" Anh xin lỗi"
Qua những kinh nghiệm trải đời của những gã bạn anh thì phụ nữ chính là một loài khó hiểu nhất, nắng mưa thất thường, nếu không biết mình sai ở đâu thì cứ nhận sai trước là được.
Kết quả của việc nói xong Thừa Thiên Dật vinh dự nhận ngay được sự chú ý của cô, đây đúng là điều anh muốn nha nhưng ánh nhìn này lại sâu sắc, chằm chằm, anh có thể nhìn thấy hình ảnh bản thân mình thu nhỏ trong con ngươi của cô. Ánh nhìn chăm chú của cô khiến anh chột dạ, đánh mắt sang hướng khác không dám nhìn cô. Cô quá bình tĩnh, dự báo cho một con sóng lớn đang chuẩn bị dâng lên.
" Tại sao anh phải xin lỗi, xin lỗi hộ Tạ tiểu thư sao? "
" Không không không, tại sao anh phải xin lỗi hộ cô ta chứ? " Thừa Thiên Dật hận không thể xé xác cô ta ngay bây giờ nói gì đến việc xin lỗi hộ cô ta, dám hạ thuốc, dám có ý đồ xấu xa với người phụ nữ của anh. Thừa Thiên Dật tức giận, đôi mắt trở nên thâm sâu, loé lên sự nguy hiểm cùng tàn bạo.
Sự tàn độc đó chỉ hiện lên trong vài giây ngắn ngủi nhanh chóng bị anh che giấu.
Thay đổi của anh khá nhỏ nhưng làm sao qua nổi đôi mắt sắc bén của cô. Sự thay đổi đó khiến cho những trận tức giận ngầm chuẩn bị bộc phát giảm đi không ít.
Khương Ninh mỉm cười, đuôi mắt cong cong rất xinh đẹp, khiến Thừa Thiên Dật vừa nhìn là đắm đuối sắp quên mất trọng tội của bản thân.
" Đừng nói em đang ghen nhé!" khi phát hiện ra điều đó anh cười như nở hoa, hai tay ôm eo nhỏ của cô càng siết chặt hơn.
" không có, anh mới ghen"
Thừa Dật vẫn cố chấp vạch trần cô: " em có"
" Đã bảo là không có mà"
Khương Ninh ngại ngùng, hai bên má hồng hồng, cô quay đi chố khác không thèm để ý đến anh nữa.
Cô gái nhỏ của anh da mặt thật mỏng, trêu đùa cô chút mà đã thẹn thùng đến vậy. Anh không ngờ và cực kì hưởng thụ cái cảm giác được vợ ghen tuông thế này.
Thỉnh thoảng có một vài lần thế này cũng không tệ...
Toàn nghĩ lung tung Khương Ninh sắp quên mất đi trọng điểm của vấn đề trước luôn nếu Thừa Dật không nhắc đến:
" Tả Tuyết Vân em định xử lí thế nào, có cần anh giúp không? "
Khương Ninh bĩu môi nói: " Mỹ nhân được anh cứu anh lỡ ra tay ? "
" Ai bảo cô ta động đến người không nên động, lại còn là người phụ nữ của Thừa Thiên Dật" một câu nói mang theo sắc khí lạnh lùng, quá bá đạo, quá soái.
Khương Ninh biết chỉ cần cô nói muốn anh giúp anh sẽ không chần chừ làm luôn bất kể hậu quả, cô cũng tin vào năng lực làm việc của anh. Đừng chỉ nhìn mặt dịu dàng, thư sinh đó của anh mà nghĩ là anh hiền lành, ẩn sâu trong thể xác thư sinh đó chính là một ác ma.
" Em sẽ tự giải quyết, không phiền đến Thừa tổng " Cô nhếch môi cười nói, hai tay vòng lên cổ anh đu đưa, lay lay cơ thể anh như một con khỉ đu cây vậy.
Anh nịnh má cô đầy cưng chiều, không nhịn được hôn chụp lên đôi môi ngọt ngào, thầm mắng trong lòng " mèo nhỏ mưu mô" ( tg: chị Khương xứng tầm con hổ chứ mèo gì anh Thừa).
..........
Khương Ninh nay đến Vệ An rất sớm. Vệ An chính là công ty bảo an và thám tử do cô đã dày công lên ý tưởng 1 năm và chuẩn bị trong 3 năm nay cả về tiền lực lẫn nhân lực. Vệ An gồm có các vệ sĩ có trung tâm huấn luyện đặt tại ngoài thành phía đông thành phố A, một nơi rộng rãi thuận tiện cho việc xây dựng và đào tạo vệ sĩ, còn lại chính là trụ sở chính của Vệ An tại trung tâm thành phố A, nơi làm việc của các thám tử, trung tâm tình báo quan trọng của Vệ An.
Tại ngoại ô phía đông, Khương Ninh vừa bước vào sân đã nghe thấy những tiếng hô to đồng đều, khí thế vang vọng bao lấy cả nơi đây. Thấy Khương Ninh đến tất cả mọi người đều đứng lại, đặt một tay chéo trước ngực cúi xuống 45 độ hô to" " Chào giám đốc Khương ". Khương Ninh cũng dùng tư thế đó cúi xuống chào tại.