Tháng mười, tại Thành Phố Giang Lâm. Bây giờ đã là tám giờ tối, tuyết rơi trên đường tuy không nhiều nhưng vẫn có cảm giác se lạnh khi có trận gió thổi qua.
Tịch Ngưng nhìn đám người đi ra từ nhà hát, nụ cười trên môi lại khẽ câu lên.
Đúng là những người không biết tận hưởng thời tiết, thời tiết này đối với Tịch Ngưng mà nói lại là sự thoải mái tột cùng.
Đang định đi đón em trai Tịch Khải, di động cô lại đổ chuông, thông báo đến từ Wechat.
Tịch Ngưng rũ mi, mở khoá màn hình đọc tin nhắn.
Tịch Khương:[Em gái đáng yêu, em có thể về nhà lấy giúp anh một tệp tài liệu được không? Lấy được rồi em có thể đến đưa đến Đại Học A cho anh không? Xe anh cho bạn mượn mất rồi]
Có lẽ không thấy cô trả lời, bên kia đã nóng lòng gọi điện cho cô.
Tịch Ngưng phiền não, cuối cùng vẫn nhấc máy nghe.
Giọng Tịch Khương truyền qua loa di động, khẩn khiết như cầu xin, thanh âm cuối nghe như là đang làm nũng:''Em gái của anh, giúp anh có được không?''
Tịch Ngưng mở cửa rồi vào trong xe, lúc này cô mới cất giọng không nóng không giận với anh trai:''Anh còn quên cái gì nữa? Lần trước là để quên bóp tiền, lần này lại là tệp tài liệu. Anh thấy em rảnh chạy tới chạy lui thế sao?''
''Kìa em gái, anh biết hôm nay em lại trốn học nên mới nhờ bảo em, em chắc là không muốn anh sẽ khai báo chuyện này cho cha mẹ đâu đúng không?''
''Tệp tài liệu để trên bàn học anh, anh ở nhà ăn R12 đợi em, em không đem thì anh sẽ nói với cha mẹ cả tuần này em chỉ học có ba buổi.''
Nói xong cũng không đợi cô kịp trả lời, nhanh gọn mà cúp máy. Tịch Ngưng im lặng chưa kịp hiểu chuyện gì, nhìn di động đến khi màn hình tắt tối đen, ngã người dựa vào sau ghế, xoay xoay thái dương của mình.
Tịch Ngưng lái xe đến Trường Đại Học A là một tiếng sau, khi cô vừa xuống xe, cơn gió nhè nhẹ lại thổi tới làm chuyển động đuôi tóc của cô, Tịch Ngưng lấy di động, muốn gọi điện cho Tịch Khương. Nhưng cuối cùng di động cô lại hết tiền, không thể liên lạc được.
Đôi mắt hoa đào của Tịch Ngưng chuyển động, nhìn sân trường vắng vẻ không bóng người, sau đó lại chuẩn xác dừng trên thân ảnh của một chàng trai đứng cách cô không xa.
Dáng người cao ráo thẳng tắp, mái tóc đen tối màu đứng trong gió có chút rối lên, trên người mặc chiếc áo sơ mi và quần âu đơn giản, khí chất ảm đạm, đứng dưới trời mùa đông ngắm tuyết.
Quanh thân anh ta mang theo một loại cảm giác yên tĩnh lại rất cô đơn, Tịch Ngưng do dự một lát.
Cuối cùng cô vẫn ôm tệp tài liệu đi tới trước mặt người con trai ấy. Cô nhẹ giọng chào hỏi:''Chào anh.''
Bỗng nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm trong trẻo của chàng trai đó cúi xuống nhìn cô, trong lúc nhất thời cô có chút nín thở vì kinh ngạc, sinh viên nam ở Đại Học A đều chất lượng như thế này sao?
Đẹp trai quá!
Đôi mắt anh ta hẹp dài thâm sâu, chân mày rõ ràng tựa như được tô đạm theo khuôn, đẹp trai lại vô cùng tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng kéo thành một đường dài.
Chiều cao đúng là có chút kinh ngạc, Tịch Ngưng chưa từng thấy chàng trai nào ở Trung Quốc cao tới thế này, cô cùng lắm cũng chỉ cao tới vai anh ta.
Tịch Ngưng còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã nhíu mày khó chịu sau đó lùi lại về sau hai bước.
