Khai giảng đã được ba tháng, Tống Tư Phi đối Trần Mặc vẫn nhiệt tình như cũ.
Mà cô, cũng nghênh đón cái gọi là thời kỳ bận rộn, chỉ vì kỳ thi mỗi năm một lần của【 Hiệp hội máy tính 】 tới rồi, các hoạt động chính thức lần đầu tiên của tân sinh viên giữa các hiệp hội lớn đã bắt đầu theo kế hoạch.
Cái gọi là kỳ thi cũng chỉ là sự hứng thú với vấn đề quy hoạch của máy tính, nhờ đó tiến hành kiểm tra cá nhân.
Nhưng, điều kinh hoàng chính là ở chỗ này, bởi vì phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi giống hệt bài kiểm tra tâm lý, Tô Vãn choáng váng cả đầu óc.
Kết quả tới đã là ba ngày sau, hiệp hội sắp xếp Tô Vãn tham gia và công việc tuyên truyền và hậu cần.
Tuyên truyền không phải là vấn đề lớn, hậu cần cũng không phải là vấn đề lớn, mà vấn đề nằm ở chỗ, cả tuyên truyền cùng hậu cần cũng chỉ có một mình cô, đây chính là trời trao sứ mệnh lớn cho cô sao?
Vào lúc Tô Vãn tìm được Trương Thăng, lý do của Trương Thăng là: “Hoàn Tử, bởi vì trước kia không có nữ sinh, hiện tại có nữ sinh, cho nên em mới được tách riêng.”
Ngụ ý chính là trước kia căn bản là không có tuyên truyền cùng hậu cần, toàn bộ đều dồn vào cùng nhau.
Được thôi, ai bảo cô là con gái làm gì.
Vừa tham gia vào nhóm tuyên truyền, nhiệm vụ đầu tiên của Tô Vãn liền tới rồi, trường học có một hoạt động cái bất thành văn, đó chính là mỗi năm tân sinh viên của các hiệp hội lớn trong trường đều sẽ có một lần PK, mà ý nghĩa của việc này cũng không rõ ràng, chính là muốn chứng minh hiệp hội của mình là tốt nhất.
Tô Vãn lật xem những tiết mục trước đây của hiệp hội, trừ bỏ ca hát ra vẫn là ca hát, hơn nữa còn là kiểu một đám nam sinh hợp xướng, Tô Vãn một mình ở văn phòng vừa xem vừa ôm bụng cười.
“Buồn cười lắm sao?” Thanh âm xa lạ mà quen thuộc đột ngột vang lên, Tô Vãn bị dọa tới mức lập tức im lặng. Cô vỗ vỗ ngực quay lại nhìn mới phát hiện, thì ra là anh.
Tại sao lại là anh? Thật là âm hồn không tan.
Tô Vãn lại quay đầu lại xem xét video, đột nhiên hiểu được ý của anh.
“Không buồn cười, không buồn cười, cực kì đẹp trai, very very đẹp trai.” Tô Vãn vẫn là không tự chủ được, nhếch miệng cười ngốc nghếch.
Hướng Thần bước tới tắt video, hỏi cô, “Đã chuẩn bị chưa?”
A? Thế này thật đột ngột quá đi, cô thì chuẩn bị cái gì chứ. “Thật ra vừa rồi em chỉ đang tìm cảm hứng...” Tô Vãn rất muốn giải thích, cô nhìn video cười ngốc nghếch như thế này chỉ là cảm thấy thú vị thôi, tuyệt đối không có ý ghét bỏ.
“Tìm cho tốt.” Nói xong liền sải bước rời đi….
Kỳ thật Hướng Thần chỉ là là tới đây hỏi Trương Thăng một chút, hoạt động đã bắt đầu chuẩn bị chưa, nhưng cách từ xa đã nghe thấy cô một mình ngồi cười, đương nhiên anh đi vào mới biết được hóa ra là cô đang xem hoạt động năm đó của bọn họ, bài hát khi ấy là “Bài ca bắn bia”, bởi vì di chứng sau khi huấn luyện quân sự, trong não mọi người bài hát có thể hát hoàn chỉnh từ đầu tới cuối chính là bài này, cho nên liền chọn, lúc ấy còn cảm thấy rất tốt, không ngờ rằng, cô như thế lại có thể cười được, buồn cười đến thế sao?
