Sau khi quyết định quay lại với nhau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dường như tìm thấy lại được sự bình yên mà họ đã đánh mất. Tuy nhiên, dù tình yêu của họ có mặn nồng đến đâu, những vết thương trong quá khứ vẫn chưa hoàn toàn lành lặn. Mỗi ngày trôi qua, cả hai đều cố gắng đối diện với những vết xước trong tâm hồn mà thời gian và nỗi đau đã để lại. Và dù thế, họ vẫn cứ yêu, vẫn cứ níu giữ nhau, nhưng niềm hạnh phúc ấy chẳng dễ dàng mà đến.
Tiêu Chiến vẫn nhớ những ngày tháng đã qua, những lần cãi vã, những đêm lạnh lẽo chỉ có một mình. Anh nhớ cảm giác khi nhìn thấy Vương Nhất Bác quay đi, nhớ ánh mắt đầy giận dữ, đầy thất vọng của cậu. Cảm giác như mọi thứ đã bị xé nát, không thể hàn gắn được nữa. Những ký ức đó cứ lặp lại trong đầu anh như những mảnh vỡ không thể ghép lại được.
Nhưng rồi, từng chút một, anh lại thấy mình quay về với Vương Nhất Bác. Những kỷ niệm đau buồn ấy vẫn là phần của họ, nhưng chúng không còn là những chướng ngại vật lớn lao nữa. Anh đã học được cách sống với những sai lầm và hiểu rằng, chính những mảnh vỡ đó đã làm cho tình yêu giữa họ trở nên sâu sắc hơn, trưởng thành hơn.
Vương Nhất Bác cũng không thể quên đi những gì đã xảy ra. Cậu nhớ những buổi tối một mình, nhớ cảm giác trống vắng mỗi khi thấy Tiêu Chiến vui vẻ bên người khác. Cậu đã từng nghĩ rằng mình có thể buông tay, có thể sống mà không có Tiêu Chiến, nhưng thực tế lại chứng minh rằng không gì có thể thay thế được người mà cậu yêu thương.
"Anh còn nhớ không, những lần chúng ta đi cùng nhau đến công viên vào cuối tuần?" Vương Nhất Bác hỏi một cách nhẹ nhàng khi ngồi bên Tiêu Chiến trong căn phòng tối của anh. Họ không cần nói nhiều, chỉ cần ngồi cạnh nhau là đủ.
Tiêu Chiến im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Nhớ, tất cả đều rõ như in trong đầu. Nhưng có lẽ, chúng ta không thể quay lại như trước nữa."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt trầm tư. "Em không muốn quay lại như trước. Em chỉ muốn chúng ta sống trọn vẹn với những gì có thể, yêu nhau mà không phải lo sợ, không phải hối tiếc."
Tiêu Chiến nhìn cậu, đôi mắt anh không còn sự hoài nghi hay sợ hãi như trước. "Anh cũng vậy. Nhưng anh vẫn còn sợ mất em."
Những mảnh vỡ của kỷ niệm vẫn còn đó, nhưng dường như chúng không còn là vết thương nữa. Chúng là những phần ký ức không thể xóa nhòa, nhưng cũng là những dấu mốc giúp họ hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng trọn vẹn, nhưng nó luôn xứng đáng để bảo vệ.
Những ngày tiếp theo trôi qua, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dần dần tìm lại nhịp sống của mình. Mỗi ngày, họ lại bước vào một hành trình mới, cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình. Dù công việc bận rộn, dù sự nổi tiếng của cả hai không bao giờ giảm đi, họ vẫn luôn dành thời gian cho nhau, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tình yêu của họ không còn là một mối quan hệ đầy thách thức nữa, mà là một sự lựa chọn, một sự thấu hiểu sâu sắc. Cả hai đã học cách yêu mà không cần phải nắm giữ nhau quá chặt, học cách để đối diện với những đau thương của quá khứ mà không để chúng chi phối hiện tại.
Một ngày nọ, khi Tiêu Chiến bước ra khỏi buổi họp báo, anh nhận thấy Vương Nhất Bác đang đứng chờ bên ngoài. Cậu mỉm cười nhìn anh, ánh mắt đầy yêu thương và kiên định. Không còn sự nghi ngại, không còn những câu hỏi không lời đáp. Chỉ có hai người, đứng đó, chờ đợi nhau.
"Anh có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Vương Nhất Bác hỏi, giọng cậu đầy ấm áp.
Tiêu Chiến nhìn cậu, nở một nụ cười nhẹ. "Nhớ chứ, lúc ấy anh nghĩ em là người có thể làm mọi thứ, không gì là không thể đối với em."
Vương Nhất Bác cười khẽ, rồi bước lại gần Tiêu Chiến. "Em chỉ muốn nói rằng, lần này em sẽ làm tất cả để giữ anh bên mình."
Tiêu Chiến không trả lời ngay, nhưng nụ cười của anh đã là câu trả lời rõ ràng nhất. Anh không cần nói gì thêm, chỉ cần đứng đó và biết rằng, họ đã có được nhau lần nữa, lần này là trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Tình yêu của họ, dù đã trải qua những mảnh vỡ, nhưng cuối cùng lại trở thành một tình yêu không thể tách rời. Dù có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu khó khăn, họ vẫn sẽ tiếp tục bước đi cùng nhau. Những mảnh vỡ của kỷ niệm không phải là những điều tiếc nuối, mà là những dấu mốc, là chứng minh cho tình yêu đã được tôi luyện qua thời gian.
Và giờ đây, họ đã sẵn sàng để viết tiếp câu chuyện của mình, một câu chuyện không có sự kết thúc, mà chỉ có những khởi đầu mới.