Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)

Chương 39



Hàn Tử Dạ chưa bao giờ bị ánh mắt kiểu như vậy nhìn, hơn nữa chưa từng nghe qua lời nói nào buồn nôn như thế, trong lòng thế mà lại dâng lên cảm giác quái lạ.

Cháo… Quả đúng là hơi ngọt!

Hơi ngọt đó khiến lỗ mũi cậu có cảm giác chua xót, nhớ lại khi còn bé có một lần cậu và chị cũng bị sốt nhưng ba mẹ chỉ cho chị uống thuốc hạ sốt, nấu cháo đút chị ăn, đau lòng trông bên cạnh chị, hoàn toàn không để ý tới cậu. Nóng, đói bụng đến vô cùng khó chịu nhưng cậu chỉ có thể để nhiệt độ và cơn đói tự lui đi, cậu hâm mộ nhìn chị gái bên cạnh, nghĩ thầm nếu như có một ngày và có một người đút cho cậu uống thuốc và ăn cháo khi cậu bị sốt thì tốt quá, loại cảm giác đó chắc chắn còn hạnh phúc hơn cả khi được ăn no.

Không nghĩ tới ước mơ này thật sự trở thành hiện thực, nhưng người thực hiện giấc mơ này lại là ác ma mà mình chán ghét nhất oán hận nhất, khiến cậu không thể nói lời cảm ơn hắn.

“Tiểu tâm can, sau này tôi nhất định sẽ rất thương yêu em, cưng chiều yêu, làm cho em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới!” Tề Hâm Lỗi thấy tròng mắt đối phương thoáng hiện vẻ đau thương nhàn nhạt, biết cậu nhất định đang nhớ lại chuyện cũ bi thương thống khổ, đau lòng thề nguyện nói.

Nghe vậy Hàn Tử Dạ lấy lại tinh thần, đè cảm giác rất quái lạ và không khỏi rối loạn trong lòng vì lời nói của hắn xuống, cố ý vênh mặt đẹp lên vô cùng khinh thường hừ mắng: “Hừ - Tôi mới không thèm anh yêu thích cưng chiều, trở thành người hạnh phúc nhất thế giới vì anh. Tôi chỉ xin anh đừng gọi tôi là tiểu tâm can nữa để tôi khỏi phải nổi cả da gà. Tôi buồn ngủ, phiền anh đi ra ngoài để tôi ngủ cho ngon….”

Có thể thuốc phát huy tác dụng, thoáng cái mí mắt cậu nặng trĩu rất buồn ngủ.

“Tiểu tâm can em ngủ đi, tôi đi ăn cháo. Nãy giờ nhìn em ăn tôi cũng thèm ăn muốn chết, bụng đói đến mức sắp kêu ọc ọc như em lúc nãy rồi.” Tề Hâm Lỗi xem lời của cậu vào tai này lại ra tai kia, tiếp tục gọi cậu là tiểu tâm can, còn sờ lên bụng rồi chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu, bộ dạng kia lại có chút đáng yêu.

“Mau lượn đi ăn đi….” Giọng điệu Hàn Tử Dạ độc ác mắng, cố gắng không để hắn biết cậu hơi cảm động khi hắn thế mà lại không ngồi ở phòng bếp ăn trước mình, mà đi đút cháo mình ăn no trước.

Thị lực Tề Hâm Lỗi vẫn luôn rất tốt, mặc dù vẻ mặt Hàn Tử Dạ nôn nóng giọng điệu rất hung ác nhưng hắn vẫn nhìn ra Hàn Tử Dạ đang cảm động, vui tươi hớn hở đứng dậy đi ra ngoài.

Hàn Tử Dạ hơi thụt người xuống, đầu xinh xắn từ trên đầu giường mềm mại hơn cả salon nhập khẩu từ Ý tụt xống gối đầu lên chiếc gối mềm mại, ngay sau đó nhắm chặt hai mắt.

Nhưng rất kỳ quái, rõ ràng mới vừa nãy còn rất muốn ngủ song nhắm mắt lại thì cậu lại không ngủ ngay được, trong đầu tràn đầy hình ảnh ác ma Tề Hâm Lỗi.

Vốn là cậu hận ác ma này thấu xương, nhưng sau khi được ác ma đưa thuốc và đút cháo xong, dù vẫn còn rất hận ác ma nhưng dường như không còn hận nhiều như lúc đầu.

Không thể nào! Trong lòng Hàn Tử Dạ lập tức khinh bỉ, mạnh mẽ lên án mình, tại sao mình có thể có ý nghĩ như vậy, tại sao có thể vì ác ma đối xử tốt hơn với mình một chút liền giảm hận ý đối với hắn.

Bất kể ác ma đối xử tốt với mình thế nào mình cũng phải hận chết hắn như lúc ban đầu, tuyệt đối không thể giảm hận ý đối với hắn, càng không thể tha thứ cho hắn, nhất là …. Không thể có cảm giác động lòng với hắn.

Quan trọng hơn mình phải nhớ tới ác ma này hư hỏng, ghê tởm, tổn thương chị em họ như thế nào, phải quên hắn là người đầu tiên tỏ tình với mình, là người đầu tiên ngoại trừ chị mình nói thích cậu, đối xừ tốt với cậu…..

“Tiểu tâm can, tôi đã trở lại.” Giọng Tề Hâm Lỗi đột nhiên từ phía trước truyền vào tai Hàn Tử Dạ.

