Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Cô vừa ngồi vững, còn chưa kịp thở ra, khóe mắt đã quét thấy hai chiếc xe việt dã bị bỏ lại đang đổi đội hình ở phía xa xa trong kính chiếu hậu.
Tựa như thoát khỏi xiềng xích, hai chiếc việt dã nguyên bản một trước một sau theo sát đầu xe bỗng nhiên cùng nhau tiến lên. Trong vùng hoang vu yên tĩnh, tiếng động cơ gào thét hợp cùng bóng đêm, một lần nữa đuổi theo.
Khúc Nhất Huyền vốn đang tức sôi ruột, thấy thế, cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén không hề sai lệch tiếp cận hai chiếc việt dã sau lưng đang tăng tốc có ý đồ muốn vượt qua.
“Bọn hắn muốn vây kín trên quốc lộ, anh từng chơi cái này chưa?” Cô chỉ chỉ xe Discovery ở phía trước đang dần dần giảm tốc, phối hợp với phía sau ý đồ ngăn trở đường đi của bọn họ: “Dùng đầu xe đụng lên, đẩy hắn đi.”
Xe tiếp cận tốc độ hai trăm km/h, Discovery không dám thắng gấp. Cruiser đụng tới, liền có thể buộc hắn tiếp tục đi về phía trước. Chờ tốc độ xe xuống đến giá trị thấp nhất, xe phía trước nhất định sẽ bất chợt tăng tốc, vòng gấp đầu xe, lấy tư thế xông tới từ đối diện, ngăn cản đường đi của Cruiser.
Đến lúc đó, xe phía sau nhất định đã đuổi tới, cắn đuôi xe đằng sau Cruiser. Một trước một sau, chính là hình thức vây tam giác trong săn thú.
“Sau một cây số nữa, hai bên quốc lộ 315 sẽ xuất hiện Nhã Đan. Nhã Đan đã bị phong hóa gần hết, cho nên thể tích rất nhỏ, dưới đáy tất cả đều là cát mịn sau phong hoá. Khoảng cách giữa Nhã Đan và Nhã Đan giới hạn chỉ một chiếc xe có thể đi qua, không thích hợp cho hai chiếc xe cách nhau quá gần.” Hai tay Khúc Nhất Huyền vạch lên màn hình GPS, một lần nữa định vị tọa độ.
Vừa rồi cô đã phát hiện, Phó Tầm binh hành hiểm chiêu (có nghĩa là trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế) chính vì để cô có thể thuận lợi xác định dấu hiệu lối vào Nam Bát Tiên. Anh biết, chỉ cần tiến vào quần thể Nhã Đan, cô sẽ có biện pháp bỏ rơi đội xe thế tới bất thiện này.
Nhưng tình thế trước mắt bất lợi, đã đợi không kịp bọn họ từ quốc lộ 315 tiến vào Nam Bát Tiên, bọn họ cần mau chóng đề cao điểm mạnh, che giấu điểm yếu, phát huy ưu thế. Nếu không, kết cục đêm nay sẽ như thế nào, thật đúng là khó mà nói.
Cô vừa dứt lời, Phó Tầm cơ hồ không chậm trễ chút nào, điều chỉnh tốc độ xe, thêm chân ga, đụng về phía trước.
Khoảng khắc đầu xe cùng đuôi xe va chạm, thân xe chấn động, có tiếng va chạm gai tai từ chỗ hai xe chạm nhau truyền ra.
Khúc Nhất Huyền rõ ràng cảm nhận được tốc độ xe thay đổi.
Phó Tầm đưa xe trở lại làn xe bên phải, lùi sau xe Discovery gần một mét, từ đầu đến cuối bị áp lực giới hạn giảm tốc của xe trước, không ngừng giảm tốc độ xuống.
Từ lúc bắt đầu thực hiện đụng xe do cô đề xuất, Phó Tầm đã tính ra tốc độ xe phía trước, nếu không sẽ không cách nào dưới khoảng cách gần như vậy, vừa lúc tăng tốc gần mười mét, đẩy Discovery không ngừng hướng về phía.
