Sau khi Thương Mộ Nghiêm rời khỏi Tịch Gia, Tịch Khương sốt sắng gọi điện ngay cho Cố Quyền.
Gần đến khi di động gần đến lúc kết thúc thì đầu giây bên kia mới gấp rút kết nối.
Cố Quyền:[Alo? Tịch Khương? Có chuyện gì sao?]
Cố Quyền chỉ quen biết Tịch Khương thông qua Thương Mộ Nghiêm, chỉ là nói chuyện khi gặp mặt, cũng chưa thân tới mức gọi điện như thế này, nhưng lại nghĩ đối phương có chuyện quan trọng cần nói, thế là anh tạm kết thúc cuộc họp lại, sau đó bắt máy.
Đầu giây bên kia Tịch Khương rất sốt ruột, ngay lập tức hỏi
[Cố Quyền. Thương Mộ Nghiêm có vị hôn thê đúng không?]
Cố Quyền bên kia im lặng một lúc, suy nghĩ đến hôn ước đã được giải trừ từ hai hôm trước.
Sợ rằng Tịch Ngưng nhờ Tịch Khương hỏi để thăm dò thông tin này, Cố Quyền rất nhanh chóng nói.
[Vị hôn thê gì? Cậu ấy làm gì có vị hôn thê]
Tịch Khương lúc này mới ngã ngửa, khiếp sợ hỏi:[Thế vị hôn gì đó là sao? Cô Chương Mạc Nhiên là sao?]
Cố Quyền bên kia nhíu mày kinh ngạc:[Vị hôn thê gì chứ? Chương Mạc Nhiên không phải vị hôn thê của Mộ Nghiêm]
Sau đó anh ấy lại nói thêm:[Thật sự hôn ước trước đó là kết thúc từ lâu rồi, nếu Thương Mộ Nghiêm tiếp nhận sự nghiệp vào cuối năm ba, cậu cho rằng ai có thể câu kéo cậu ấy bởi cái hôn ước gia tộc đó?]
[À đúng rồi! Là Tịch Ngưng nhờ cậu hỏi đúng không. Đừng có nói gì lung tung đấy, trước đó tôi cũng định nói Tịch Ngưng về hôn ước của cậu ấy liền bị cậu ấy tẩn cho một trận. Aida, ra tay cũng không hề kiêng nể. Cậu đừng như tôi, đừng ăn nói lung tung gì đấy]
Bàn tay Tịch Khương run rẩy, đến cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Tịch Khương cảm thấy, mình thật sự sắp chết rồi.
Gần hết thời hạn một ngày nhưng Tịch Khương vẫn không thể liên lạc được với cô.
Tình hình càng lúc càng gấp như lửa cháy đến mông, dưới chân như có đinh đâm vào, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong.
Tịch Khương suy nghĩ, lại gọi điện cho mẹ Tịch.
Nhưng mà…
Số di động…đã mất khả năng liên lạc?
Cái gì vậy? Tại sao lại mất khả năng liên lạc trong hoàn cảnh này?
Trong ánh mắt có tia hoảng loạn, anh ấy thật sự tin Thương Mộ Nghiêm có thể giết chết mình.
Lúc này lại nhớ tới lời Tịch Ngưng từng nói.
Tịch Ngưng từng nói muốn muốn liên lạc với mẹ rất khó, hầu như đều là tự mẹ chủ động gọi, hoặc là gửi lời nhắn cho bà ấy. Di động cá nhân mẹ Tịch hoạt động rất ít, muốn liên lạc được phải còn xem vào sự may mắn của bản thân nữa.
Anh ta nhớ lại lời nói đó, càng thêm rối hơn.
Dù không muốn phủ nhận nhưng nhìn cũng có thể thấy Thương Mộ Nghiêm thật sự rất yêu Tịch Ngưng, dù là cảm giác hay là cách thể hiện đều rất rõ ràng.
Là anh ăn nói lung tung khiến mối quan hệ của hai người họ không thể cứu vãn.
Tịch Ngưng trở về Mỹ, sim di động cũng tháo ra bỏ lại đây.
Số di động mới cô không cho anh trai mình, giống như muốn cắt đứt hoàn toàn mọi thứ ở Trung Quốc vậy.
