Nếu anh ấy hỏi, Tịch Ngưng sẽ trả lời.
Đôi mắt đen cuốn hút của anh ấy nhìn cô như nghiềm ngẫm:’‘Thế là em là em gái của bạn cùng phòng với KTX Mộ Nghiêm sao?’’
Tịch Ngưng khẽ gật đầu:’‘Đúng vậy, anh trai em nhờ anh ấy dẫn em đến đây.’’
Tần Quyết nghe lời này của cô lại nhìn xuống chiếc áo khoác của Thương Mộ Nghiêm được xếp ngăn ngắn đặt trên đùi cô, cúi đầu cong khoé môi lên.
Anh ấy không muốn phá vỡ hình tượng mà Thương Mộ Nghiêm trong lòng cô, phối hợp nói:’‘Ừ, cậu ấy quả thật rất tốt.’’
Tần Quyết cảm thấy Tịch Ngưng dù vẻ bề ngoài có chút điềm đạm nhưng nội tâm vẫn còn sự đơn thuần của một cô nhóc, bị con người có lòng dạ thâm sâu đó lừa mà vẫn chưa từng hay biết.
Tịch Ngưng cũng không nhận ra lời nói đó có gì khác thường, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Tần Quyết và Thương Mộ Nghiêm chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, anh có tâm trạng gì khác thường thì Tần Quyết cũng đều sẽ nhận ra, thế nên không lẽ không nhận ra rằng Thương Mộ Nghiêm thích cô nhóc này sao?
Thương Mộ Nghiêm có tính kiểm soát khá cao, lại rất ghét người khác chạm vào đồ mình. Điểm này Tần Quyết đã biết từ rất lâu rồi, thế mà lại dễ dàng giao mấy thứ như di động và áo khoác cho cô nhóc này, vả lại tính cách của Thương Mộ Nghiêm sẽ không tốt đến thế, như lời Tịch Ngưng nói thì anh rất hay giúp đỡ người khác.
Tần Quyết thở dài.
Vậy là cô chưa từng thấy một Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng thiếu kiên nhẫn khi đối mặt với nữ sinh, kẻ đó không biết thương hoa tiếc ngọc mà còn dùng những lời lẽ sắc như dao cứa vào tim họ. Và cả lúc…họ cần anh giúp đỡ, anh cũng hờ hững như không nghe thấy gì.
Tần Quyết tưởng tượng đến bộ dạng yêu đương của Thương Mộ Nghiêm sẽ trông buồn cười như thế nào đây…
[…]
Trận đấu chính thức bât đầu.
Trên khán đài có rất nhiều tiếng reo hò, nhưng thứ cô nghe được rõ ràng nhất toàn là những lời khen ngợi dành cho Thương Mộ Nghiêm từ miệng phái nữ.
Tần Quyết nhìn cô đang tập trung nhìn vào trận đấu, khuyên nhủ cô:’‘Em yên tâm đi, cậu ấy thật sự rất mạnh. Người thua chưa bao giờ là cậu ta.’’’
Tịch Ngưng liếc nhìn anh ấy, mịt mờ không hiểu lời này của Tần Quyết cho lắm, nhưng đến khi trọng tài ném bóng lên cao và thổi còi, Tịch Ngưng mới kinh ngạc mà nhìn Thương Mộ Nghiêm dùng một tốc độ rất nhanh mà cướp bóng từ tay đối thủ, dứt khoát ghi ngay một điểm đầu tiên cho đội nhà với gương mặt lạnh lẽo đó.
Khí chất trên người anh lúc này vẫn có cái gì đó vô cùng cuốn hút, hấp dẫn chí mạng.
Tiếng reo hò bên khu vực khán đài diễn ra càng lúc càng sôi trào lên, Tịch Ngưng hết nhìn Thương Mộ Nghiêm rồi lại nhìn sang thao tác của Tịch Khương, có một cảm giác vi diệu nào đó, Thương Mộ Nghiêm từ trước đến nay có bộ dáng thâm trầm lạnh lùng cô không nói, thế mà Tịch Khương lại hiếm khi thật sự lộ ra vẻ nghiêm túc khác lạ với thường ngày, cô nhìn có chút không quen mắt.
