“Có phải cô đã nói với Phương Diễn không?” Lý Hàm một lần nữa không trả lời mà hỏi ngược lại Đông Phương Nhiêu. Nhưng hỏi vậy cũng đã làm rõ một phần rồi.
Đông Phương Nhiêu cả kinh nói: “Thật sự là Phương Diễn? !”
“Không phải anh ấy còn có thể là ai?” Lý Hàm liếc Đông Phương Nhiêu một cái: “Trừ anh ấy ra, cô cảm thấy cái tổ kịch này còn ai có thể đuổi Lâm Hạnh Nhi, cho dù đạo diễn Ngô Hạ Ngự cũng có quyền nhưng nếu là Lâm Hạnh Nhi chắc chắn phải có sự đồng ý của Phương Diễn.” Lý Hàm nhìn Đông Phương Nhiêu như nhìn người sống trong mộng, khiến Đông Phương Nhiêu cũng cảm giác mình thật đúng là sống ở trong mộng .
Bởi vì quá khó hiểu đi, đó là Lâm Hạnh Nhi đó, không phải ai khác, là Lâm Hạnh Nhi nha. Phương Diễn trước giờ vẫn luôn ưu ái cô ta, ở buổi thử vai 《 hạ điện y thủy 》 còn tự mình lái xe đến đón. Có một đêm, cô còn tận mắt chứng kiến cảnh hai người ôm hôn nóng bỏng trên xe mà.
Nói thế nào đổi người liền đổi người rồi?
Đông Phương Nhiêu còn có chút mộng mị, không thấy mình thật có mặt mũi lớn như vậy. Do phát sinh chút ' chuyện nhỏ ', Phương Diễn không nói hai lời đổi Lâm Hạnh Nhi đi, hay là vì mình? Đừng đùa nha.. .. . .
Cô mới vừa rồi còn so đo với Phương Diễn, anh còn không thèm nhìn cô một lần đi ra khỏi cửa đây.
“Kia.. .. . .” Đông Phương Nhiêu còn muốn nói, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói ra được.
Lý Hàm như nhìn thấu phản ứng Đông Phương Nhiêu: “Sao hả, Lâm Hạnh Nhi rời đi cô không vui?”
Đông Phương Nhiêu lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: “Cũng không phải, Lâm Hạnh Nhi đi tôi dĩ nhiên vui, nói không vui là gạt người, nhưng không hiểu Phương Diễn tại sao phải làm như vậy, tôi cảm thấy hành động của anh ấy quá kỳ lạ.”
Lý Hàm rất đồng tình, nhìn Đông Phương Nhiêu làm cô thấy da đầu tê dại, mới gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng vậy cảm thấy rất kỳ quái, Phương Diễn sao lại xem trọng cô?”
Đông Phương Nhiêu rất 囧 nhưng, đúng là, Phương Diễn sao lại xem trọng cô vậy?
囧: mặt mếu, méo mó. (soi gương rồi mếu xem giống không ;]])
“Còn nữa, cô tự nhìn mình đi, nói ngực không có ngực, nói mông không có mông, nói lớn lên. .. . .” Lý Hàm rất cảm khái lắc đầu, “Cô nói Phương Diễn coi trọng cô ở chỗ nào thế?”
Mặc dù Đông Phương Nhiêu cũng từng nghĩ qua, nhưng bị Lý Hàm nói trắng ra như vậy không tránh khỏi lúng túng, có một loại bị đả kích.
Cô có chỗ nào không ổn? Có chỗ nào không ổn chứ?
Tính tình hoàn hảo, nếu tính tình không tốt kiếp trước làm sao được nhiều người thích, nhiều người hâm mộ như vậy? Cô lại có ái tâm nha, mỗi năm đều được trao danh hiệu đại sứ ái tâm này. Nói một chút về nhan sắc Hách Giai Giai lớn lên, mặc dù không phải xinh đẹp nhất, nhưng thanh lệ có thừa, người khác nhìn qua không có ấn tượng, nhưng ít ra Đông Phương Nhiêu soi gương đã cảm thấy hoàn hảo a, khí chất thượng giai.
Về phần vóc người cũng không cần nói, rau cỏ la bặc có chỗ đáng yêu khác biệt chứ sao.. .. . .
Cô làm sao lại không ổn?
Đông Phương Nhiêu quyệt miệng, cố gắng moi ra ưu điểm của mình, hồn đi tứ phương.
“Uy, Hách Giai Giai cô còn ở đây không vậy? Tôi nói nãy giờ cô có nghe không hả?” Bả vai bị chọt chọt, Đông Phương Nhiêu mờ mịt nhìn Lý Hàm, nói gì? Mới vừa rồi Lý Hàm có nói gì sao?
Có chút không theo kịp.