Trợ lý của Tịch Khương có tiến triển hơn một chút, tra số vé máy bay thì biết cô đặt vé bay chuyến bay từ Trung Quốc đến Úc, sau đó đáp xuống ở sân bay thành phố Sydney, sau cùng thì không tìm thấy tung tích nữa.
Điều tra được đến đây lại như đi vào ngõ cụt, sau đó cũng không khai thác thêm được cái gì.
…
Thương Mộ Nghiêm hẹn Tịch Khương tại biệt thự của anh.
Khi Tịch Khương đậu xe dừng ở trước cổng biệt thự, nhìn ngôi nhà không chút ánh sáng lại có hơi chần chừ.
Lấy di động nhắn cho anh.
Biết đối phương đang ở trong nhà Tịch Khương mới chậm rì rì bước xuống xe, nếu biết trước mọi chuyện rối rắm như thế, hôm ấy anh ta đã vào trong nhà luôn rồi chứ không phải ngồi nghe cô tâm sự.
Cửa chính ngôi nhà không khoá
Khi mở cánh cửa ra nhìn vào phòng khách thấy bên trong không có ai, trái tim thấp thõm vì lo lắng càng lúc đánh trống càng kịch liệt.
Trong màn đêm yên tĩnh không một tiếng động, có một luồng sáng từ dưới khe cửa dội ra ngoài, sự tồn tại duy nhất cũng chỉ có căn phòng đó
Tịch Khương đi lên tầng hai, sau đó thận trọng mở cánh cửa ra.
Quả nhiên, Thương Mộ Nghiêm đang xử lý văn kiện ở trên bàn làm việc, nơi Tịch Khương vừa mở ra là thư phòng của anh.
Nghe thấy tiếng mở cửa đầu anh cũng không nhấc lên, cứ thế mà nghiêm túc phê duyệt tài liệu ở trên bàn, bộ dáng bình tĩnh cao quý này…thật sự càng trở nên thâm trầm khó đoán hơn cả trước đây.
Tịch Khương bước vào, sau đó ngồi xuống sofa mà thở dài:’‘Mộ Nghiêm, Tiểu Ngưng bỏ số di động cũ rồi, tôi không thể liên lạc được.’’
Qua một lúc lâu sau, anh vẫn im lặng không lên tiếng, giống như không để ý, lại giống như muốn anh ta tiếp tục nói.
Chỉ có tiếng giấy lật và tiếng bút ma sát với giấy tạo ra tiếng động.
Dừng một chút, anh ta lại nói:’‘Tôi tra ra được con bé đến Sydney, sau đó tìm không ra tung tích nữa.’’
Anh vẫn không nói chuyện, chỉ khẽ đóng sấp tài liệu lại.
Ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như mũi dao dừng trên người Tịch Khương.
Nhìn vào ánh mắt đó Tịch Khương lại nhớ tới sự việc của ngày hôm qua, da đầu bị khí thế mạnh mẽ của anh làm cho hoảng hốt.
Giọng anh ta cũng trở nên gấp gáp hơn:’‘Cậu liên lạc với con bé không được sao?’’
Hỏi xong câu này anh ấy như muốn cắn lưỡi của bản thân mình, cô bỏ di động lại phòng ngủ, làm sao có thể liên lạc được nữa cơ chứ!
‘‘Mộ Nghiêm, cậu đừng nhìn tôi như thế! Thật sự rất đáng sợ đó!’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp lời, thân người cao lớn đứng dậy khỏi ghế, cất bước đến gần.
Tịch Khương nhìn theo cử động của anh, thấy Thương Mộ Nghiêm đang đến gần mình, kéo theo một cảm giác áp bức đến khó thở.
Anh bình tĩnh nhìn Tịch Khương, giọng không mang theo nhiệt độ nào:’‘Cậu ăn nói lung tung giờ không biết cách giải quyết?’’
Tịch Khương toát mồ hôi lạnh, có chút chột dạ.
Thấy Tịch Khương im lặng, Thương Mộ Nghiêm nguy hiểm nhìn ấy anh.
Cổ áo lại bị người đàn ông đối diện thô bạo túm chặt lấy, cả người anh đều mang theo khí thế mạnh mẽ cùng với sự lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén sâu thẳm hằn lên tia máu đỏ vì tức giận.