Lần đầu tiên Tịch Ngưng có cảm giác, anh trai cô cung thật soái.
Từng động tác Thương Mộ Nghiêm vừa lạnh lùng lại vô cùng dứt khoát, không chừa cho đối thủ bất kì cơ hội tấn công nào, mỗi lần mà đội bên giành được bóng thì đều bị Thương Mọi Nghiêm bá đạo chặn lại, quả bóng va mạnh xuống nền sàn tạo vang lên một thanh âm trầm đục vô cùng lớn, có thể cảm nhận rõ sức mạnh của quả chặn vừa rồi là lớn đến thế nào.
Sau đó anh chuyển bóng cho một người khác trong đội, đánh lạc hướng mà tiến đến trụ bóng rổ của đối phương, người nọ ném cao quả bóng, Thương Mộ Nghiêm đảm nhận hướng đi cho bóng cho vào rổ trong sự kinh ngạc của đội đối thủ
Trong trận đầu tiên bên trường Đại Học A như nắm được thế chủ động. Mỗi lần quả bóng rơi vào tay Thương Mộ Nghiêm, một điều chắc chắn là người đó sẽ có thể ghi điểm.
Rất nhiều lần đội bên trường Thành Duy đã chặn Thương Mộ Nghiêm, nhưng khả năng đánh lạc hướng vờ ném bóng anh quá thượng thừa, không ai có thể nhanh hơn tốc độ của anh.
Ở dưới sân thi đấu dù có rất nhiều người tham gia nhưng cô có thể dễ dàng nhận ra anh trong đám người.
Thật chói mắt.
Tịch Ngưng quay sang nhìn Tần Quyết đang hờ hững xem trấn đấu, đột nhiên hỏi một chuyện.
Thời gian nghỉ giữa hiệp không ai bên ngoài có thể xuống được bên dưới, vừa kết thúc được một hiệp thì đã có nhân viên đem đến cho đội Tịch Khương một thùng nước giải khát mát lạnh. Tịch Khương lúc đầu còn cho rằng là bên quản lí trường họ mua cho, nhưng khi nghe nói là của một cô gái mua tặng họ thì Tịch Khương mới tá hoả mà “À” lên một cái, cười rồi bảo mọi người uống không cần phải kiêng dề.
Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng quét mắt lên khán đài, có không ít nữ sinh thấy anh nhìn về hướng họ còn tưởng là anh đang nhìn mình mà phấn khích kích động lại căng thẳng nhìn đáp lại ánh mắt anh.
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm liếc tới hàng ghế thứ năm, nhìn cô gái nhỏ đang cười rồi vẫy tay với mình, còn làm động tác cổ vũ anh.
[…]
Trận đấu dần đi đến hồi kết, đã qua bốn trận, kết quả thắng thua cũng đã phân rõ ràng, nhìn vào số điểm lại càng thấy sự bất lực của trường Thành Duy hơn, cuối cùng…bên khu vực cổ vũ trường đó cũng đã không còn tiếng cổ vũ nữa, thay vào đó là xem trận đấu đang diễn ra.
‘‘Người mặc áo số 68 đó…mạnh khủng khiếp.’’
Người đó là Thương Mộ Nghiêm.
Đến khi trận đấu kết thúc thì đội cổ vũ của Đại Học A càng thêm nhiệt tình hơn…cuối cùng phần thắng đã diễn ra như ý của họ.
Khi mọi người đang từ từ rời khỏi khán đài, Tần Quyết nhìn cô rồi nói:’‘Thế nào? Cậu ấy chơi rất cừ đúng không?’’
Tịch Ngưng nhìn Tần Quyết, khẽ gật đầu.
Tịch Ngưng nhẹ giọng nói:’‘Em…xuống dưới một lát nhá?’’
Tần Quyết cong môi cười, nói “được” với cô.