Được, anh phải thừa nhận, có lẽ là cô trời sinh nhiều tế bào cười, ít tế bào não, dường như mỗi lần gặp đều thấy cô đang cười.
Anh rất mong chờ, cô là người trong tổ tuyên truyền, lần này có thể tổ chức ra hoạt động gì, thay đổi một chút trạng thái ban đầu của Hiệp hội máy tính.
Tô Vãn vốn muốn tìm cảm hứng từ phía Tống Tư Phi và Mộc Mộc, nhưng khi nghe được đáp án, Tô Vãn như phát điên.
Mộc Mộc: Câu lạc bộ ký giả và đài phát thanh bọn mình trước giờ không tham gia, bởi cho dù thế nào thì nó vẫn luôn đứng sừng sững không đổ.
Tư Phi: Đội bóng rổ của khoa bọn tớ là các kĩ năng đánh bóng rổ, các cậu không học được đâu.
Tô Vãn:……
Sau này phũ phàng người khác có thể dịu dàng một chút được không?
Tô Vãn thật sự là cực kỳ nhàm chán, mở trang web ra rồi lại tắt đi, tắt đi rồi lại mở ra, trên Du Niang¹nói quá bình thường, Gu Ba² nói quá tục tằng.
Cho nên, vẫn là phải dựa vào chính mình.
¹ Là một phần của công cụ tìm kiếm Baidu.
² Bản sao của Google ở Trung Quốc, được tạo ra bởi một nữ sinh viên đại học ở Quảng Châu.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Vãn rất kiên nhẫn lặp đi lặp lại một việc, đóng trang web, mở trang web, đóng trang web, mở trang web.
Đột nhiên, trong trời đêm đột nhiên bay tới bốn chữ: Ma kính ma kính*.
*魔镜魔镜 - cái này trong 白雪公主之魔镜魔镜, "Snow White: Mirror and Mirror" là một bộ phim hài phiêu lưu kỳ diệu của Mỹ.
“Phi Phi, còn nhớ chúng ta hồi lớp 10 đã biên kịch vở “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” không? Lần này chúng ta có 12 nam sinh, thêm tớ là một nữ sinh, vậy sẽ thành “Mười hai anh chàng lực lưỡng và Hoàn Tử công chúa”, thấy thế nào? Tớ cảm thấy sự sáng tạo này rõ ràng chỉ có ở trên trời, nhân gian nào đã nghe được mấy lần.”
Giờ phút này, đáp lại Tô Vãn chỉ có hồi âm, là tiếng hít thở của hai người họ.
Vì tiết mục này, cô không hề dễ dàng.
Không ở bên cạnh cô thì thôi đi, lại còn ngủ ngon như vậy.
Cảm hứng tới rồi, ngăn cũng ngăn không được, y như núi lửa phun trào.
Đến khi trời sáng, cuối cùng Tô Vãn cũng viết xong kịch bản, công chúa Hoàn Tử đây là từ Bạch Tuyết cải tạo mà thành, một là sửa hình tượng ôn nhu dịu dàng trở thành hài hước, còn bảy chú lùn cũng biến thành 12 chàng trai anh tuấn tiêu sái, mà chức trách của công chúa Hoàn Tử chính là trợ giúp 12 chàng trai trẻ này tìm vợ, vậy là đem theo một chàng sống trong rừng rậm lên đường tìm vợ.
Cả đường đi qua 12 ngôi làng, gặp được các loại chuyện hài hước kì diệu, bởi vì nguyên nhân của những chuyện đó, Tô Vãn đã cố gắng hết sức để trau chuốt lời thoại sao cho phù hợp với tính cách của nhân vật.
Khi Tô Vãn mang theo thành quả cả đêm của mình xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đều quay ra nhìn nhau, anh Thăng nghiêm túc hỏi: “Hoàn Tử, cái Hoàn Tử công chúa này là em dựa vào nguyên hình mà xây dựng đúng không.”
Đáng ghét, cho dù có nhìn thấu cũng không cần phải nói ra chứ.
