Lạc Anh vẫn nằm trong chăn không chịu ra ngoài. Khi bữa tối được mang lên, Hoắc Kinh Vũ đi vào gọi cô dậy ăn cơm, cô chỉ lười biếng đáp lại một tiếng rồi nằm ngủ tiếp.
Hoắc Kinh Vũ bước đến như định vớt cô từ trong chăn ra thì cô mới vội vàng quấn chăn vào lăn hai vòng, nói sẽ ra ăn ngay.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô lại lăn ra giường. Lúc trước đã tiêu hao bao nhiêu thể lực như thế, bây giờ cô phải ngủ nghỉ đầy đủ thì mới có thể lấy lại sức.
Còn Hoắc Kinh Vũ, cô thật sự thắc mắc không biết hắn có phải là người hay không. Người luôn phải vận động trên giường là hắn, cô chỉ nằm dưới chịu thôi mà cũng đã mệt đến thế này, trong khi hắn không hề hấn gì. Hoắc Kinh Vũ đi lại đặt tay trền đầu cô, cười khẽ: “ Mệt lắm à? “
Đương nhiên là mệt rồi, vậy cũng hỏi, người đàn ông này không lúc nào là không chọc ghẹo cô, cô mệt như này còn tại ai nữa, còn cười được, thật sự vô lương tâm.
Lạc Anh gật gật đầu rồi bĩu môi nhìn hắn, cô thổn thức: “ Chồng à, sao đến giờ em vẫn chưa có em bé,...chồng à, em hơi sợ “.
Từ ngày cô quyết tâm sinh em bé đến đây cũng hơn hai tháng, đêm nào nếu không phải cô chủ động cũng sẽ bị Hoắc Kinh Vũ trêu ghẹo rồi đè ra vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, nếu là cô gái nào cũng sẽ thấy sợ, Lạc Anh đang nghi ngờ không biết cơ thể cô có chỗ nào không khỏe không.
Hoắc Kinh Vũ lại không khẩn trương với chuyện này nên không để ý đến thời gian, bây giờ nghe cô nói liền thấy thương Lạc Anh, cô mong có một đứa con biết bao nhiêu vậy mà vẫn chưa có tin tức gì, hắn vuốt tóc cô an ủi: “ Không vội, lúc nào có sẽ có, đừng sợ “.
Lạc Anh tuy là gật đầu nghe theo nhưng cô vẫn còn suy nghĩ nhiều về chuyện này, càng nghĩ đến lại càng thấy sợ, cô thật sự muốn có con, không muốn để bà nội đợi lâu nữa cũng không muốn khiến Hoắc Kinh Vũ chờ lâu, hy vọng cơ thể không sao.
Lạc Anh ngồi thẫn thờ ngoài vườn, cô đặt tay lên bụng mình tự mình nói chuyện.
“ Bé con à, con không thích mẹ sao?, sao con lại để mẹ đợi lâu vậy chứ? “
“ Hai người xem ra vì chuyện có con mà đã cố gắng không ít nhỉ? “
Đương Tuyết An từ đâu đi đến, còn dở giọng khinh miệt, đúng ra cô ta đã bị Hoắc Kinh Vũ đuổi khỏi đây từ lâu nhưng cũng vì hai ông bà Hoắc gia nhất quyết giữ lại, sau chuyện của Tang Nhu cô ta cũng học được không ít kinh nghiệm mấy, thời gian qua đối mặt với Lạc Anh vô cùng ngoan ngoãn chưa được bao lâu đã lại tìm đến gây chuyện.
Ngang nhiên ngồi xuống đối diện Lạc Anh, trên tay còn cầm một chái rượu đế loại rượu này nồng độ cồn rất cao cũng là loại rượu mà cô ta thích, Đường Tuyết An rót vào cái ly bên tay kia đưa đến trước mặt Lạc Anh, mùi rượu xộ thẳng nồng vào mùi khiéne Lạc Anh lập tức nhăn mày né đi.
“ Uống với tôi một ly đi “.
