Tin sốc này, chị Jyn đã “nghỉ hưu” tại Mộc Tử rồi, hiện tại chức đó được Jun lên nắm quyền điều hành.Bang chủ Mộc Vương được một thành viên cũ trở lại bang đảm nhận – Jei
- Chị nghỉ thiệt hả, lương hưu một tháng bao nhiêu_nó cười
- Cưng chán sống hả.Chị nghe chú nói em sắp đi du học phải không_Jyn
- Dạ, chị đừng níu kéo, em không nỡ đi đâu_nó vẫn chọc Jyn bằng cái giọng điệu đó
- Cưng đi chị càng mừng nhá con, chị có cái này cho cưng nè_Jyn đặt bút chì xuống bàn, kéo tủ ra lấy một tờ giấy được vò nát đặt lên tay nó
Nó há hộc miệng, nhìn chằm chằm vào tờ giấy vụn
- Cái gì đây_nó
- Giấy vụn_Jyn hồn nhiên
- Chị giỡn mặt à_nó
- Haha, chị đùa thôi_Jyn thò tay vào sâu trong học tủ, lấy ra một cái hộp quà
- Đây là đồ do chị thiết kế, chưa được bày bán ở thị trường đâu nha cưng.Tặng cưng làm kỉ niệm.Khi nào thiếu túng quá thì bán nó đi_Jyn
- Hơ…em biết rồi.Thôi em về trước nha_nó
- Ok, thượng lộ bình an_Jyn
- Chào bác hai về trước đây_nó chào ba mẹ Jyn
- Ở lại ăn cơm đã con_bác nó mời
- Thôi để lần sau thím, con phải về chuẩn bị_nó
- Ừ, con về
Nó nghĩ đây cũng là một quyết định đúng đắn, chị Jyn không có nhiều thời gian đến mức vừa quản lý việc ở Mộc Tử và việc với cương vị là quản lý thiết kết của công ty bác hai
- Hai đứa đi mạnh giỏi_mẹ nó
- Tao sẽ thường xuyên qua thăm mày đó_Mĩ Vân
Chưa vỗ béo nó được bao lâu mà giờ hai anh em nó đã bay tít qua nước ngoài.Hắn hôm đó cũng có mặt vì ba mẹ hắn nói là
- Vợ sắp cưới ra nước ngoài mà con còn ở nhà được nữa hả_mẹ nó
- Mẹ thiệt tình, ai bảo là con sẽ cưới Hương Thảo chứ_hắn
- Thế mà hồi nhỏ có đứa nào bảo: “Mẹ, mẹ cưới Hương Thảo về cho con đi, mẹ mẹ….”_mẹ nó thuật lại lời nói của hắn lúc đó
- Dạ dạ con đi là được chứ gì_hắn
- Lẹ đi không kẻo lỡ_mẹ hắn
Hắn đến sân bay chỉ biết đứng bỏ hai tay vào túi quần nhìn cuộc chia tay của nó với gia đình
- E hem…Đi mạnh khỏe_hắn
- À ừ cảm ơn_nó
Ba mẹ hắn che miệng cười
- Hai cái đứa này, cứ thân thiết như hồi nhỏ đi có phải tốt hơn không.Sắp cưới nhau tới nơi rồi còn làm như xa lạ lắm_ba hắn
- Ba, ai bảo là con sẽ cưới cậu ta_nó phản đối kịch liệt
- Cậu đừng có hoang tưởng, còn lâu tôi mới cưới cậu nhá…hứ_hắn quay phắt mặt đi hướng khác
Mĩ Vân tặc lưỡi, lắc đầu
- Thương nhau lắm cắn nhau đau_Mĩ Vân
- Đúng đúng, đang tìm câu thích hợp, Mĩ Vân nói đúng ý tôi đấy, yeah_Mĩ Vân mới anh nó đập tay ăn mừng
Nó cũng đâu có vừa, cho hắn ăn một kí bơ giảm giá luôn
- Này_hắn gọi
- ………..
- Này, nghe tôi nói này_hắn
- Cái gì?_nó bực bội ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn
- Ten ten_hắn đưa cho nó một cái móc khóa hình Rilakkuma dễ thương vô cùng
- A…a….Kuma, Kuma kìa_nó vui mừng giật con Kuma từ tay hắn
Nó cảm thấy có gì đó sai sai, quay lại thì cả nhà ai cũng nhìn đó với ánh mắt “thương hại”
- E hem…e hem.Nể con Kuma này nên tôi tha lỗi cho cậu_nó
- Tha lỗi? tôi có lỗi gì mà tha_hắn vẫn không chịu khuất phục
- Thôi không nói nhiều_nó chạy lại ôm mẹ nó
- Ba mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, con sẽ về thăm nhà thường xuyên_nó nói đoạn rồi đi đế cổng soát vé, quay lại vẫy tay tạm biệt hắn
Hai chiếc máy bay đến Úc và Singapore cất cánh lên bầu trời xanh thẳm, mở ra một trời tương lai mới
Hắn trở về nhà, cứ suy nghĩ mãi về cái vẫy tay của nó
- Vợ chưa cưới…Trần Hương Thảo…dây chuyền…bức ảnh…du học…Singapore…Huỳnh Anh…_mấy chuyện này cứ xuất hiện trong đầu hắn từ khi nó đi du học nước ngoài