- Cô gái, cô tỉnh rồi sao? - vị bác sĩ nam từ ngoài bước vào trong phòng từ từ bước đến gần cô
- Tôi bị sao vậy bác sĩ? - cô họng có chút khô nên nói chuyện có chút khó khăn, vị bác sĩ bước đến đưa cho cô một ly nước.
- Gần đây có cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?
- Có cảm thấy có chút mệt mỏi?
- Cô bị chảy máu mũi
- Ừm, đột nhiên sáng nay có chảy máu. - cô đáp lời vị bác sĩ kia
- Trên người cố xuất hiện vết bầm nào không? - vị bác sĩ kia tay vẫn liên tục ghi chép, miệng vẫn cất tiếng hỏi
- Hình như không có. - cô vừa nói vừa lắc lắc đầu.
- Theo như những gì biểu hiện, tôi nghĩ cô bị ung thư máu
Cô mở to mắt nhìn vị bác sĩ, ung thư máu sao? Tại sao cô lại mắc phải bệnh này
- Cô đừng vội hoảng chỉ là theo phỏng đoán của tôi thôi, cô cần làm kiểm tra mới biết chính xác được.
Anh dứt lời liền lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình rồi đưa cho cô
- Gọi người nha cô tới đi?
Cô nhìn điện thoại trên tay vị bác sĩ thì ngẩn ra suy nghĩ, gọi cho ai bây giờ ba mẹ sao? Họ vốn dĩ không quan tâm đến cô, từ nhỏ tới lớn trong mắt ba mẹ chỉ có chị hai cô là Dinh An. Gọi cho anh sao? Không được, cô và anh chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa che mắt người đời, để tránh lời ra tiếng vào vì cô dâu đột nhiên mất tích trong ngày cưới.
Thấy cô ngớ người ra, vị bác sĩ kia liền cất tiếng
- Cô không có người nhà sao?
Nghe câu này của bác sĩ khiên cô có chút cảm thấy đúng, cô vốn dĩ chả có ai bên cạnh cả.
- Ừm, tôi không có người nhà.
- Vậy tôi sẽ xét nghiệm cho cô trước, chuyện còn lại tính sau vậy
- Cám ơn anh. Anh có thể mua giùm tôi một cái điện thoại không? - cô nói nhưng lại cúi mặt xuống, có ai như cô chứ vừa mới gặp lần đầu đã nhờ người ta mua món đồ nhiều tiền như vậy
Anh nhìn thấy cô cứ cúi mặt xuống như vậy thì phần nào đoán được lí do, anh nhìn kĩ cô có nước da trắng, lúc được người dân xung quanh đưa vào quần áo trên người cô cũng không phải là loại rẻ tiền.
Vả lại với anh một chiếc điện thoại cũng không đáng bao nhiêu
- Được, đợi sau khi làm xét nghiệm sau tôi sẽ đi mua điện thoại cho cô.
- Thật sao?
- Đương nhiên, tôi sẽ mua giúp cô bây giờ cô nằm nghĩ đi lát nữa sẽ có người đến đưa cô đến phòng xét nghiệm.
- Cám ơn anh.
Anh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu rồi ra bước ra khỏi phòng. Cô cũng nằm chợp mắt thêm một chút nữa, khoảng ba mươi phút sau đã có y tá đến đưa cô đến phòng xét nghiệm trên đường đi tới phòng xét nghiệm cô y tá và cô có nói chuyện qua lại vài ba câu
- Chị là bệnh nhân của bác sĩ Lưu sao?
Cô nghe cô y ta nói vậy liền có chút khó hiểu nhưng nghĩ lại thì cô nhớ ra vị bác sĩ hồi nãy khám cho cô chắc là bác sĩ Lưu.
- Ừm
- Cô may mắn thật đó, hiếm ai được bác sĩ chăm sóc đặc biết như cô đâu. À phải người nhà cô đâu? Cô không gọi họ đến sao?
- Tôi… không có người nhà
- Tôi xin lỗi - cô ý tá vội vàng nói
- Không sao, chúng ta mau đi làm xét nghiệm thôi.
Cùng lúc đó anh về nhà người làm thấy vậy liền chạy ra chào hỏi
- Thiếu gia, cậu đã về?
- Mẹ tôi và cô ấy đâu? - anh vừa nói vừa đi lại ghế sofa ngồi
- Mẹ cậu đã cùng bạn đi chơi khoảng hai ngày mới về, thiếu phu nhân ra ngoài từ sáng vẫn chưa về thưa cậu
- An Lạc chưa về sao? - anh đưa tay nên nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối cô còn chưa về liệu có phải gặp chuyện gì hay không. Anh định lấy điện thoại nhưng chợt nhớ ra sáng nay lúc ra khỏi nhà cô vì đi vội nên quên cả điện thoại lẫn áo khoác.
Phía của cô, cô vừa xét nghiệm xong và trở về phòng chờ kết quả. Vị bác sĩ hồi sáng quay lại phòng cô trên tay cầm một túi đồ
- Bác sĩ, sao anh lại tới đây có kết quả rồi sao? Tôi bị bệnh gì vậy?
- Chưa có kết quả cô bình tĩnh một chút, tôi đến đưa cho cô cái này.