Mưa rơi đều ngoài cửa sổ, những giọt nước tí tách gõ vào kính như những tiếng thở dài của trời đất, phản chiếu sự im lặng bao trùm không gian. Tiêu Chiến ngồi lặng lẽ trên sofa trong căn hộ của mình, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn chiếu lên những cuốn sách trên kệ, nhưng tâm trí anh không nằm ở những trang sách hay những câu chuyện, mà lơ đãng trong ký ức về những khoảnh khắc ngọt ngào và đau thương đã qua.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, công việc vẫn bận rộn như bao ngày, nhưng có lẽ vì những cảm xúc lắng đọng, khiến Tiêu Chiến không thể nào dứt ra khỏi những suy nghĩ ấy. Anh không thể quên được những giây phút ngắn ngủi nhưng quý giá khi Vương Nhất Bác xuất hiện trong đời mình, cũng không thể nào quên được cảm giác như bị một thứ gì đó bẻ gãy trong lòng khi nhìn thấy anh ấy rời đi. Dù đã cố gắng chôn vùi nó, sự thật vẫn không thể nào thay đổi.
Cảm giác đó không phải là sự thiếu vắng về thể xác, mà là một khoảng trống vô hình, một nỗi đau âm ỉ trong trái tim khiến anh không thể yên lòng. Tình yêu, với tất cả vẻ đẹp của nó, lại cũng mang đến những vết thương không thể chữa lành. Tiêu Chiến biết mình không thể hối hận về những gì đã trải qua, nhưng vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những điều đã mất.
Anh nhớ những ngày đầu khi cả hai bắt đầu yêu nhau, những buổi tối cùng nhau thức khuya, chia sẻ về những ước mơ, những hy vọng, những nỗi sợ hãi. Vương Nhất Bác luôn là người mà anh có thể thả lỏng bản thân, không cần phải giấu diếm hay cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi. Những lời hứa, những cử chỉ quan tâm, tất cả đều trở thành những mảnh vỡ rơi rụng trong trái tim anh.
Cảm giác của sự mất mát là một thứ gì đó không thể diễn tả hết bằng lời, nhưng lại luôn hiện hữu trong mỗi khoảnh khắc. Tiêu Chiến không thể nào không nhớ lại những lần nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác, sự quan tâm, sự ân cần, nhưng cũng là những lúc anh thấy Vương Nhất Bác trở nên xa cách, không còn là người mà anh từng yêu thương vô điều kiện. Dù có giải thích thế nào đi chăng nữa, vẫn không thể tránh khỏi cảm giác như một phần nào đó của anh bị tước đoạt.
Chỉ có một điều duy nhất mà Tiêu Chiến không thể phủ nhận, đó là dù có mất mát bao nhiêu đi chăng nữa, anh vẫn yêu Vương Nhất Bác. Sự yêu thương đó không phải là thứ có thể dễ dàng dập tắt, nó như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng, mãi không thôi.
Tiêu Chiến chầm chậm đứng dậy khỏi sofa, đi ra ngoài ban công. Đêm xuống, thành phố vẫn sáng đèn, những ánh đèn lấp lánh từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu trên mặt đất như những vì sao lạc giữa bầu trời. Anh đứng đó, nhìn về phía những ánh sáng ấy, không biết mình đang tìm kiếm điều gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy một nỗi cô đơn khôn cùng. Anh tự hỏi, liệu có thể một ngày nào đó mình sẽ tìm thấy lại mình, tìm thấy một phần đã mất, hay liệu nỗi đau này sẽ còn kéo dài mãi mãi?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong tâm trí Tiêu Chiến. Anh nhìn màn hình, thấy tên Vương Nhất Bác hiện lên. Cảm giác xáo trộn trong lòng khiến anh không kịp suy nghĩ mà vội vã nhấc máy.
"Tiêu Chiến," giọng Vương Nhất Bác vang lên, trầm ấm và có chút lo lắng, "Em đang ở đâu?"
Tiêu Chiến đứng lặng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía những ánh đèn ngoài kia. "Anh về rồi sao?" Tiêu Chiến hỏi, giọng anh có phần mệt mỏi.