“Ý tưởng rất tốt, thay đổi lớn đó, nhưng là, ở đây có một vấn đề, chúng ta không có tới 12 cô gái khác, hơn nữa tính thời gian mỗi phân cảnh là 1 phút vậy thì vở kịch đã là 12 phút, thời gian không cho phép.”
Cũng đúng, Tô Vãn lập tức thay đổi suy nghĩ, “Vậy chúng ta đổi thành 4 chàng trai trẻ, lại chọn 4 người đóng thế, bốn người khác diễn vợ thì sẽ là vợ, diễn người qua đường sẽ là người qua đường, tự do phát huy là được, thế nào?” Nếu như vậy nhiều nhất cũng chỉ có 6 phút.
Tuy rằng có chút vượt kế hoạch, nhưng vẫn có thể cố gắng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Trương Thăng cảm thấy không tồi, nhưng ai tới thế vai lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ, đều là những nam sinh tốt, nếu như thế vai vậy sau này còn tìm bạn gái thế nào đây.
Nhưng là Tô Vãn lên tiếng, “Yên tâm, vì hạnh phúc cả đời của mọi người, em sẽ nỗ lực làm một bà mối tốt”.
Dưới lời cam kết của cô, các nhân vật cuối cùng cũng đã được an bài.
Kế tiếp đó chỉ cần thực hành diễn tập.
Trương Thắng cũng đem tiết mục lần này giao cho cô toàn quyền phụ trách. Tuy rằng Tô Vãn có chút đau lòng, có điều người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Điều làm Tô Vãn không nghĩ tới chính là, những bạn học này khi diễn kịch quả thực là dễ như trở bàn tay, đặc biệt là diễn vai ác, các loại nhập vai, so với con gái còn nữ tính hơn nhiều
Tô Vãn vô cùng bội phục.
“Đại Khâu, cậu nói xem cậu có phải thường xuyên xem phim Hàn hay không, tại sao lại diễn vai phụ nữ tốt đến vậy?"
“Chỉ vì vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm luôn ẩn chứa một người phụ nữ yếu đuối, lần này rốt cuộc tóm được cơ hội, đương nhiên phải biểu hiện thật tốt một phen.”
“……”
“Phương Tử, cậu thật sự quá ấm áp, tôi sắp cảm thấy cậu hoàn toàn có thể nhận hết tất cả các vai nam phụ rồi.”
“Cậu đang nói cậu ấy vĩnh viễn là lốp xe dự phòng sao?”
“……”
“Cao Cao, cậu quả thật là điển hình của một tổng tài bá đạo đó.”
“Quen rồi Điểu Ty, tớ luôn tận hưởng cảm giác làm tổng tài."
“……”
Tô Vãn đều cảm thấy quả thật cmn…… quá tài năng rồi.
Thời gian tham gia thi đấu là vào ngày lễ Độc thân, ý nghĩa chính là các người muốn yêu đương thì cứ yêu đương đi, còn chúng tôi sẽ quẩy vào ngày lễ này.
Tư Phi và Mộc Mộc từ bỏ câu lạc bộ của mình, đặc biệt chạy tới cổ vũ cho cô, thậm chí còn làm một tấm biển: Chiến binh, không có gì có thể ngăn cản bản lĩnh thông thiên.
Tô Vãn dở khóc dở cười, cái biệt danh này đã rất lâu không ai nhắc tới rồi, hiện giờ lại lần nữa bị người nhà vả mặt, hai người vẫn là nên đi yêu đương đi.
Nhóm đầu tiên lên sân khấu chính là câu lạc bộ CS, tên đầy đủ là câu lạc bộ Cosplay, bọn họ giữ nguyên phong cách của câu lạc bộ, cos lại một đoạn trong One Piece.
Đối với những người hâm mộ One Piece, đây chắc chắn là điều đáng hoan nghênh.
Còn có câu lạc bộ thư pháp, cờ vua, múa bale, Street Dance, v.v..., cơ bản đều là biểu diễn những thứ có liên quan đến câu lạc bộ.
Cuối cùng cũng tới lượt hiệp hội máy tính lên sân khấu.
Trước khi biểu diễn có một đoạn độc thoại, giới thiệu thời gian, bối cảnh.
Người độc thoại này chính là Trúc Tử, giọng khàn, trầm thấp, có từ tính, thời điểm tập luyện cảm thấy rất tuyệt, không nghĩ tới khi thật sự lên sân khấu thông qua xử lý âm thanh lại càng trở nên hấp dẫn.