Đối phương có lẽ là bị thao tác không cần mạng sống của Cruiser hù dọa, không dám thả lỏng chân ga cũng không dám phanh xe, hết thảy đều như Khúc Nhất Huyền dự đoán, Discovery bị ép tiếp tục đi về phía trước, hai xe song hành sau lưng lại lần nữa tăng tốc, cực nhanh bức đi lên.
Phó Tầm nắm tay lái trong tay, rõ ràng nhất tình huống của Cruiser hiện tại.
Anh dùng mắt trần cũng có thể thấy đồng hồ đo nhiệt độ trong màn hình đang không ngừng kéo lên cùng lượng xăng trong bình đang giảm xuống, chân ga đưa tới, lần nữa tăng tốc, kín không kẽ hở đụng vào đuôi xe Discovery.
Trong cục diện chủ động ngắn ngủi, Cruiser ba lần thêm mạnh chân ga, bảo trì khoảng cách năm mét với xe phía sau.
Mắt thấy tọa độ GPS đã gần ngay trước mắt, Phó Tầm nhìn về dốc đứng phía trước uốn lượn hướng lên trên, mi tâm cau lại, nhắc nhở Khúc Nhất Huyền: “Một khi lên dốc, tốc độ Cruiser đề không lên, cục diện lập tức trở thành bị động. Discovery sẽ tăng tốc khi xuống dốc, rồi lập tức quay đầu xe, nếu để cho hắn đổi hướng thành công, Cruiser sẽ bị buộc ngừng trên đường xuống dốc. Chờ xe phía sau cắn đến, chúng ta sẽ cách tọa độ chính chỉ vẻn vẹn mấy trăm mét, bị khống chế.”
Khúc Nhất Huyền buông tay mở dây an toàn, từ ghế phụ vượt đến chỗ ngồi phía sau, mò lấy dây thừng trong cốp sau buộc thắt nút trên thanh chắn phòng lăn ngã.
Phó Tầm nâng mắt, cực nhanh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu.
Khúc Nhất Huyền dùng đầu còn lại của dây thừng cố định trên thanh chắn buộc vào eo mình, nút buộc của cô là loại nút buộc chết xe kéo thường dùng. Đảo ngược tác dụng lực, kết cấu dây thừng sẽ càng thêm chặt chẽ, không dễ bị lỏng ra.
Có lẽ là phát giác được ánh mắt Phó Tầm, cô cúi đầu, một bên kiểm tra độ kiên cố của nút buộc, một bên cho anh đánh liều thuốc an thần: “Tôi đã từng chơi leo núi với trò chơi mạo hiểm, lần này chỉ là mở cốp sau vứt đồ, không có gì nguy hiểm.”
Phó Tầm mím môi, không lên tiếng.
Anh vừa không nói chuyện, không khí ngột ngạt chèn ép trong xe trong nháy mắt trở nên che trời lấp đất.
Khúc Nhất Huyền có thể phát giác được anh không vui, nhưng chỉ là phát giác.
Anh không cho cô thời gian phân tâm, nháy mắt Cruiser lên dốc, anh thêm đủ chân ga, hạ giọng nhắc nhở cô: “Ba giây sau, tôi mở cốp sau xe, cô đẩy thùng không ra là được. Chuyện còn lại, giao cho tôi.”
Khúc Nhất Huyền ừ một tiếng, hít vào một hơi thật sâu.
Ánh mắt của cô xuyên thấu qua kính chắn gió trước xe nhìn về phía Discovery đã lệch khỏi quỹ đạo khống chế, cô tập trung, quay đầu nhìn về phía sau xe.
“Ba.”
“Hai.”
…
Trong yên tĩnh ngắn ngủi, Phó Tầm dùng ánh mắt còn lại quét cô một cái.
“Một.”
Vừa dứt lời, tiếng cảnh báo trong xe cùng tiếng khóa cốp sau bật mở giòn thanh đồng thời vang lên.
Con đường hai bên bị gió cát cuốn lên cao cao, thuận theo cốp sau mở ra, điên cuồng tràn vào.
