọi người đều câm nín. Nói say cũng không phải đặc biệt say, trừ nói năng có chút không rõ không có vấn đề gì lớn, đi bộ cũng thoạt nhìn bình thường, hắn chính là chết cũng muốn Đông Phương Nhiêu đỡ, Đông Phương Nhiêu đi bên trái, Mã Phỉ Phỉ bên phải muốn đỡ cũng bị đẩy ra, người nào khuyên đều không nghe, cuối cùng lười quản hắn, đại đội ngũ bước dài bước ngắn đi phía trước, Đông Phương Nhiêu bị hắn trì trệ từ từ đi phía sau.
“Uy, Giai Giai.” Ngô Hạ Ngự vẫn giắt cánh tay trên bả vai Đông Phương Nhiêu, hơn nửa sức nặng thân thể dựa Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu liếc mắt nhìn đã không thấy đuôi đại đội ngũ tổ kịch, trên người phải treo một con quỷ say tốc độ cước bộ không khác gì rùa bò.
“Hở?” Cố hết sức chống đỡ sức nặng của người kế bên, thỉnh thoảng còn phải đáp một tiếng, không trả lời lời, hắn vẫn hỏi vẫn hỏi vẫn hỏi, đến khi nào cô trả lời mới thôi. Đông Phương Nhiêu dặn lòng, lần sau nếu uống rượu với Ngô Hạ Ngự nhất định không thể để hắn say, nếu hắn say kiên quyết không cùng hắn đơn độc nữa, tuyệt đối hành hạ người. Nếu như không phải không mang điện thoại, cô nhất định phải gọi điện thoại bảo người quay lại. Rõ ràng vừa rồi còn tỉnh, có thể không cần đỡ cũng đi, hiện tại thật là quá đáng! sức nặng cả người đều dựa vào cô, còn ở bên tai lảm nhảm, một mực sủa tên cô, một mực sủa một mực sủa, sủa không ngừng. Ngô Hạ Ngự chẳng lẽ không biết hắn nặng bao nhiêu sao?