Về đến nhà không thấy Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu trong lòng loạn loạn, có chút đứng ngồi không yên. Hạ Thác với Phương Diễn có quan hệ gì? Mặc dù Hạ Thác mở miệng gọi một tiếng Niên trưởng, nhưng biết rất nhiều chuyện về anh mà cô không biết, được rồi, cô thừa nhận là mình đã quan tâm quá ít về quá khứ của Phương Diễn. Trên thực tế hai người chính thức hẹn hò không lâu, đâu thể nào trong thời gian ngắn ngủi vài tháng mà biết được tất tần tật về đối phương chứ.
Hơn nữa nói là hẹn hò, nhưng thời gian ở bên nhau không nhiều lắm. Đông Phương Nhiêu vừa bắt đầu đóng phim đã bận đến hiện tại, họp báo, quay phim liên miên, phải cố gắng lắm mới tranh thủ được chút thời gian cho anh.
Lúc ở bên nhau thì hai người chẳng đoái hoài gì nói chuyện quá khứ, đặc biệt theo lý mà nói tình yêu đang giai đoạn cuồng nhiệt, ai thèm đếm xỉa tới mấy chuyện đó. Huống chi trước kia Phương Diễn thế nào Đông Phương Nhiêu còn không biết sao? Playboy chính hiệu, Đông Phương Nhiêu còn chuyển từ thân phận tình nhân sang bạn gái chính thức đây này, lật lại chuyện xưa chỉ làm mình thêm buồn bực, cô đâu có điên mà tự làm khổ mình.
Nhưng tới mức này, Đông Phương Nhiêu không thể không suy nghĩ.
Phương Diễn và Hạ Thác?
Niên trưởng và học muội?
Thoạt nhìn không giống lắm, hơn nữa nói đến chuyện nấu cơm, Phương Diễn từng nói ngoài bản thân chỉ có vài người thân cận mới được thưởng thức qua, rất hiếm khi làm trước mặt người ngoài. Điều này chứng tỏ cái gì? Quan hệ giữa Hạ Thác và Phương Diễn nhất định rất tốt. Nhưng sao lần trước gặp lại tỏ ra lãnh đạm lạnh nhạt, bạn bè bình thường nhiều năm không gặp cũng không hỏi thăm vài câu.
Nước hoa Hạ Thác dùng.. .. . .
Đông Phương Nhiêu tắm xong thay đồ mặc ở nhà, không muốn nghĩ nhiều nữa. Mới bắt đầu yêu đương, Đông Phương Nhiêu cảm thấy mình nên tín nhiệm Phương Diễn, ít nhất chưa hiểu rõ toàn bộ sự thật thì nên tin tưởng anh một chút. Mặc dù ở phương diện nữ nhân, Phương Diễn người này không đáng tin lắm.
Cho dù nghĩ vậy, trong lòng vẫn có chút không yên tâm.
Đến sáu giờ rưỡi, Đông Phương Nhiêu lấy thức ăn trong tủ lạnh rửa sạch sơ chế. Phương Diễn không thích làm công tác chuẩn bị trước khi nấu ăn và dọn dẹp rửa chén sau khi ăn xong. Trừ phi bất đắc dĩ, bằng không từ trước đến giờ Đại thiếu gia anh nấu thì phải có người chuẩn bị sẵn, anh chỉ trực tiếp hạ nồi. Đông Phương Nhiêu nấu ăn không được, nhưng rửa rau xắc thịt vẫn có thể làm ra hình ra dạng, rất tự nhiên tiếp quản công việc này. Cho nên từ lâu, đoạn đầu và đoạn cuối đều do Đông Phương Nhiêu phụ trách, Phương Diễn trực tiếp bắt chảo hạ nồi nêm nếm là xong.
Thức ăn là do người giúp việc theo giờ phụ trách mua. Những nơi như chợ trời, siêu thị người đông, lấy tình huống Đông Phương Nhiêu rất ít khi đi qua, không cẩn thận bị nhận ra sẽ bị vây đến nước chảy không lọt. Khi đó đừng nói mua thức ăn, có thể thuận lợi trở về là cả một vấn đề. Phương Diễn càng không cần nói, anh đời nào lãng phí thời gian ở mấy chuyện râu ria tôm tép này. Nấu cơm đã là chuyện nhân tính hóa nhất của anh mà Đông Phương Nhiêu được diện kiến. Cuộc sống bình thường của Đại thiếu gia thật sự là cẩm y ngọc thực, cơm tới há mồm quần áo đưa tới tay, anh hỏi câu đầu tiên sẽ có một đống người tranh nhau chạy tới thay anh giải quyết, căn bản không làm gì quá sức.
Đông Phương Nhiêu chuẩn bị tất cả mọi thứ xong đã bảy giờ, Phương Diễn vẫn chưa về. Nếu như không có chuyện đột xuất sáu giờ đã có mặt ở nhà rồi. Đông Phương Nhiêu không muốn tỏ vẻ nôn nóng chờ người, nhìn điện thoại, nút gọi cuối cùng không đè xuống, bụp một cái đặt điện thoại trên bàn, tiếp tục xem tivi.