Tịch Ngưng đeo balo đen của Thương Mộ Nghiêm lên, trên tay cầm áo khoác của anh, đứng dậy rời đi.
Tần Quyết nhìn bóng lưng của cô, trong lòng thầm chửi mắng tên khốn Thương Mộ Nghiêm một trăm lần.
Tần Quyết gương mặt tràn ra tia đau khổ:’‘Tại sao cậu ấy có thể tìm được cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế chứ?? Tôi cũng muốn có bạn gái…’’
[…]
Tịch Ngưng đi đến hàng rào chắn rồi lại đi xuống cầu thang bên phải, đi vào sân vận động.
Hàng ngàn con mắt trên hàng ghế khán giả lặng lẽ nhìn cô. Lại thấy cô đi càng lúc càng gần hơn với chỗ đứng của học trưởng Tịch.
Tịch Khương thấy mấy người bạn xung quanh đều đang trố mắt kinh ngạc nhìn sau lưng mình, bỏ khăn lau mồ hôi xuống, nhướng mày nhìn phía sau.
Tịch Ngưng đi đến gần chỗ anh trai, sau đó chào mọi người một cái rồi nói:’‘Tịch Khương, một lát anh có về nhà không?’’
‘‘Một lát anh…’’
Tịch Khương còn chưa nói hết câu thì có người nhiệt tình vui vẻ hỏi cô:’‘Em gái Tịch Ngưng, xin chào em, anh là Mạc Tư Duật, bạn của anh trai em. Một lát em có muốn đi ăn cùng bọn anh không?’’
Đầu của Mạc Tư Duật bị ai đó tát mạnh một cái bốp, anh ta phải rít một hơi sau đó quay đầu mắng chửi tên vừa đánh mình:’‘Tên khốn họ Lâm kìa! Cậu bị hâm à??’’
Lâm Quang Dã cười nói:’‘Đừng làm cho em gái Tịch Ngưng sợ.’’
Tịch Ngưng thấy màn này mặt không đổi sắc lùi về sau vài bước, khi Tịch Khương còn đang tươi cười định vòng tay ôm lấy cô thì cô lại né tránh sang chỗ khác.
Tịch Khương hoang mang nhìn cô.
Cô lạnh nhạt nhìn anh, điềm đạm nói:’‘Người anh, toàn mồ hôi. Thật sự rất mùi, đừng có ôm em.’’
So với sự lạnh nhạt của em gái, Tịch Khương nghe tiếng cười sảng khoái của đám bạn càng trở nên uất ức đáng thương nhìn cô:’‘Anh chỉ muốn chụp ảnh với em thôi mà.’’
Tịch Ngưng mặt cứng ngắt nhìn anh, lắc đầu lùi ra càng lúc càng xa hơn:’'Đừng…bây giờ không thích hợp.
Một tiếng “Ồ” vang lên.
‘‘Tịch Khương, tôi không ngờ cậu lại bị em cậu xa cách như vậy.’’
Tịch Khương liếc đám người bọn họ, mắng:’‘Im hết cho tôi!’’
Họ không im lặng mà ngược lại còn trào phúng cười châm biếm anh.
‘‘Coi kìa, nói trúng tim đen rồi chứ gì? Haha…’’
Tịch Khương tức giận nhìn qua cô:’‘Em xem họ…’’
Lời còn chưa nói hết đã thấy cô đi về hướng hàng ghế ngồi trên sân thi đấu, chỗ mà Thương Mộ Nghiêm đang ngồi dùng khăn lau tóc, cả đội cùng một nhóm, thế mà chỉ có anh là cô độc ngồi đó.
Tịch Ngưng đi đến gần anh, ngồi xuống một chiếc ghế trống gần đó, thấy anh không có phản ứng gì lại nhích người ngồi xuống chiếc ghế ở ngay bên cạnh anh.
Tịch Ngưng lấy chai nước nước suối còn lạnh từ dưới tay áo khoác ra, đưa tới trước mặt anh.
Mồ hôi trên trán anh đã được lau sạch sẽ, cơ bắp trên cánh tay hiện rõ ra bên ngoài, những đường mạch máu với làn da sáng màu hiện rõ gân xanh trên mu bàn tay.