Cuồng phong đâm đến mắt mở không ra, Khúc Nhất Huyền chờ cốp xe sau triệt để mở ra trong nháy mắt, một tay quấn lấy dây thừng, một tay nắm lấy thùng không, đứng ở ven thùng xe, trong tầm mắt khiếp sợ của xe phía sau, buông lỏng tay.
Gió từ trong thùng xe tuôn ra, giống như một đôi tay vô hình kéo lấy cái thùng không kia ném về phía sau.
Khiến người vội vàng không kịp chuẩn bị phản kích, trong hai chiếc xe việt dã song hành phía sau một chiếc chợt chệch phương hướng, né tránh thùng không. Một chiếc khác mắt thấy thùng không chính diện đánh tới, vô ý thức đạp phanh lại.
Nhưng mà, tốc độ xe quá nhanh, cho dù là lập tức phanh lại cũng không cách nào né tránh thùng không ném thẳng tới từ trước mặt.
Dưới vận tốc lớn ném ra một vật như vậy, vật chất tuy nhỏ, lực lượng lại không để khinh thường. Nó chợt đụng vào kính chắn gió của xe việt dã, lại bị lực gió cướp đẩy, đập mất kính chiếu hậu bên phải xe, cuối cùng mới rơi trên mặt đất, nát đến chia năm xẻ bảy.
Mà mặt kính chắn gió kia, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu từ một góc bị chiếc thùng đập trúng kia, một đường rạn nứt giống mạng nhện lít nha lít nhít dọc theo chỉnh mặt pha lê, nát đến chỉ còn những mẩu thủy tinh trắng phớ.
Bên tai tiếng gió gào thét, Khúc Nhất Huyền kéo khóe môi, sau khi ấn mở chốt cốp sau, phách lối vô cùng hướng về phía một chiếc chiếc việt dã khác tốc độ đã chậm lại dựng thẳng lên ngón giữa.
Nếu không phải trong tay không có loa phóng thanh, Khúc Nhất Huyền kém chút muốn gào lên với xe kia: “Lần tiếp theo tiểu gia muốn ném cũng không phải là thùng không.”
Cô cởi nút thắt, lùi về ghế phụ.
Vừa ngồi vững vàng, trên mắt cá chân bị một đồ vật ướt sũng dán lên. Cô rùng mình, vội cúi đầu đi xem, Điêu Thuyền một mặt mờ mịt vô tội ngồi xổm ở chỗ kia, trông mong ngửa đầu nhìn cô.
Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn Phó Tầm đang chuyên chú lái xe, lại nhìn một chút Điêu Thuyền không biết từ chỗ nào chui ra ngoài, trong lòng giãy dụa một lát, dịch chân trở về, chẳng hề tình nguyện nói: “Tự mày bò lên đi.”
Điêu Thuyền chân ngắn, chân trước bắt lấy đầu gối Khúc Nhất Huyền hai lần, không bắt được. Lại trông mong, đưa một ánh mắt cho Khúc Nhất Huyền.
Trên cái mặt lông xù kia, con mắt đen nhánh sáng long lanh oánh nhuận, cái mũi màu hồng nhẹ nhún nhún, nhìn qua cực kỳ thuần lương vô tội.
Nếu không phải biết con chồn này có đức hạnh gì, Khúc Nhất Huyền nhất định sẽ bị nó lừa.
Cô đưa tay, xách phần gáy của nó đặt lên trên đầu gối.
Bái gia giáo tốt đẹp ban tặng, trong thời điểm khẩn cấp này, Điêu Thuyền giống như có thể cảm động lây với tình cảnh trước mắt, đàng hoàng tiến vào trong ngực Khúc Nhất Huyền, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như hạt đậu cảnh giác nhìn xem bốn phía, không nhúc nhích.
Khúc Nhất Huyền thấy nó trung thực, không lại phân thần.
Cô lưu ý tình huống xe đằng sau đuôi Cruiser, hơi tập trung.
Sau khi xe phía sau bị cô bức ngừng một chiếc, chiếc việt dã còn sót lại kia một lần nữa lại đuổi theo đã có chút cố hết sức.