Lạc Anh quay đầu đi, vừa đứng dậy Đường Tuyết An liền kéo tay cô ngồi xuống lại, còn siết mạnh Lạc Anh có chút đau. Lạc Anh nhìn ánh mắt của Đường Tuyết An nhìn mình có chút khác, tuy miệng là châm chọc, móc mỉa cô nhưng ánh mắt nhìn cô lại như nhẹ nhàng, đằm thắm lạ kỳ.
Lạc Anh bị cô ta hối thúc uống ly rượu trên tay cuối cùng cô cũng uống qua một miếng chỉ để người phụ nữ này không cằm rằm nữa, vậy mà lại không làm chủ được uống hết ly này đến ly khác, hai người phụ nữ ôm nhau hát hò, cụng ly say vào còn chạy nhảy khắp nơi, Lạc Anh say vào còn trèo tường nhà, đu cây,...Đường Tuyết An còn nhảy cả xuống hồ cá, lăn lộn trên nền cỏ, hai người phụ nữ xem nhau như chó với mèo mà đuổi bắt nhau,...Lạc Anh ngồi trên cây, vừa múa vừa hát. Hoắc Kinh Vũ đi ra nhìn thấy mà sợ điếng người, hắn nhìn qua Đường Tuyết An đang nằm co mình trên nền cỏ mà nói nhảm một mình, hắn mặc kệ cô ta đi đến chỗ đứng ngay dưới cái cây mà Lạc Anh đang trèo trên đó.
Lạc Lạc, mau xuống đây, cẩn thận ngã bây giờ “.Lạc Anh nghe thấy hắn, cô cúi đầu nhìn xuống ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn rồi cười ngờ nghệch, cô dang hai tay ra, mới vừa cười đó bây giờ lại nức nở: “ Chồng à, ôm em“.
“ Xuống đây, anh ôm em “
Lạc Anh bĩu môi, lắc đầu rồi thu tay quay mặt về hướng khác như thể đã giận dỗi với hắn, cô ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời trong xanh nhìn thấy một đám chim bay qua liền chỉ tay lên, cười thích thú: “ Chồng à, anh nhìn kìa là chim sao?, em cũng muốn bay “.
Nói xong cô bất chợt tay giữ cành cây từ từ đứng dậy nhưng rồi lại mất thăng bằng mà khụy xuống lại, khiến Hoắc Kinh Vũ bị dọa cho mất hồn lần này hắn lên giọng cao hơn
“Lạc Lạc, mau xuống đây cho anh “.
Lạc Anh quay người mếu máo nhìn hắn “Chồng à, anh không thương em nữa sao?, sao lại nạt em,...hức...hức “.
Hoắc Kinh Vũ còn chưa kịp mở miệng người phụ nữ đã đứng dậy nhảy xuống cũng may Hoắc Kinh Vũ phản ứng nhanh dang tay ôm lấy cô, Lạc Anh choàng chân qua hông hắn, hai tay giữ gương mặt người đàn ông
“Chồng à, anh là chồng của em, là của em,...mau ôm em “.
Hoắc Kinh Vũ vốn là tức giận nhưng lại bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, hắn cười tươi hôn lấy cô rồi ôm vào phòng, đặt Lạc Anh trên giường hắn ngắm nhìn dáng vẻ người phụ nữ của mình trong lúc say, thật sự rất bức người, lần trước cô say hắn không có cơ hội nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, bây giờ thấy rồi lại càng không dám cho cô nhìn thấy rượu chứ đừng nói là uống rượu.
Lạc Anh đột nhiên khóc lên, cô ôm cổ người đàn ông, uất ức nói: “ Chồng à, em muốn có em bé, muốn có em bé...sao vẫn chưa có, muốn có em bé “
Hoắc Kinh Vũ không nghĩ trong cơn say cô cũng mong mỏi có con như vậy, hắn đau lòng ôm lấy cô, hắn là một người đàn ông nên cũng không thể hiểu rõ được nỗi sợ trong lòng cô, chỉ có thể thấy xót thương, thời gian qua vì chuyện có em bé mà cô đêm nào cũng chủ động tìm tới hắn, đến mức bị thương vẫn không ngừng cố gắng chỉ mong nhanh nhanh mang thai, thấy cô như vậy hắn đau lòng biết bao nhưng không thể không hùa theo cô. “ Không sao, rồi sẽ có, ngoan, đừng khóc, chúng ta sẽ có em bé “