Lạc Anh bất tỉnh nằm trên giường, nữ bác sĩ với vẻ mặt vui mừng quay về phía Hoắc Kinh Vũ và mọi người Hoắc gia thông báo: “ Hoắc phu nhân đã có thai rồi, cô ấy vì mệt mỏi nên mới ngất, cái thai không có ảnh hưởng gì, sau này nhớ chú ý một chút đừng để cô ấy kích động hay mệt mỏi “.
Hoắc Kinh Vũ bất giác nở nụ cười, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn thật sự có một nụ cười nghiêm túc, đi nhanh lại ngồi trên giường tay đặt trên trán cô ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, Hoắc lão phu nhân chính là người mừng rỡ nhất trước thông tin này, bà ấy ra hiệu cho Lý Trù đẩy xe lăn đến gần giường, vừa cười vừa nói: “ Bảo bối của bà có thai rồi, rất tốt, rất tốt, tiểu Vũ cháu phải chăm sóc vợ thật tốt có biết không “.
Nói rồi lại quay sang nhìn Lý Trù cười một lúc một nhiều hơn, nhìn sang hai người bố mẹ của Hoắc Kinh Vũ bọn họ rõ ràng cũng rất vui khi nghe tin này nhưng lại cứ vờ tỏ ra lạnh lùng không nói gì mà quay đi.
Lạc Anh cũng tỉnh lại, cô dụi dụi mắt mình nhìn thái độ lạ của ba người ngay trước mặt, không hiểu gì mà nhìn họ, rồi được Hoắc Kinh Vũ đỡ ngồi vào lòng hắn, nuông chiều nói.
“ Lạc Lạc, em có thai rồi, có phải rất vui không? “
Lạc Anh không tin vào tai mình, cô có thai rồi, Lạc Anh đưa mắt ngờ hoặc nhìn về phía Hoắc lão phu nhân thấy bà ấy cười tươi gật đầu lúc này cô lại cắn thử môi mình mới nhận ra không phải nằm mơ, là thật, cô thật sự mang thai rồi, sự nỗ lực bao lâu nay cuối cùng cũng có kết quả, cô đã thực hiện được mơ ước của bà nội cũng đã hoàn thành được tâm nguyện mang thai cho Hoắc Kinh Vũ, Lạc Anh vui mừng ôm mạnh người đàn ông, rồi lại quay đâu nghe thấy Lý Trù nói.
“ Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu phu nhân, chúc mừng lão phu nhân “
Lạc Anh không còn kiểm soát được nụ cười của mình nữa, cô cười mà cứ như khóc còn rơi cả nước mắt, đây gọi là vui đến phát khóc, ngay cả Hoắc Kinh Vũ cũng ươm ướm lệ trong đáy mắt, những ngày qua cứ thấy cô buồn bã vì chuyện này mà không yên lòng, giờ thì tốt rồi.
“ Chồng à, em có em bé rồi, anh có vui không? “
Lạc Anh nằm gọn trong lòng Hoắc Kinh Vũ cô cứ xoa xoa lấy bụng mình mãi, còn cười hề hề như một kẻ ngốc, hình ảnh này rơi vào mắt Hoắc Kinh Vũ lại trở nên đáng yêu vô cùng, hắn gật đầu nói lớn: “ Sao lại không vui, vợ anh sinh con cho anh, đương nhiên là rất vui rồi “
Nói xong hắn lại hôn lên khắp mặt cô: “ Lạc Lạc, cảm ơn em “
Lạc Anh cười thật tươi rồi nâng lấy hai má người đàn ông, người đàn ông thật ngốc, sao lại cảm ơn cô chứ, đó là bổn phận là trách nhiệm của cô, chính cô cũng rất muốn mang thai cho hắn còn gì, được sinh con cho hắn cô thật sự rất vui, cũng rất hạnh phúc, còn thấy tự hào về bản thân mình, vậy mà cô còn lo không biết bản thân có mắc bệnh hì hay không ngày nào nghĩ đến chuyện này cũng lo sợ không yên. Bây giờ cô mới thấy lời nói của Hoắc Kinh Vũ rất đúng, chuyện này không phải cứ vội là được, lúc nào có thì sẽ có thôi và cuối cùng cô cũng có thai rồi.
