Cơn mưa bất chợt trút xuống thành phố, cuốn theo những tia sáng yếu ớt còn sót lại của hoàng hôn. Tiêu Chiến đứng bên lề đường, tay ôm chặt chiếc ô chưa mở, ánh mắt dõi theo dòng xe cộ vội vã lao đi trong màn mưa trắng xóa. Anh cảm nhận được cái lạnh len lỏi qua lớp áo khoác, nhưng chẳng buồn nhấc chân tìm nơi trú ẩn. Cái lạnh ấy, so với nỗi trống trải trong lòng, chẳng đáng là gì.
Hình bóng của Nhất Bác từ buổi họp báo vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh, như một cuộn phim cũ tua đi tua lại. Ánh mắt thất vọng của cậu, giọng nói nghẹn ngào đầy đau đớn... tất cả như những nhát d.a.o cứa vào trái tim vốn đã quá nhiều vết xước của anh.
"Anh không định giải thích gì với em sao?"
Câu hỏi ấy vang vọng trong tâm trí, khiến Tiêu Chiến siết chặt chiếc ô hơn. Anh đã bỏ lỡ cơ hội để nói ra tất cả, để giải thích lý do tại sao anh chọn rời xa cậu, nhưng anh không chắc liệu lời giải thích đó có ý nghĩa gì nữa không.
Chiếc điện thoại trong túi khẽ rung lên. Tiêu Chiến rút ra, nhìn thấy tên quản lý hiện trên màn hình. Anh thở dài, đưa tay tắt máy. Không phải vì anh không muốn nghe, mà vì anh chẳng còn sức để đối mặt với bất cứ điều gì lúc này.
Cùng lúc đó, ở một góc phố cách đó không xa, Vương Nhất Bác bước ra từ một quán café. Cậu cũng không mang ô, để mặc những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống tóc, xuống khuôn mặt. Ánh mắt của Nhất Bác trống rỗng, nhưng bước chân vẫn dứt khoát, như thể cậu đang chạy trốn khỏi một điều gì đó.
Nhất Bác không biết mình đã đi bao xa, cho đến khi cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới làn mưa. Dòng xe cộ tấp nập lướt qua, nhưng đôi mắt cậu chỉ nhìn thấy một người.
Tiêu Chiến.
Trái tim Nhất Bác nhói lên. Cậu không biết mình nên tiến đến hay quay đi, không biết liệu mình còn đủ dũng khí để đối mặt với anh sau tất cả những gì đã nói. Nhưng đôi chân cậu dường như không nghe lời lý trí, cứ thế tiến lại gần.
Tiêu Chiến không nhận ra sự hiện diện của Nhất Bác cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
"Anh không biết mưa lạnh sao?"
Tiêu Chiến giật mình quay lại, và đôi mắt anh lập tức chạm phải ánh mắt của Nhất Bác. Cả hai đều im lặng, để mặc những giọt mưa rơi xuống khuôn mặt. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến khẽ gọi tên cậu, giọng nói run rẩy.
Nhất Bác không trả lời. Cậu tiến lại gần hơn, đôi mắt ánh lên sự tức giận xen lẫn đau khổ. "Tại sao anh lại ở đây? Tại sao lúc nào anh cũng xuất hiện trước mặt em, nhưng lại không cho em bất cứ câu trả lời nào?"
"Anh..." Tiêu Chiến không biết phải nói gì. Anh cúi đầu, tránh ánh mắt cậu.
"Đừng trốn tránh nữa!" Nhất Bác gần như hét lên, giọng nói vỡ òa. "Anh biết em đau khổ thế nào, anh biết em đã cố gắng quên anh ra sao, nhưng tại sao anh vẫn không chịu để em yên?!"
Những lời của Nhất Bác như cơn bão quét qua lòng Tiêu Chiến. Anh muốn giải thích, muốn nói rằng anh cũng đau khổ không kém, nhưng môi anh chỉ khẽ mấp máy, chẳng thể thốt nên lời.
"Em từng nghĩ rằng, nếu em cố gắng đủ, nếu em kiên trì đủ, anh sẽ quay lại. Nhưng giờ em nhận ra, tất cả chỉ là em tự lừa dối bản thân." Nhất Bác cười nhạt, đôi mắt đỏ hoe. "Anh không yêu em nữa, đúng không?"
"Không phải!" Tiêu Chiến bật thốt lên, ánh mắt đầy hoảng loạn. "Nhất Bác, anh..."
"Anh cái gì?" Nhất Bác cắt ngang, giọng nói lạc đi. "Anh đừng nói với em rằng anh rời xa em vì muốn tốt cho em. Đó là lý do tệ nhất mà em từng nghe."
Tiêu Chiến lặng người. Anh biết, cậu nói đúng. Đó là một cái cớ, một lời dối trá mà chính anh cũng không tin. Nhưng anh không thể nói ra sự thật – rằng anh sợ bản thân mình không đủ tốt, rằng anh sợ tình yêu của họ sẽ không chịu nổi áp lực từ thế giới khắc nghiệt này.
"Em muốn biết lý do thật sự," Nhất Bác nói, giọng cậu trầm xuống. "Nhưng nếu anh không nói, em sẽ không hỏi nữa. Em mệt rồi, Tiêu Chiến."
Nhất Bác quay lưng bước đi, để lại Tiêu Chiến đứng đó, đôi mắt anh dõi theo bóng lưng cậu dần khuất xa trong làn mưa.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến thì thầm, nước mắt hòa lẫn với những giọt mưa trên khuôn mặt. "Anh xin lỗi."