Mắt phượng lập tức kinh ngạc mở to nhìn về phía giọng nói phát ra, thấy Tề Hâm Lỗi cậu có chút khó có thể tin. Sao nhanh như vậy hắn đã ăn xong rồi, đây là tốc độ gì vậy chứ!

“Tiểu tâm can, tầm mắt tôi đã không thể rời khỏi em cho nên tôi dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết cháo rồi lập tức chạy tới tìm em.” Tề Hâm Lỗi nhếch miệng lộ ra hàm răng cực kỳ trắng sáng có thể quảng cáo cho kem đánh răng được, nhanh chóng cởi giày ra nhảy lên giường ôm chặt Hàn Tử Dạ.

“Anh tên ác ma siêu cấp dâm đãng, biến thái đáng chết này không giữ lời hứa! Không phải anh đã đồng ý với tôi sẽ không có bất kỳ hành động mờ ám nào với tôi rồi sao, mau buông tôi ra….” Hàn Tử Dạ xấu hổ lập tức giãy dụa.

Không biết thế nào mà thân thể cậu lại thoải mái khẽ run rẩy khi ác ma ôm chặt, trong đầu thì tất cả đều là hình ảnh đồi trụy đêm qua. Cũng may đã uống thuốc và ăn cháo nên cậu có chút sức lực, có thể thử thoát khỏi cái ôm của ác ma.

“Tiểu tâm can đừng sợ, tôi sẽ không quấy rối em, em không biết tôi có thói quen phải ôm thứ gì đó mới có thể ngủ được, đành phải ủy khuất em làm gối ôm của tôi vậy.” Tề Hâm Lỗi kiên quyết không thả Hàn Tử Dạ ra, thật ra thì hắn không có thói quen này, hắn đơn giản chỉ là muốn ôm Hàn Tử Dạ ngủ.

“Tôi mới không thèm làm gối ôm cho ác ma nhà anh, anh mau thả ra, ra bên ngoài tha hồ tìm thứ đồ khác mà ôm ngủ…” Hàn Tử Dạ nghe thấy lời hắn nói vẫn không yên tâm, vẫn rất sợ không ngừng giãy dụa.

Thân thể không chỉ run rẩy mà còn có chút mềm mại, hình ảnh đồi trụy trong đầu càng lúc càng ướt át. Cậu đột nhiên nghĩ vậy có thể là đêm qua để lại di chứng.

Mặc dù đêm qua đã trôi đi nhưng ký ức đêm qua đã khắc sâu trên người cậu, trong linh hồn cậu, sợ rằng cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được, chết tiệt thật!

“Tôi không muốn! Tôi chỉ muốn ôm tiểu tâm can em ngủ thôi, nếu em còn giãy dụa không đồng ý, tôi lại phải uy hiếp em như lúc trước.” Tề Hâm Lỗi bất chấp đạo lí nói, dọa nạt Hàn Tử Dạ không biết mệt.

“Lưu manh!” Hàn Tử Dạ tức giận mắng, rất không tình nguyện ngừng giãy dụa. Cậu chỉ sợ ác ma này đe dọa cậu, hơn nữa chút sức lực của cậu không đấu lại được ác ma, giãy dụa lâu như vậy mà cũng không thể khiến ác ma buông lỏng cậu ra được một chút.

“Cảm ơn đã khen.” Tề Hâm Lỗi cười đến vô cùng rực rỡ, gối đầu lên vai thơm mát gầy yếu của cậu, vẻ mặt thoải mái nhắm mắt ngủ. Đêm trước hắn không ngủ được mấy tiếng, đêm qua thì thức trắng đêm khiến giờ hắn không khống chế được cơn buồn ngủ.

Hàn Tử Dạ nhíu chặt đôi mày thanh tú, ác ma này như vậy thì sao cậu ngủ đây. Ngoại trừ kiềm chế thân thể đang xao động đáng xấu hổ, còn phải đề phòng ác ma đột nhiên tập kích cậu, động tay động chân với cậu, hoặc là trực tiếp xâm phạm cậu. Nhưng ác ma này lại thực hiện nguyện vọng khi còn bé lúc cậu bị sốt, đó là ôm chặt cậu ngủ.

Lần đó hai chị em họ cùng bị sốt, sau khi được ba mẹ cho uống thuốc và ăn cháo chị liền nũng nịu với ba mẹ nói rất sợ, muốn họ ôm cô ngủ ba mẹ lập tức đồng ý. Lúc ấy cùng bị đau ốm hành hạ giống chị, cậu cũng rất hoảng sợ, cũng muốn ba mẹ ôm cậu ngủ nhưng cậu biết ba mẹ sẽ không đồng ý. Cậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng có một ngày lúc cậu bị sốt thì có người ôm cậu ngủ, cho cậu sự ấm áp, cho cậu sự an tâm để cậu không sợ hãi nữa.

Bị cánh tay đặc biệt mạnh mẽ của ác ma ôm chặt, cho dù vì thân thể cảm thấy hơi rối loạn đáng xấu hổ và hoảng sợ khi hắn làm loạn nhưng vẫn ấm áp và yên lòng không nói nên lời. Cái cảm giác yên tâm và ấm áp này ngay cả chị cũng chưa từng cho cậu…..

Thần kinh Hàn Tử Dạ căng thẳng, dần dần vì sự ấm áp yên tâm Tề Hâm Lỗi cho cậu mà không tự chủ thả lòng. Dây thần kinh vừa buông lỏng cơn buồn ngủ lại đánh tới, mí mắt xinh đẹp nhanh chóng khép lại.

Mặc dù rất sợ nhưng Hàn Tử Dạ vẫn không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv