Những lời này của hắn làm cho hai nữ nhân kia tâm tư khác nhau?! Sơ Uyển cảm thấy hôm nay Lục Trạch đối với mình tốt đến quá phận, tốt đến nổi không rõ cảm giác ? Không nhịn được vui mừng, Sơ Uyển cắn căn môi kiềm chế xúc cảm, sắc mặt ửng hồng hàm chứa hơi xuân, rõ ràng là nữ nhân đang chìm đắm trong tình yêu.
Mà bộ dáng liếc mắt đưa tình kia của Sơ Uyển làm Sơ Niệm vừa nhìn liền chói mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nếu hai người họ tình chàng ý thiếp, cô vẫn nên là rời đi kẻo làm chướng mắt.
Đứng dậy đi tới một bên vườn hoa, tỏ ra nghiêm túc nhìn vườn hoa anh thảo, nhưng một vòng nhìn ngắm Sơ Niệm rốt cuộc cũng không biết chính mình nhìn thấy được gì.
Mà Lục Trạch nhìn thấy hành động Sơ Niệm cố ý rời đi như muốn tạo không gian cho hắn và Sơ Uyển hắn tức đến bốc hỏa. Tự nhận trước đây hắn đúng là đem nữ nhân này sủng lên tận trời nên cô mới có cái gan không thèm để tâm chuyện của hắn.
Lục gia từ trên xuống dưới đều biết việc Lục Trạch cùng Sơ Uyển đính hôn, cho nên tự nhiên là đem Sơ Uyển làm thành nữ chủ tương lai mà đối đãi. Ngay cả người phụ trách vườn hoa cũng biết nhìn người, lúc nãy sau khi nhìn thấy Sơ Uyển để mắt đến chậu hoa màu hồng nhạt, nghĩ rằng cô thích nó bèn nhanh chóng chọn một chậu tặng qua.
Hành động kia rõ ràng là lấy lòng, nếu ngày thường cô sẽ không tùy hứng cùng người khác nói chuyện nhưng hôm nay ngoại lệ, tâm tình cực tốt cũng như muốn để Lục Trạch thấy được tính cách cô cũng " bình dị, dễ gần" mà cùng người phụ trách vườn hoa nói vài câu chuyện phiếm.
Loading...
Chỉ là khi nghe đối phương nói:
"Loại hoa này được nhiều cô gái ưa thích, lúc nãy em gái cô cũng rất thích"
Đột nhiên nghe hắn nhắc tới Sơ Niệm, trên mặt Sơ Uyển tươi cười một đốn, sau đó chỉ nhàn nhạt mà trở về câu: "Vậy à? Tiểu niệm cũng thích sao?! "
Người phụ trách vườn hoa thấy thế càng thêm tha thiết:
"Nếu không tôi lại mang tới thêm một chậu, để em gái cô mang về"
Ông ta không nói câu này còn tốt, lòi vừa nói xong khiến tâm tình Sơ Uyển đang tốt bỗng có chút trầm xuống? Cũng phải, từ trước đến giờ thứ cô thích yêu cầu phải là duy nhất, nếu thứ cô có Sơ Niệm cũng có vậy thì tính là gì?! Nhưng dù sao thì chỉ là đối phương nhất thời đưa ra ý kiến mà thôi, cô rốt cuộc là để tâm việc gì?!Cũng chẳng hiểu vì sao từ trước đến nay thứ mà Sơ Uyển cô muốn đều không hy vọng Sơ Niệm cũng
Khi còn nhỏ tâm tư như vậy còn không rõ ràng, chỉ là sau khi trưởng thành Sơ Niệm càng ngày càng xinh đẹp, đẹp đến nổi lấn át đi hết phần Sơ Uyển khiến Sơ Uyển không thể không điên cuồng mà để tâm. Mọi chuyện đều phải ngăn chặn, tâm tư cô cũng càng thêm rõ ràng.
Khi nói chuyện, vừa vặn thấy Sơ Niệm đi tới, Sơ Uyển nhìn em gái vẫy tay, sau đó giống như thân mật mà đối với Sơ Niệm thì thầm:
"Tiểu Niệm có phải em không thích hoa này, nếu không phải thì nói chị sẽ đem chậu nãy cho em. Cũng đỡ phiền người phụ trách vườn hoa tốn thêm một chậu ."
Sơ Uyển chính là muốn nói lời kích thích Sơ Niệm. Nhưng phàm là thứ em gái thích đều là do cô nhường cho, liền tính thứ đã từng là của em gái, cô cũng muốn đoạt lấy, biến nó thành vật sở hữu của mình, sau đó lại hung hăng mà ném cho ngươi, cho em gái biết mọi thứ đều do cô không cần, giống như Cẩn Dĩ?!!
Người phụ trách vườn hoa nghe cuộc nói chuyện giữa hai chị em Sơ gia mà không khỏi khó hiểu. Chẳng phần chỉ là một chậu hoa thôi sao, sao lại có vẻ ẩn tình như vậy?!
Lục Trạch nghe Sơ Uyển nói xong, không khỏi nhíu nhíu mày, Sơ Niệm chưa từng nói qua với hắn tình cảm chị em của cô. Nhưng mà dù cô không nói thì với tình cảnh hiện tại hắn cũng có thể ít nhiều cảm nhận được...
Trái lại Sơ Niệm vẻ mặt vân đạm phong khinh mà đã đi tới, đầu ngón tay búng búng cánh hoa hồng, đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó khóe miệng cong cong, hỏi Sơ Uyển:
"Thế nào, chị không thích sao?"
Bộ dáng Sơ Niệm cười khinh miệt làm Sơ Uyển có chút chướng mắt, chỉ là lúc này Lục Trạch cũng có mặt, nên cô ta rất cẩn trọng.
"Em thích, chị đương nhiên muốn nhường cho em"
Sơ Niệm nhướng mày "À" một tiếng: "Phải vậy không?"
Sau đó dư quang thoáng nhìn Lục Trạch ở một bên, lại tiếp tục hỏi câu:
"Thứ em thích nhiều lắm đấy, chị có phải hay không đều sẽ nhường cho em?"
Sơ Uyển không dấu vết mà nheo nheo mắt, bên trong hàm chứa ý cảnh cáo, cô xác xác thật thật là muốn khiêu khích Sơ Niệm, nhưng từ trước đến nay luôn cho rằng Sơ Niệm đơn giản không so đo, ở trước người ngoài sẽ để thể diện cho cô.
Sắc mặt thay đổi, tâm tình tự nhiên vừa rồi không còn, lại tính lần nữa mở miệng, lại nghe Sơ Niệm nói ra một câu long trời lở đất:
"Vậy chị cũng đem anh rể nhường cho em đi."