Lý Hàm thở dài một cái, không nhẫn nại, cười nói, “Thường ngày thấy cô rất khôn khéo, sao hôm nay nhìn giống chị đại ngốc quá vậy?” Lắc đầu nói, “Quả nhiên ở xa xa nhìn thấy mới đẹp, đến gần mới biết còn bao nhiêu khuyết điểm.”
Đông Phương Nhiêu.. .. . .
Chị đại ngốc? Lần đầu tiên có người nói cô như vậy. Cảm giác có chút mới lạ, hơn nữa là.. .. .. Không phản bác được.
“Thôi đi, nghe này.” Lý Hàm nhìn vẻ mặt Đông Phương Nhiêu cũng biết cô cái gì cũng không nghe, dù sao chuyện này cũng khiến cô vui vẻ, nói một lần cô vui vẻ một lần, nên cũng không chấp mở miệng nhiều hơn một lần.
Đông Phương Nhiêu gật đầu, Lý Hàm nói: “Hôm qua lúc cô đi thay quần áo , đạo diễn Ngô Hạ Ngự liền nhào đầu vô mắng Lâm Hạnh Nhi xối xả, sau đó Lâm Hạnh Nhi khóc lóc chạy thẳng về nhà, diễn cũng không diễn nữa. Sau đó cô cũng đi về nên không biết lúc tan tầm , đạo diễn tụ họp tất cả nhân viên lại, diễn viên thì có người đi, có người không, tôi thấy tò mò nên cũng tham gia nghe ngóng. Cô đoán xem xảy ra chuyện gì?”
Lý Hàm hỏi, Đông Phương Nhiêu lắc đầu ý không biết. Lý Hàm che miệng cười một tiếng, cũng không trông mong Đông Phương Nhiêu trả lời, nếu đoán được cô còn chuyện gì để nói chứ?
Lý Hàm lại nói: “Sau đó đạo diễn Ngô Hạ Ngự đem cả tổ kịch mắng cho một lần, lúc xảy ra chuyện, có nhiều người ở đó vậy mà không có một ai đi ngăn cản, không thể không trách người quản lý không có trách nhiệm, tại chỗ trực tiếp khai trừ hai người phụ trách trong studio. Nhắc lại chuyện cô rơi xuống nước, anh ấy thấy tôi ở gần đó nên để cho tôi nói.”
Lý Hàm cười hắc hắc, Đông Phương Nhiêu cũng biết Lý Hàm không phải có ý tốt gì, nhìn cô cười nham hiểm thế kia chỉ sợ là đổ thêm không ít dầu mỡ đâu .Quả nhiên, Lý Hàm nói “Tôi thành thật kể lại, là Lâm Hạnh Nhi không đúng, tôi cũng đâu có nói láo.” Lý Hàm cười: “Tôi còn nói chuyện từ lúc vào studio Lâm Hạnh Nhi đã nói xấu, đồn đãi cô như thế nào, cô không biết đâu, bộ dạng mấy người trong studio lúc đó mắc cười muốn chết.” Nhắc lại Lý Hàm vẫn cảm thấy khoái trá, cô không hề nghĩ còn có cơ hội tốt để ngược Lâm Hạnh Nhi, bình thường Lâm Hạnh Nhi làm việc gì một giọt nước cũng không lọt, lần này coi như là họa vô đơn chí, cười nói: “Mặt Ngô Hạ Ngự đen như Bao công. Đương nhiên rồi, ngày thường anh ta nghe Lâm Hạnh Nhi nói dóc nhiều nhất, chỉ sợ anh ta cũng không ngờ Lâm Hạnh Nhi sẽ lừa gạt anh ta như vậy. Vốn anh ta chỉ là muốn chỉnh đốn kỷ luật ở studio, kết quả tôi nói chuyện này ra, sợ rằng cả đêm anh ta cũng không ngủ được. Bình thời anh ta cũng không ít lần kiếm chuyện mắng cô, kết quả đều là bị Lâm Hạnh Nhi lừa.. .. . .”
Lý Hàm lại che miệng cười: “Khi đó mọi người nghe xong hết ý kiến, cô xem bọn họ hôm nay đối với cô tốt bao nhiêu, hôm qua lúc tôi nói bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Hạnh Nhi sẽ là thứ người như vậy. Kết quả đều bị lừa, đúng là bó tay. Còn hỏi lại tôi nhiều lần.. .. . .” Lý Hàm thay đổi thái độ xem náo nhiệt cười ha hả, thần bí kê đầu sát vào tai Đông Phương Nhiêu, nhỏ giọng nói: “Tôi đợi Ngô Hạ Ngự tự hỏi lại cô chuyện này, cô cần phải thành thật trả lời, hôm qua tôi giúp cô, cô cũng không nên đẩy tôi xuống hố đài a.”
Đây mới là trọng điểm à. Đông Phương Nhiêu còn định nói tiếng cám ơn Lý Hàm, bây giờ thì khỏi đi.