Tịch Khương có thể chắc chắn, một giây sau Thương Mộ Nghiêm sẽ giết chết mình
Quả nhiên không đến vài giây sau, cả người Tịch Khương đã bị Thương Mộ Nghiêm kéo ra bên ngoài.
Đến một căn phòng khác.
Căn phòng đó chính là một căn phòng trống, cũng là nơi anh thường xuyên luyện tập.
…
Thương Mộ Nghiêm ra tay rất mạnh, khóe miệng Tịch Khương trong nháy mắt bị đánh chảy máu, trên má cũng xuất hiện vài vết bầm tím với kích thước lớn trên mặt, cả người cũng lảo đão té lăn quay ra đất.
Trên người Tịch Khương toàn là mồ hôi, vừa mệt vừa đuối sức mà nằm dưới sàn gỗ.
Tịch Khương bị đánh đau tới mức thở hồng hộc, muốn đứng lên đáp trả, nhưng cánh tay lại không có chút sức lực nào, anh đứng trước Thương Mộ Nghiêm giống như con vật nhỏ vô hại, đánh anh nhưng chẳng có chút lực đạo nào.
Đây là lần đầu tiên Tịch Khương đánh nhau mà để bị thua thế này, mà mức độ thua còn không nhỏ, đến cả chút sức lực cơ bản để đứng lên cũng không thể làm nổi.
Thương Mộ Nghiêm từng học qua đấm bốc, sức lực của anh và Tịch Khương chênh lệch rất lớn, mỗi đòn của anh tung ra vừa nhanh vừa chính xác ngay điểm yếu trên cơ thể của con người.
Cuối cùng khi thấy khoé miệng Tịch Khương chảy ra máu, không còn khả năng đánh trả thì anh mới dừng lại.
Hai mắt Tịch Khương cũng lờ mờ, nằm chật vật dưới nền gạch.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh Tịch Khương, không quan tâm trên đốt ngón tay mình đang dính máu của Tịch Khương.
Thái độ bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh ta, mang theo tia đáng sợ khiến Tịch Khương mà sợ hãi.
‘‘Tịch Khương. bình thường cậu lắm chuyện ăn nói thế này tôi không biết. Nhưng cậu có biết tôi đợi cô ấy rất lâu không?’’
Tịch Khương nhìn anh, ho sặc ra mùi máu tanh.
Anh lại nói tiếp:’‘Gia đình tôi là một gia tộc, nếu tôi chưa có thế lực rất khó có thể trụ trong cái gia tộc đó, những gia tộc khác và người trong dòng tộc đều đang nhắm đến và muốn trừ khử tôi, tôi không thể để Tịch Ngưng gặp nguy hiểm được. Nhưng khi tôi đã có trong tay quyền nắm giữ tập đoàn…’’
Giọng anh lạnh như băng:’‘Thì đến lượt cậu phá đám.’’
Tịch Khương nhìn anh, cuối cùng lại ngất lịm đi.
Thương Mộ Nghiêm nhíu mày, chìm trong suy nghĩ.
Thật ra khi nắm được quyền gia tộc trong tay, anh vẫn chưa muốn xác định mối quan hệ với cô quá sớm
Anh từng nói muốn cô đợi anh một khoảng thời gian.
Bây giờ quyền lực anh còn quá yếu, chưavthể đối đầu với mấy tên cáo già của nhà họ Thương lẫn bên ngoài cùng một lúc, vì anh là cháu trai trưởng, cổ phần lại nhiều hơn những người còn lại nên rất nhiều
người chú ghen ghét mà muốn hãm hại anh, mấy người đó không nghĩ tình nghĩa ruột thịt, có thể sẵn sàng tìm điểm yếu của anh.
Ngay bây giờ công khai cô quá mức nguy hiểm, nhưng ngay lúc địa vị anh đã từ từ vững chắc, lại bị chính người anh em này phá hoại, còn hất cho anh không ít nước bẩn.
Bây giờ Tịch Ngưng đang nghĩ anh là dạng người gì thật sự anh cũng không dám đoán.
Nhưng đêm đó cô nói gì?
Chúc anh một đời bình an, tìm được người có thể tin tưởng mà tâm sự…
Ý của cô là muốn anh tìm người khác sao?
Tia hung ác hiện lên trong ánh mắt anh, Thương Mộ Nghiêm cười lạnh.
Anh còn không cho phép, cô lại dám bảo anh tìm người khác?