Hôm nay là sinh nhật tròn năm tuổi của Hương Thảo và Huỳnh Anh, cả nhà hắn và nó quầy quần bên nhau tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ
- Phù….nó và anh nó ghé sát đầu nhau, thổi nến trên bánh sinh nhật
Từng hộp quà sặc sỡ được bày đầy trên bàn, nó vui đến mức cả buổi tiệc không nói gì, cứ cười mãi không thôi
- Tặng cậu nè, là do tớ đích thân chọn đó nha_hắn tự hào, vỗ ngực khoe
- Cảm ơn_nó vui vẻ nhận quà từ tay hắn
Hôm nay Tuyết Nhi – em gái của hắn cũng đến chung vui.Con bé cứ mân mê cái muỗng mãi không biết chán
Ba nó vỗ tay tập trung mọi người, đứng dậy nghiêm chỉnh nói
- Nhân có đầy đủ hai gia đình ở đây, tôi muốn thông báo một chuyện_ba nó
- Đều là người nhà cả, anh cứ nói_ba nó
- Đầu tuần sau, chúng tôi sẽ di cư sang Pháp_ba nó
- Tận Pháp sao, có chuyện gì gấp à_mẹ hắn
- Chi nhánh bên đó có chút trục trặc, dự kiến thời gian công tác sẽ khá dài nên tôi quyết định di cư sang đó sống, sau này ổn định hơn sẽ về nước_mẹ nó nâng người nó ngồi lên đùi mình, vuốt mái tóc hoe vàng kiểu hạt dẻ của nó
- Vậy cũng tốt.Khi nào chuẩn bị đi anh chị báo cho chúng tôi biết_ba hắn
- Tất nhiên rồi_ba nó cười
Tiệc tàn, người làm bưng quà lên phòng nó, cả nhà hắn lên xe ra về.Tuy không hiểu hết những gì ba nó nói vừa nãy nhưng hắn cảm thấy có chút không vui
- Hương Thảo sắp chuyển đi hả mẹ_hắn
Mẹ hắn đang lựa lời không biết phải giải thích cho hắn thế nào thì câu hỏi của hắn làm mẹ giật thột
- Ừ, nhà bạn ấy sang Pháp ở một thời gian_mẹ hắn
- Một thời gian là bao lâu hở mẹ, một tiếng, một giờ hay một ngày_hắn
- Có lẽ là vài năm đó con à_mẹ hắn
- Vậy thì lâu lắm, con không thích đâu_hắn mít ướt, ba hắn mở lời an ủi khiến hắn yên tâm được một phần nào đó
- Có phải bạn ấy đi luôn đâu, sau này bạn sẽ về mà_ba hắn
Ngay định mệnh đó cũng đế, chuyến bay đến Pháp xuất phát lúc chín giờ nên từ lúc bảy giờ, cả nhà có đã chuẩn bị hành lý, đến nhà hàng ăn sáng cùng với gia đình hắn coi như chia tay hẹn ngày gặp lại
- Qua bên đó phải gọi điện cho tớ đó
- Không được ăn Kiwi nghe chưa
- Có tên nào ăn hiếp cậu thì gọi về đầy, tớ cho người đi đốt nhà người đó, rõ chưa
Hắn ra một đống điều luật, một con nhóc năm tuổi như nó sao có thể nhớ hết, nó chỉ cười cười rồi ậm ừ cho qua chuyện
- Ôi con trai tôi, không biết nó đã năm tuổi hay năm mươi tuổi rồi nữa_mẹ hắn xoa xoa tay lên trán
Ba nó nhìn đồng hồ đeo trên tay….đúng tám giờ ba mươi phút rồi!
- Chúng ta ra sân bay thôi, đến giờ rồi_ba nó
Trong sân bay, dòng người tấp nập đan xen qua lại…Phải chi, thời gian dừng lại ngay từ lúc này đây
[Chuyến bay số 2811 đến Pháp chuẩn bị khởi hành, mời hành khách đến cổng số 21 để hoàn tất thủ tục…chuyến bay số…]
- Đến giờ rồi_ba nó cùng anh hai xách đồ lên lảm thủ tục, một lát sau nó cũng quay gót đi theo.Hắn dồn hết sức hét lớn
- Cậu…phải quay về đó…lớn lên…tớ nhất định sẽ…cưới cậu…làm vợ…cậu nhớ đó…Trần...Hương...Thảo_hắn hét xong, khuôn mặt đỏ phừng phừng vì thiếu….oxi
Máy bay chạy trong khu vực riêng rồi thu bánh xe, bay cao dần lên bầu trời
- Về thôi con_mẹ hắn dắt tay hắn rời khỏi sân bay, hắn cố trì người lại cho đến khi chiếc máy bay lẫn vào đám mây trắng muốt trên bầu trời
Tối đến, hắn nhìn chăm chăm vào cái điện thoại khiến mẹ hắn ngạc nhiên
- Điện thoại con bị sao à_mẹ hắn
- Dạ không_hắn
- Vậy sao con chứ nhìn vào cái điện thoại suốt vậy_mẹ hắn
- Con đợi Hương Thảo gọi đến_hắn
Mẹ hắn chép miệng, ôn tồn nói cho hắn hiểu
- Giờ bạn ấy đng ở trên máy bay, phải trưa mai mới đến nơi_mẹ hắn
- Vậy là trưa mai bạn ấy sẽ gọi cho con phải không ạ_hắn
- Ừ, con lên phòng chơi đi_mẹ hắn
Ba hắn đợi hắn lên lầu rồi nói nhỏ với mẹ hắn
- Khổ nhỉ, con bé mới đi có mấy tiếng mà đã nhớ rồi sao_ba nó
- Con trai anh vậy đấy, còn nói em_mẹ hắn
Hắn đi lên lầu nằm, đặt chiếc điện thoại bên cạnh giường, từng giây từng phút đợi điện thoại của nó