Nhưng lời xin lỗi ấy, cậu không nghe thấy.
Tiêu Chiến đứng lặng dưới màn mưa, để những giọt nước lạnh buốt rơi trên khuôn mặt mình. Bóng lưng của Vương Nhất Bác đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng từng bước chân nặng nề của cậu dường như vẫn vang vọng trong tâm trí anh.
"Anh xin lỗi," Tiêu Chiến lại thì thầm, như nói với chính mình, như muốn gửi đến cậu một lời mà anh chưa bao giờ có đủ dũng khí để nói ra trước mặt.
Nhưng lời xin lỗi ấy liệu có ý nghĩa gì? Nhất Bác đã quay lưng, mang theo cả niềm tin và tình yêu của cậu dành cho anh. Tiêu Chiến không biết liệu mình còn có cơ hội để sửa chữa mọi thứ hay không, hay đó chỉ là một ảo tưởng anh tự vẽ ra để xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Anh mở chiếc ô trong tay, nhưng không vì để che mưa mà chỉ như một phản xạ máy móc. Nỗi cô đơn bủa vây lấy anh, khiến từng bước chân trở nên nặng nề hơn. Anh bước đi trong vô định, chẳng hề để ý mình đang đi về đâu.
Ở một con hẻm cách đó không xa, Vương Nhất Bác dừng lại, tựa lưng vào bức tường gạch ẩm ướt. Bàn tay cậu nắm chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Nhưng so với cơn đau trong tim, nỗi đau ấy chẳng thấm vào đâu.
Nhất Bác tự hỏi, vì sao mình lại chọn quay đi. Cậu đã chờ đợi một câu trả lời từ Tiêu Chiến, một lời giải thích, một điều gì đó có thể khiến cậu hiểu được lý do tại sao anh rời bỏ mình. Nhưng rồi, khi đối mặt với anh, cậu lại không đủ sức để tiếp tục truy hỏi.
"Thật ngu ngốc," cậu lẩm bẩm, nụ cười cay đắng thoáng hiện trên môi. "Mình còn mong chờ gì từ anh ấy chứ?"
Cậu ngẩng mặt lên nhìn trời, để mặc những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống. Nhất Bác không biết phải đi tiếp thế nào. Trái tim cậu như bị xé rách, nhưng cậu biết rằng quay lại cũng chẳng thay đổi được gì.
Cậu nhớ từng khoảnh khắc bên Tiêu Chiến, từ những ngày đầu tiên cả hai còn ngượng ngùng trước sự hiện diện của nhau, đến những lần cùng nhau cười đùa giữa ánh đèn sân khấu. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức.
Nhất Bác thở dài, lấy điện thoại ra khỏi túi. Ngón tay cậu lướt qua danh bạ, dừng lại ở tên của Tiêu Chiến. Cậu nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, lòng ngổn ngang giữa hai lựa chọn – gọi hay không gọi.
Cuối cùng, cậu tắt màn hình, nhét điện thoại lại vào túi áo. "Không cần nữa," cậu tự nhủ, nhưng giọng nói cậu khẽ run.
Đêm đó, Tiêu Chiến trở về căn hộ của mình, nơi mọi ngóc ngách đều chứa đầy ký ức về Nhất Bác. Anh đứng giữa phòng khách, ánh mắt vô hồn quét qua những khung ảnh trên tường. Mỗi bức ảnh đều là một câu chuyện, một đoạn ký ức mà giờ đây anh không còn dám đối mặt.
Anh bước đến một khung ảnh đặt trên kệ sách – bức ảnh cả hai chụp chung trong một buổi dã ngoại. Trong ảnh, Nhất Bác cười rạng rỡ, còn Tiêu Chiến thì dịu dàng nhìn cậu. Đó là một ngày đầy nắng, một khoảnh khắc mà anh từng nghĩ sẽ kéo dài mãi mãi.
"Anh đã sai rồi, Nhất Bác," Tiêu Chiến khẽ nói, đôi tay run rẩy cầm lấy khung ảnh. Nước mắt anh rơi xuống, làm mờ đi hình ảnh trong tấm kính. "Anh đã sai khi nghĩ rằng rời xa em là cách tốt nhất."
Anh siết chặt khung ảnh, cảm giác như nó là thứ duy nhất giúp anh níu giữ chút hơi ấm của quá khứ. Nhưng dù anh có muốn quay ngược thời gian thế nào, thực tại vẫn không thay đổi – Nhất Bác đã rời đi, mang theo cả trái tim anh.
Tiêu Chiến ngồi xuống sàn, lưng tựa vào tường. Căn phòng tĩnh lặng đến mức anh có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Anh nhắm mắt lại, để mặc cho nỗi đau bao trùm lấy mình.
Ở một nơi khác trong thành phố, Nhất Bác đang lái xe về nhà. Cậu nhìn qua kính chắn gió, thấy bóng dáng mờ ảo của mình phản chiếu trong làn nước mưa. Đôi mắt cậu đầy mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh – rằng một ngày nào đó, cậu và Tiêu Chiến có thể tìm lại được nhau.
Nhưng liệu điều đó có thực sự xảy ra? Cậu không biết.
Chỉ biết rằng, dưới làn mưa đêm nay, cả hai đều đang lạc lối, tìm kiếm một ánh sáng mà họ không chắc liệu mình còn đủ dũng khí để chạm tới.