Trên người anh bây giờ vẫn có hơi thở nóng bỏng của vận động mạnh, hocmoon nam tính lại vô cùng rõ ràng và mạnh mẽ.
Thương Mộ Nghiêm nhìn chai nước, lại hờ hững nhìn cô.
Mấy cô gái trước đó đã hâm mộ Thương Mộ Nghiêm tức tới mức mà đứng ngồi đều không yên mà nhao nhao mắng cô không biết xấu hổ, nhưng ngay giây sau họ lại hoàn toàn câm nín.
Thương Mộ Nghiêm nhận chai nước, còn nói gì đó với con nhỏ kia, cử chỉ…ngược lại không hề xa cách.
Một số người trên đó đơ ra tại chỗ.
Há hốc mồm mà không tin nổi.
Không phải chứ…học trưởng đã khát tới mức mà có thể tuỳ tiện nhận nươc của người khác rồi sao?
Trước đó đương nhiên đã có không ít nữ sinh rất có tâm tư mà ngượng ngùng đưa nước cho anh, nhưng lại bị thái độ lạnh nhạt của Thương Mộ Nghiêm làm cho tức tới mức mà bật khóc bỏ đi.
Tịch Ngưng là người đầu tiên thành công đưa nước cho anh.
Tịch Ngưng nhìn anh, hỏi:’‘Anh chơi bóng rổ từ bao lâu rồi?’’’
Anh chậm rãi mở nắp chai nước, ngửa cổ uống một ngụm nước lạnh cho vào trong cuống họng, yết hầu của anh ở ngay vị trí tầm ngang mắt cô, nó gợi cảm lại cấm dục nhấp nhô lên xuống ngay trước mắt cô.
Hai gò má cô đột nhiên nóng ửng lên, né tránh cho khác mà nhìn.
Anh uống xong liền đóng nắp chai lại, ở cổ họng vẫn còn một chút cảm giác tê buốt sảng khoái của vừa rồi.
Thương Mộ Nghiêm liếc mắt hững hờ nhìn cô.
Cánh tay anh vươn lên, hướng đến cô mà ngoắt tay ra hiệu.
Tịch Ngưng nghiêng đầu khó hiểu, sau đó lại chậm chậm nghiêng người lại gần với anh.
Trong giây sau, hơi thở thiếu niên mạnh mẽ lại lành lạnh lướt qua tai cô, ở chỗ đó mà sinh ra một cảm giác ngứa ngáy thổi vào, như muốn xuyên thủng lỗ tai cô, khiến cô run rẩy không kiềm chế được.
Đường nét xương quai hàm thiếu niên tuấn tú rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm làm cho người khác không đoán được cảm xúc thật của anh, vẫn là bộ dáng thâm trầm, lạnh lùng lại có khí chất cao quý kiêu ngạo đó. Dường như rất khó gần, nhưng ngay bây giờ lại cúi đầu chậm rãi nói rất từng chữ một.
‘‘Bao lâu cũng không nói với em.’’
Tịch Ngưng sững sờ nhìn anh, lại thấy gương mặt anh có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang không tệ, sau đó lòng bàn tay cô đột ngột có một cảm giác lạnh từ hơi nước.
Nhìn xuống thì lại thấy đó là chai nước mà anh vừa uống.
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, sau đó lại nhìn một đám nữ sinh như vỡ nước kéo đến, cầm balo của mình từ trên vai cô lên rồi nói:’‘Đi thôi.’’
Dứt lời anh liền xoay người sải bước chân dài đi về hướng cánh cửa ở trong góc khán đài.
Tịch Ngưng nhìn anh, sau đó lại hoảng hốt đuổi theo anh đi vào trong cánh cửa ở trong.
Đến khi Tịch Khương nhìn qua, lại thấy Thương Mộ Nghiêm cúi đầu nói gì đó với cô.
Gương mặt Tịch Khương ảm đạm, suy nghĩ trong đầu đột nhiên trở nên phức tạp.