Cruiser lên dốc mã lực không thể so với Discovery đã cải tiến, chỉ gặp xe trước sau khi thay đổi thế cục thừa cơ vượt qua dốc đứng, sau khi xa xa vượt qua tọa độ Khúc Nhất Huyền thiết định lại, một trận thắng gấp, trên quốc lộ trống trải không người cực nhanh quay đầu xe, lấy thế đối diện xông tới.
Tốc độ của Phó Tầm không giảm, anh mượn thế dốc đi xuống, chân ga đạp mạnh, mắt thấy tọa độ gần ngay trước mắt, Discovery giống như nhìn ra mục đích của bọn họ, lại từ bỏ xông tới từ đối diện, đuôi xe vung mạnh trực tiếp ngăn ở lối vào quần thể Nhã Đan.
Lần này, bất ngờ.
Phó Tầm phản ứng cấp tốc, anh ghé mắt mắt nhìn xe phía sau đã đuổi gần tới nơi, bỗng nhiên khàn giọng hỏi Khúc Nhất Huyền: “Thích chiếc Mercedes G của tôi không?”
Khúc Nhất Huyền sững sờ.
Không chờ cô kịp phản ứng, cô trơ mắt nhìn Phó Tầm từ bỏ phanh lại, ngược lại tăng tốc, vung đuôi, trôi đi một cái xinh đẹp, bánh xe ép trên mặt đường nhựa phát ra tiếng gặm bén nhọn. Sau xe là cát vàng bị bánh xe cuốn lên, rồi bị gió thổi không ngừng bay cao lên, sau đó vội vàng rớt xuống, rơi lả tả trên mặt đất bụi mù.
Khúc Nhất Huyền chỉ kịp nắm chặt nắm tay trên trần xe, sau một tiếng va chạm kịch liệt, cả người cô theo quán tính bị ném về phía kính chắn gió, lại bị Phó Tầm duỗi cánh tay tới gắt gao nhấn về trong ghế. Sau va chạm, toàn bộ đại não trong trạng thái choáng váng trống không, Discovery bị Cruiser đâm trượt một đoạn về phía trước, nhường ra lối vào quần thể Nhã Đan.
Phó Tầm nhếch khóe môi, nhanh chóng thu tay lại, đổi số, quay tay lái, trước khi xe phía sau đuổi theo, điều khiển Cruiser chợt vọt vào trong quần thể Nhã Đan.
Sau màn va chạm kịch liệt, dáng vẻ bên ngoài của xe vỡ vụn. Nhiệt độ nước trong xe vượt quá giới hạn cùng đầu xe nát bấy, khiến cho động cơ còn chưa kịp thở dốc đã gầm rú vang lên khụ khụ như ông già ho không ngừng, không ngừng phát ra dị hưởng.
Giờ phút này Khúc Nhất Huyền cũng không đoái hoài tới kiểm tra trình độ tổn thương của xe yêu, dạ dày cô bốc lên một trận, khó chịu muốn mạng.
Cô đưa tay, sờ lên bốn cái móng vuốt của Điêu Thuyền đang chăm chú níu lấy quần áo cô, âm thầm nhẹ nhàng thở ra – chồn thịt không bay ra ngoài, thật sự là quá tốt.
** ** **
Cruiser đi vào quần thể Nhã Đan, một đường chạy về phía nội địa Nam Bát Tiên.
Quần thể Nhã Đan trước mắt không còn nhỏ như Nhã Đan lúc đi vào, từng đống đất nguy nga tráng lệ, cao có mấy mét, giống ngôi mộ lồi ra trên mặt đất, dưới đầu gió duy trì đủ loại hình thái.
Cruiser như trâu già thở dốc, từ giữa hai tòa Nhã Đan xuyên ra, chạy lên cao hơn. Nháy mắt, ánh trắng dịu dàng trải xuống, mà trước mắt, đống đất lít nha lít nhít, yên tĩnh đứng lặng.
Khúc Nhất Huyền nhìn quần thể Nhã Đan có vẻ hơi xa lạ này, cánh môi ngậm rồi lại mở, hỏi Phó Tầm: “Đêm nay… trăng lên từ lúc nào thế?”Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản cần, bình thường lái xe như thế… Đều là chán sống. Mọi người lúc lái xe chú ý an toàn nhé, chú ý an toàn ~đừng học hai người này!