"Anh... Anh đang ở dưới lầu, em có thể xuống gặp anh một chút không?" Vương Nhất Bác nói, với một chút ngập ngừng. "Anh muốn nói chuyện."
Tiêu Chiến không thể từ chối, dù trái tim anh đang dậy sóng, anh cũng không thể cầm lòng trước lời mời gọi ấy. Anh biết, dù có đau đớn đến đâu, họ vẫn cần phải đối diện với nhau, ít nhất là một lần nữa, để giải quyết những gì còn lại.
Khi Tiêu Chiến xuống đến lầu, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt Vương Nhất Bác, khiến anh trông càng thêm lạ lẫm và xa cách. Dường như đã có một khoảng cách vô hình giữa họ, một khoảng cách không thể xóa nhòa chỉ bằng vài câu nói.
"Em đến rồi," Vương Nhất Bác mỉm cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy lại có vẻ gì đó bất an. "Anh biết em sẽ không từ chối gặp anh."
Tiêu Chiến không đáp, chỉ im lặng nhìn Vương Nhất Bác. Anh không biết phải nói gì, vì tất cả những gì anh nghĩ lúc này là cảm giác đau đớn, một cảm giác không thể lý giải, không thể diễn tả được bằng lời.
"Tiêu Chiến, anh xin lỗi," Vương Nhất Bác bỗng lên tiếng, giọng anh nghẹn lại, như thể có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng. "Anh không biết phải làm gì để em hiểu anh. Anh không muốn chúng ta phải xa nhau."
Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, ánh mắt anh hiện lên sự mệt mỏi và tổn thương. "Chúng ta đã mất đi quá nhiều rồi, Nhất Bác. Em không còn biết phải làm sao nữa. Em đã cố gắng, nhưng mọi thứ không như em tưởng tượng."
"Anh biết," Vương Nhất Bác nói, bước lại gần hơn. "Nhưng anh không muốn chúng ta kết thúc như vậy. Anh yêu em, Tiêu Chiến, và anh sẽ không bao giờ từ bỏ em."
Lời nói ấy như một con d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim Tiêu Chiến. Anh biết Vương Nhất Bác yêu anh, nhưng chính anh lại không chắc chắn về những gì mình cảm nhận. Cảm giác mất mát, sự không chắc chắn, tất cả khiến anh không thể dũng cảm bước tiếp. Tuy nhiên, dù đau đớn, anh vẫn không thể phủ nhận rằng tình yêu của họ, dù có phải trải qua bao nhiêu sóng gió, vẫn còn vẹn nguyên trong lòng anh.
"Anh sẽ không từ bỏ em," Vương Nhất Bác kiên quyết, "Vì tình yêu này, chúng ta sẽ vượt qua tất cả."
Tiêu Chiến đứng im, nhìn Vương Nhất Bác, cảm giác như mọi thứ trong lòng anh bị xoáy vào một cơn bão. Những lời của Vương Nhất Bác như những tia sáng yếu ớt giữa đêm đen, nhưng trái tim anh lại chẳng thể tìm thấy chút hy vọng nào. Sự tổn thương đã chồng chất trong anh quá lâu, quá nhiều, và giờ đây, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng.
"Nhưng làm sao chúng ta có thể quay lại như trước?" Tiêu Chiến cất tiếng, giọng anh trầm thấp, như thể mỗi từ đều nặng trĩu. "Anh biết đó, mọi thứ đã thay đổi, và chúng ta cũng vậy. Chúng ta không còn là những người mà chúng ta từng yêu nhau nữa."
Vương Nhất Bác hạ mắt xuống, đôi tay anh siết chặt lại. Anh không muốn nghe những lời ấy, nhưng anh biết chúng là sự thật. Anh hiểu rằng Tiêu Chiến đã tổn thương, và rằng mọi thứ không thể quay lại như trước được, nhưng trong lòng anh, vẫn có một thứ gì đó không thể giải thích được — đó là tình yêu của anh dành cho Tiêu Chiến, vẫn vẹn nguyên, vẫn kiên định.