Tịch Ngưng nhìn tới xuất thần, sau đó bừng tỉnh lại, cô cười cong mắt:''Thật ra là em không biết đường đến nhà ăn R12, anh có thể dẫn em đi được không? Hay chỉ em đường đi cũng được. Em cần phải đưa đồ cho anh trai.''
Ánh mắt chàng trai đứng trước mặt có chút xa cách, vừa sâu thẳm lại lạnh lẽo không độ ấm, gương mặt tuy đẹp như tượng tạc nhưng lại vô cảm xúc, ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm.
Khuôn miệng xinh đẹp đột nhiên cử động, thanh âm dễ nghe lại trầm thấp vang lên:''Cô là sinh viên năm nhất?''
Tịch Ngưng nghe âm thanh ấy không hiểu sao trong lòng có chút phấn khích và vui vẻ, cô lắc đầu, cười tươi nói:''Không phải, năm nay vẫn còn là nữ sinh trung học.''
Ánh mắt sạch sẽ của chàng trai đó nhíu lại, có chút lười nhác đáng giá cô từ dưới lên trên, Tịch Ngưng nhìn vào hàng lông mi dài của chàng trai đanh rũ xuống, hệt như cánh bướm đen chuyển động.
Bước chân anh ta nhấc lên, để lại bóng lưng thẳng tắp mà rời đi.
Tịch Ngưng nhíu mày, chạy bước nhỏ theo anh ta, gấp gáp hỏi:''Ấy, khoang đã, anh không thể chỉ đường giúp em sao?''
Giọng nói dễ nghe ấy lại vang lên:''Tôi dẫn đường.''
Tịch Ngưng không ngờ anh chàng này tuy kiệm lời nhưng lại tốt bụng đến thế, vừa rồi nói chuyện anh ta vốn đã không muốn tiếp xúc với cô, nhưng khi biết cô không học trong trường này lại chấp nhận làm người chỉ đường.
Tịch Ngưng và anh ta một cao một thấp đi sâu vào trong khuôn viên trường, khi đi qua con đường đầy cây cối anh ta vẫn không mở miệng nói cái gì, Tịch Ngưng cảm thấy bầu không khí này có chút không được tự nhiên, chung quanh vốn đã im ắng giờ lại càng yên tĩnh hơn.
Tịch Ngưng ngẩn đầu nhìn anh ta, tìm chủ đề nói chuyện:''Anh trai, anh là sinh viên năm mấy thế?''
Đường nét xương quai hàm anh ta thật sự rất tuấn tú, dưới ánh sáng, những bóng của tánh lá cây cứ mơ hồ in lên gò má trắng mịn của anh, càng thêm một chút bí hiểm thâm sâu.
Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy chàng trai khôi ngô này thật hợp mắt cô.
Không thấy anh trả lời, Tịch Ngưng cũng không nổi nóng, tính cách cô vốn là như thế, thích cười nhưng lại không bốc đồng, bình tĩnh nhưng không lỗ mãng, cái gì cũng yên bình trôi qua.
Tịch Ngưng nhìn con đường phía trước mặt, sau đó lại nhìn anh cười:''Em tên là Tịch Ngưng, Tịch trong tịch mịch, Ngưng trong ngưng đọng, cũng không có ý nghĩa gì sâu xa, chỉ là em rất thích cái tên này. Còn anh, anh tên gì thế?''
Đối phương vẫn im lặng.
Tịch Ngưng cũng không nói nóng, vừa đi vừa nhìn anh mới ánh mắt mong chờ.
Qua một lúc lâu sau, thanh âm trầm trầm đó lại vang lên:''Thương Mộ Nghiêm.''
Tịch Ngưng chớp chớp mắt, ''Ồh, Thương Mộ Nghiêm sao? Tên của anh rất hay, chúng ta có thể làm quen không?''
''…''
Tịch Ngưng đột nhiên bật cười thành tiếng:''Anh đối với người ngoài đều sẽ im lặng xa cách thế sao?''
''Ừ, tôi thích yên tĩnh.''
Tịch Ngưng cười nhạt, rất hiếm khi trêu ghẹo người mới gặp như bây giờ:''Thật trùng hợp, tên em cũng có ý nghĩa là yên tĩnh, anh thích em rồi sao?''