Đổi từng kênh từng kênh, tích tắc tích tắc càng lúc càng muộn, Đông Phương Nhiêu phiền não. Cuối cùng dừng ở kênh đang phát lại bộ phim《 hạ điện y thủy 》, đã phát đến những tập gần cuối, cảnh khóc rất nhiều, vừa khóc vừa nháo, càng làm cô thêm phiền não. Không nghĩ ra chỉ là một bộ phim thần tượng thanh xuân đơn thuần thôi mà, sao giống như chết cha chết mẹ vậy. Nhớ lại mấy hôm quay cảnh này cặp mắt cũng đỏ lòm như mắt thỏ, đều tại khóc quá nhiều. Nhiều người đứng xem trầm trồ khen ngợi bảo là rất xúc động. Dĩ nhiên, nhiều người xem Đông Phương Nhiêu nhất định cao hứng, nhưng không hiểu sao, có thể là Đông Phương Nhiêu tâm tính già dặn, có thể nhập tâm diễn cảnh tình cảm dễ dàng, ngược lại bản thân đứng góc độ người xem cảm thấy vai diễn này không hề thích hợp với mình.
Lại nghĩ tới Phương Diễn, ban đầu nếu như không phải vì muốn lấy vị trí nữ chính, Hách Giai Giai đại khái cũng sẽ không trăm phương ngàn kế đến gần Phương Diễn, câu dẫn anh. Vậy lúc mình ngủ xuyên tới đây, có lẽ sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế này, có khi bây giờ còn không quen biết Phương Diễn, không có quan hệ nhập nhằng gì với anh.
Chuyện cũng đã rồi, Đông Phương Nhiêu đưa tay nhấn nút màu đỏ trên điều khiển ti vi, lập tức tất cả âm thanh ầm ỹ biến mất, yên tĩnh chợt tới khiến Đông Phương Nhiêu cảm thấy trống vắng, lại nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi.
Phương Diễn chẳng lẽ quên? Rốt cuộc đi đâu rồi?
Đông Phương Nhiêu đã không cách nào chế ngự cảm xúc lo lắng trong lòng, cầm di động nhấn số điện thoại của anh.
Rất nhanh đã kết nối, “Uy?” tiếng nói hơi trầm thấp Phương Diễn từ bên đầu điện thoại kia truyền tới.
“Phương Diễn” Đông Phương Nhiêu thấp giọng gọi tên, hỏi, “Anh đang ở đâu?”
Không biết vì sao, những lời này tự động thốt lên. Không như lúc trước, Đông Phương Nhiêu chưa bao giờ hỏi Phương Diễn những câu đại loại như thế. Nếu có về trễ hoặc thế nào, cùng lắm là soạn tin ngắn hỏi Phương Diễn lúc nào về. Câu hỏi “ở đâu”, Đông Phương Nhiêu cho là đã dính đến vấn đề riêng tư, cô từ trước đến giờ sẽ không hỏi. Nhưng lần này hỏi rồi, giống như tìm được nơi thổ lộ tâm tình, buồn bực trong lòng vơi đi, cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều. Đại khái không có người nào hoài nghi bạn trai mà còn có thể rất bình tĩnh a. Bất kể thế nào, Đông Phương Nhiêu đối với Phương Diễn nói về mà không về, trong lòng có chút giận dỗi.
“Vẫn còn ở công ty.” Điện thoại bên kia Phương Diễn nhẹ nói, “Anh phải làm thêm giờ rất khuya mới về được, quên gọi cho em, em cứ ăn trước không cần chờ anh, rồi đi ngủ sớm đi.” Phương Diễn nói thêm.
Đông Phương Nhiêu”Dạ” một tiếng, bảo Phương Diễn lái xe chú ý an toàn, đối phương đáp lại, sau đó chào tạm biệt, cúp điện thoại.
Đông Phương Nhiêu nhìn điện thoại, ngơ ngác xuất thần, rõ ràng âm thanh hỗn tạp rất huyên náo, còn có tiếng phục vụ sinh hỏi cần gọi thêm gì không, Đông Phương Nhiêu nghe thấy, tại sao lại nói dối? Nếu đã nói dối, vậy sao không đổi một lời nói dối cao siêu hơn một chút đây? Lời nói dối kém cỏi như vậy, không biết rằng rất dễ bị người ta đoán ra hay sao?
Đi vào phòng bếp, một đống lớn thực phẩm đợi nấu còn ở đó, Đông Phương Nhiêu nghĩ tới hôm nay là bữa cơm đầu tiên hai người làm hòa, nên chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn bình thường một chút. Hiện tại người không về, nhìn lại thấy quá nhiều, có khi hai người ăn cũng không hết một phần tư. Nếu Phương Diễn trở về nhất định la làng bảo Đông Phương Nhiêu cố ý muốn anh mệt chết .
Đông Phương Nhiêu lẳng lặng đi tới, nâng tay áo, mặc tạp dề bắt đầu động thủ.