Lý Trù bên ngoài đi vào còn mang theo vài nữ hầu bọn họ mỗi người một món trên tay, hương thơm bay thẳng đến xộc ngay vào múi Lạc Anh, cô ngửi thấy mùi liền đẩy Hoắc Kinh Vũ ra khỏi mình khiến người đàn ông khó chịu, cô vì mấy thứ đó mà đẩy hắn ra,..
“ Thiếu phu nhân, đây là những món bánh mà cô thích ăn, lão phu nhân đã dặn tôi làm rồi mang đến, cô từ từ ăn “
Có tổng cộng bốn đĩa bánh được đặt lên bàn, Lạc Anh vui mà cười như hoa những món bánh này đúng là mấy món cô thích ăn nhất, Hoắc Kinh Vũ gật đầu rồi ra hiệu cho Lý Trù và nữ hầu rời đi, hắn kéo cô ngồi sát vào mình tự tay đút bánh cho cô ăn, Lạc Anh cắn một miếng bánh mà cảm giác thăng hoa lên tầng mây, tay nghề nấu nướng của hầu nhân Hoắc gia đúng là mang tiếng bậc nhất Lạc Thành, không chê vào đâu được.
Lạc Anh chỉ mất hai lần cắn đã hết một cái bánh, cô đưa tay chỉ cái này lại chỉ cái kia Hoắc Kinh Vũ cứ thế mà đút hêt cái này lại đút cái kia, thì người phụ nữ mình
vui vẻ hắn cũng không kiềm lòng nổi mà cười khúc khích, chưa bao giờ có cảm giác vui như bây giờ.
“ Thật ngon, em sẽ học làm mấy món bánh này để sau khi trở về Vân Thành sẽ tự tay làm cho anh ăn, được không? “.
Hoắc Kinh Vũ nhướng mày, lau qua khóe miệng cho cô: “ Không nhớ anh nói gì sao, không cho phép em đích thân vào bếp, nếu muốn ăn khi nào trở về Vân Thành anh sẽ mang theo vài hầu nhân ở đây cùng về “ .
Lạc Anh gật gật đầu tán đồng, ý kiến này đúng là không tệ như vậy cô có thể mỗi ngày đều được ăn mấy món bánh này rồi.
...
Vân Thành
Sau khi phá thai An Nhiên lại quay trở về cuộc sống thường ngày, từ ngày đến bệnh viện bỏ đứa con đó của mình đến tận bây giờ cô vẫn không nhìn thấy lại Dylan cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó, không còn gặp lại người đàn ông đó nữa cô lại thấy cuộc sống xung quanh thoải mái hơn nhiều, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục bình thản mà sống.
Vì Lạc Anh đột ngột từ bỏ cơ hội làm giảng viên dạy piano cho học viện LYN nên hội đồng học viện quyết định liên lạc với An Nhiên đưa ra đề nghị muốn cô trở thành giảng viên piano cho học viện, An Nhiên cũng vui vẻ mà đồng ý ngay trước đây cuộc sống của cô chỉ có lang thang rồi ăn chơi sau khi chuyện với Dylan xảy ra cô cũng hạn chế đến mấy chốn phồn phiếm đó nữa thậm chí là từ không ít bạn bè trở nên nghiêm túc hơn.
Sau khi nhận lời của học viện ngay hôm sau cô liền bắt đầu công việc giảng dạy của mình, vừa bước vào lớp học piano ký ức năm xưa đã ùa về là hình ảnh của mình và Lạc Anh lúc trước nếu không phải học chính trên lớp toàn bộ thời gian của hai người đều dành cho phòng đàn này, ăn cũng ở đây những lúc buồn hay vui cũng sẽ đến đây, nơi đây được bọn họ xem như căn cứ của riêng mình, bọn họ là đôi bạn thân piano nổi danh trong trường không nững về ngoại hình mà học vấn, tài năng cũng ngang ngửa nhau vượt xa những học viên khác trong học viện,...An Nhiên nhìn xuống hình ảnh hai nữ sinh đang vui đùa với nhau, cùng nhau đàn lên một khúc hát liền nhìn ra hình ảnh của mình và Lạc Anh, bất giác nở nụ cười.