Đông Phương Nhiêu gật đầu, Lý Hàm giúp cô một lần, cô giúp Lý Hàm một lần, coi như có qua có lại.
Mặc dù đều là lời thật, nhưng Lý Hàm làm như thế có chút bỏ đá xuống giếng, trong giới giải trí tạp nham này, không có người nào là dễ trêu, ai mà trong lòng không có chút tâm địa gian xảo?
Thấy Đông Phương Nhiêu đáp ứng, Lý Hàm cười tươi như hoa, hôm nay cô nói hơi nhiều còn hơn chủ nhân câu chuyện, cô thật đúng là không muốn kết thúc đề tài nhanh như vậy, Đông Phương Nhiêu không nói thì cô cứ tiếp tục nói, dù sao cô còn bụng lời muốn nói, không nói không được a.
“Còn nữa, có phải cô thấy lạ là chuyện ở studio, làm sao Phương Diễn biết?” Lý Hàm hỏi tiếp.
Lời này cũng là trọng điểm Đông Phương Nhiêu tương đối muốn biết, không nghĩ đến Lý Hàm sẽ hỏi chuyện này, có chút kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc thuộc về kinh ngạc, muốn biết chính là muốn biết, không chút do dự gật đầu: “Ừ, rất lạ.” Lúc ấy cũng không có hỏi Phương Diễn, ngày hôm qua hai người nói chuyện chưa được mấy câu, không khí đã không tốt, nào có tâm tình hỏi rõ cái vấn đề này.
“Là tôi nói đó .”
Lần này Đông Phương Nhiêu là thật kinh ngạc, lại là Lý Hàm nói!
Nhưng nếu là Lý Hàm nói cũng không có quá ngoài ý muốn, Lý Hàm vốn quen biết Phương Diễn, cô từng suy đoán quan hệ giữa hai người, nhưng sự thật chứng minh là cô suy nghĩ nhiều, hơn nửa tháng này, giữa bọn họ quả thật không có gì. Hơn nữa nếu Lý Hàm muốn đối phó Lâm Hạnh Nhi, trực tiếp tố cáo với Phương Diễn là xong. Nhưng mà cô ấy không sợ Phương Diễn một lòng một dạ với Lâm Hạnh Nhi, đối với lời nói đâm thọc bị thóc của cô mà liên đới ghét cô sao?
Như vậy chẳng phải tiền mất tật mang.
Vì vậy Đông Phương Nhiêu hỏi: “Sao cô biết Phương Diễn sẽ tin cô?” Sẽ giúp tôi mà không phải Lâm Hạnh Nhi. Câu này Đông Phương Nhiêu nhịn chưa nói, nói ra cũng hơi kỳ.
Về phần kỳ cái nào? Chính là kỳ cái đó. Nói ra lời đó Đông Phương Nhiêu khắp người sẽ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“ Giác quan thứ sáu của phụ nữ.” Lý Hàm thần thần bí bí nói, chỉ ót mình, “Dựa vào trực giác”
Đông Phương Nhiêu đổ mồ hôi, nói thật chứ trực giác của phụ nữ này không phải lúc nào cũng linh nghiệm, Đông Phương Nhiêu nhiều lần dựa vào trực giác kết quả chọc giận Phương Diễn, chỉ có thể nói Lý Hàm quá may mắn.
Nói đi thì phải nói lại, nếu như cô đứng ở vị trí Lý Hàm, cô tuyệt đối sẽ không hành động như cô ấy. Cô sẽ chỉ đứng ở một bên xa xa, dĩ nhiên có thể giúp một tay giải thích nói phải, nhưng sẽ không bỏ đá xuống giếng, đây chính là điểm bất đồng lớn nhất giữa cô và Lý Hàm.
“Cô cũng biết Lâm Hạnh Nhi rất say mê Phương Diễn, không chỉ là cái loại say mê tầm thường, mà là tình cảm chân chính, Lâm Hạnh Nhi yêu Phương Diễn.” Lý Hàm lại nói: “Cô không cảm thấy, tình yêu của cô ấy quá vô vọng sao?”
Lý Hàm giễu cợt cười nhẹ, “Phương Diễn là ai? Anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không yêu Lâm Hạnh Nhi. Cho nên đổi góc độ mà nói, Lâm Hạnh Nhi còn phải cảm ơn tôi, là tôi giúp cô ấy biết rõ vị trí của mình, cũng là tôi giúp cô thoát khỏi bể khổ Phương Diễn, chẳng lẽ cô ấy không nên cảm ơn tôi sao?”
Lúc này, vẻ mặt Lý Hàm cực kỳ mỉa mai châm chọc, không biết sao, dưới đáy lòng Đông Phương Nhiêu dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Cô gái này, hoặc giả cũng yêu Phương Diễn a.