Những đống đồ này không thể đặt lại tủ lạnh nữa, Phương Diễn rất chú ý điều này, hai người ăn không hết thì vứt sạch, chưa bao giờ ăn rồi hâm lại ăn tiếp. Ra khỏi tủ lạnh quả quyết sẽ không trả về . Phơi thức ăn ngoài không khí không làm không ăn sẽ hư hỏng, rất lãng phí. Mặc dù thủ nghệ rất tệ, Đông Phương Nhiêu nhắm mắt làm bừa các món chứa đầy một bàn lớn. Rất cố gắng ăn, ăn no đến không thể ăn nữa, nhìn bàn cơm, lại giống như một chút cũng không động qua. Đông Phương Nhiêu rất thất bại, dọn dẹp mọi thứ, ném toàn bộ thức ăn vào thùng rác.
Thật ra thì một người ăn hay hai người ăn cũng như nhau, ăn không hết thì bỏ, không có gì đáng để lưu luyến.
Rõ ràng không có làm bao nhiêu chuyện, kết quả ngã xuống giường đã mười giờ rưỡi, Phương Diễn vẫn chưa về. Đông Phương Nhiêu kê đầu lên gối, mùi hương thoang thoảng đã không còn, thay vào đó là mùi sữa tắm Đông Phương Nhiêu mua.
Tại sao làm chuyện như vậy mà không thèm che giấu một chút nào cả? Cho dù là hơi chú ý một chút cũng được mà. Thế này rất dễ phát hiện, khắp nơi đều có dấu vết, không chỗ nào không sơ hở, Anh không biết?
Hay là anh căn bản không để ý?
Đông Phương Nhiêu nghĩ Phương Diễn làm chuyện gì cần che che giấu giấu? Từ trước đến giờ thản nhiên lay động, tình nhân nhiều, chán thì xem là trò chơi, vui đùa qua đường, theo như nhu cầu cả mà. Mang tình nhân ra ngoài, chưa bao giờ sợ bị chụp ảnh, báo có đăng tin anh cũng tươi cười cho qua, hoàn toàn không thèm giải thích. Người kiêu ngạo như vậy, cô còn hi vọng anh che giấu hay sao?
Ít nhất cô không đủ mị lực để Phương Diễn làm được bước này.
Đông Phương Nhiêu nghĩ đi nghĩ lại, ngủ thiếp đi. Cô bị một vật thể nặng nề đè tỉnh, đôi môi nóng bỏng Phương Diễn đang dao động ở cổ Đông Phương Nhiêu, hai bàn tay không an phận chen xuống phía dưới áo ngủ Đông Phương Nhiêu, xoa nắn phần nhô cao mềm mại.
Phương Diễn là một người có nhu cầu mãnh liệt, Đông Phương Nhiêu có ở nhà.., hai người cũng sẽ làm, rất hiếm khi đơn thuần ôm nhau ngủ. Trước kia Phương Diễn có rất nhiều tình nhân có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, nhưng sau này chỉ có một mình Đông Phương Nhiêu, cô lại rất bận rộn bề bộn nhiều việc, đoạn thời gian đó thật bận như điên, một tuần lễ có tối đa một hai lần có thể thỏa mãn Phương Diễn, hơn nữa làm lần thứ nhất xuống Đông Phương Nhiêu phần lớn mệt mỏi, ngủ mê. Suy nghĩ một chút Phương Diễn làm sao có thể ôm Đông Phương Nhiêu không có phản ứng như một tượng gỗ mà làm chuyện người lớn, chẳng khác nào tự an ủi, nghĩ đến Phương đại gia nữ nhân duyên tốt như vậy, căn bản khinh thường chuyện tự thân vận động, đànhchịu đựng.
Nhịn được nhất thời không thể nhịn một đời, đối với Phương Diễn đa tình mà nói. Trước kia phong lưu nơi phồn hoa, bây giờ sống cuộc sống không khác hòa thượng. Bên ngoài mỹ nhân hấp dẫn nhiều như vậy, Phương đại gia lại mê người, nữ nhân tranh nhau đeo bám, anh, nhịn được sao?
Đông Phương Nhiêu một phát bắt được cái tay làm loạn trước ngực, dùng sức đẩy đầu Phương Diễn chôn ở cổ mình ra.
Đông Phương Nhiêu chỉ mở hai ngọn đèn đầu giường, không đủ sáng, mông lung tản ra vầng sáng màu vàng, chiếu lên gương mặt tuấn tú của Phương Diễn, càng thêm đẹp trai.
Trời cao thật không công bằng, không phải sao? Một người lại đồng thời có được nhiều thứ, dáng ngoài, gia thế, năng lực, mỹ nhân, có thể nói chẳng thiếu thứ gì.
“Phương Diễn, em nghĩ chúng mình cần nói chuyện.” Đông Phương Nhiêu có chút tôn sùng có chút nghi ngờ nhìn Phương Diễn đang bất mãn, thản nhiên nói.