"Anh không mong mọi thứ quay lại như trước. Anh chỉ muốn một cơ hội, dù chỉ là một lần cuối, để chúng ta có thể đối diện với nhau, để tìm lại sự thật trong tình yêu này. Anh không muốn từ bỏ em, Tiêu Chiến. Không bao giờ." Vương Nhất Bác nói, giọng anh run rẩy nhưng đầy kiên quyết.
Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt anh, cảm thấy một chút gì đó làm anh chùn bước. Nhưng lý trí của anh, sự mệt mỏi của những ngày qua, vẫn không cho phép anh dễ dàng tin vào lời hứa ấy. Anh đã đau quá nhiều, anh không thể mạo hiểm thêm một lần nữa.
"Em không muốn làm anh tổn thương nữa." Tiêu Chiến thở dài, một cảm giác nghẹn ngào vây lấy anh. "Mình đã đi qua quá nhiều điều, và em không biết liệu mình có thể tiếp tục hay không. Tình yêu không phải là thứ mà chúng ta có thể níu giữ mãi mãi."
Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Chiến. Một khoảng lặng giữa họ, tĩnh lặng đến mức khiến cả hai cảm thấy nghẹt thở. Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhẹ nhàng, đều đặn. Ánh đèn từ các tòa nhà xung quanh chiếu sáng khu phố, tạo ra một không gian mờ ảo, vừa huyền bí lại vừa cô đơn.
"Tiêu Chiến, em có biết không? Anh luôn cho rằng nếu không phải là em, anh sẽ không yêu ai khác." Vương Nhất Bác chầm chậm bước lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân nữa. "Và điều đó vẫn không thay đổi, dù em có rời xa anh, dù chúng ta có tổn thương đến thế nào đi chăng nữa. Anh chỉ muốn em biết, rằng em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."
Tiêu Chiến nhìn anh, đôi mắt sáng lên một chút, nhưng không thể che giấu được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh nhìn ấy. "Nhất Bác, em... em không thể cứ mãi sống trong nỗi đau này. Đau đớn như thế này thật sự không thể chịu đựng được lâu hơn."
"Anh hiểu." Vương Nhất Bác nhìn xuống, cảm giác như tất cả sự kiên cường của anh trong suốt thời gian qua đã sụp đổ. Anh không còn những lời nói hay cử chỉ ngọt ngào để có thể xoa dịu Tiêu Chiến, anh chỉ có thể đứng đó, chứng kiến sự rạn vỡ mà anh đã tạo ra. "Anh hiểu mà, Tiêu Chiến. Anh biết rằng em đã rất mệt mỏi, nhưng anh xin em đừng từ bỏ chúng ta."
Một lần nữa, Tiêu Chiến lại cảm thấy sự khó chịu trong lòng. Anh không thể hiểu nổi mình, không thể hiểu nổi những cảm xúc chồng chất này. Tình yêu có thể không đủ để cứu vãn một mối quan hệ đã rạn nứt, nhưng trái tim anh vẫn không thể tắt lịm hy vọng. Liệu anh có thể tin vào tình yêu này thêm lần nữa, khi mà đã có quá nhiều đau thương, quá nhiều tổn thất?
"Anh có thể hứa với em một điều không?" Tiêu Chiến chợt nói, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngước nhìn anh, ánh mắt lấp lánh hy vọng. "Chắc chắn rồi, Tiêu Chiến, anh hứa."
Tiêu Chiến hít một hơi dài, cảm giác nghẹn ngào tràn về. "Nếu chúng ta không thể quay lại như trước, thì hãy để mọi thứ ra đi trong bình yên. Đừng níu kéo, đừng để những điều không thể thay đổi làm chúng ta đau đớn thêm."
Vương Nhất Bác lặng lẽ nghe, không nói gì, chỉ có những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua giữa họ, làm mái tóc Tiêu Chiến bay nhẹ trong không khí. Một cảm giác buồn bã nhưng cũng đầy chấp nhận bao trùm không gian.
Tình yêu là thứ khó nắm bắt, khó định nghĩa, nhưng đôi khi, chính những nỗi đau ấy lại là một phần của quá trình trưởng thành, là những bước đi cần thiết để họ