Tô Vãn cảm thấy lựa chọn này xem như là đúng rồi. Đến mức sau này Mộc Mộc cũng hỏi cô, nam sinh kia là ai. Tô Vãn liền nghĩ, góc tường này có nên đào không nhỉ.
*Đào góc tường: chọc gậy bánh xe, phá hoại mối quan hệ người khác_ đang nói có nên giới thiệu Mộc Mộc với nam sinh kia không.
Đương nhiên, đây là chuyện sau đó.
Xuất hiện đầu tiên chính là bốn chàng trai trẻ, bọn họ vốn là một đám thợ săn trong rừng sâu dựa vào việc săn bắn mà sống, Hoàn Tử công chúa bị mẹ kế hạ độc, chạy trốn vào trong rừng, gặp được bốn chàng.
Hoàn Tử công chúa phát hiện kỳ thực bốn người này rất tốt, vì thế liền nảy ra ý tưởng tìm vợ cho bọn họ, nhưng muốn tìm vợ thì phải đi ra ngoài, vì thế dưới sự dẫn dắt của Hoàn Tử công chúa, năm người xuất phát từ rừng sâu, hướng về phía bản làng đông đúc.
Thôn Lạc Hoa, ở nơi này lão đại gặp được một người con gái trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, cô gái tuy xinh đẹp, nhưng tình tính táo bạo, có điều lão đại cảm thấy không sao cả, nữ nhân chính là để sủng ái.
Thôn Ngư Dương, tại đây lão nhị gặp được một cô nương đánh cá hiền lành, ôn nhu như nước, ở bên cạnh lão nhị cục cằn quả thực là tuyệt phối. Lão nhị cảm thấy chính mình nhặt được kho báu, cưới vợ mà, chính là để bù trừ cho nhau.
Thôn Yên Khâu, ở chỗ này lão tam gặp được một tiểu thư khuê các, mười ngón không chạm nước dương xuân, nũng nịu yểu điệu, lão tam vô cùng thích, nữ nhân như nước, nam nhân như đất, đất chính là cần sự ẩm ướt của nước mà.
Thôn Song Vũ, ở nơi đây lão tứ gặp được một cô gái hài hước, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, lão tứ nghĩ, làm người mà, vui vẻ là quan trọng nhất.
Khi bốn chàng trai trẻ đều tìm được người vợ cho mình, Hoàn Tử công chúa lại cảm thấy cô đơn, bởi vì nàng vẫn chưa tìm thấy hoàng tử của đời mình.
Khi câu chuyện kết thúc, Trúc Tử trong trang phục hoàng tử cầm lấy chiếc micro, dịu dàng đi tới, đưa tay về phía cô: “Công chúa của ta.”
Hạ màn.
Khi lùi vào trong hậu trường, Trúc Tử còn có một câu thoại cuối cùng: Mỗi người đều sẽ có được một tình yêu thuộc về riêng mình, không phải không tới, chỉ là không đúng thời điểm, hãy kiên nhẫn chờ đợi hoàng tử hoặc công chúa của bạn nhé.
Đến đây, vở kịch mới hoàn toàn kết thúc.
“Woaaa, Trúc Tử, anh đúng là thâm tàng bất lộ đó, anh không trạm phát thanh quả thực đáng tiếc.” Ở hậu trường Tô Vãn vẫn còn đang mặc trang phục công chúa, bởi vì cô thấp hơn Trúc Tử, không thể không nhảy lên vỗ vai, nhưng lại bất ngờ dẫm vào váy, trực tiếp ngã về phía sau.
Xong rồi, đây là hai chữ cuối cùng cô có thể nghĩ được.
Nhưng sự thật là, sự đau đớn trong tưởng tượng không hề tới, mà cô đã rơi vào một vòng tay vững chắc.
Lồng ngực thật ấm áp, cô còn có thể nghe được tiếng trái tim người đó đang đập thình thịch thình thịch.
Tô Vãn tròn mắt nhìn, lại không nghĩ tới việc phải rời khỏi vòng tay người đó, cả hai cứ như vậy tôi nhìn anh anh nhìn tôi. “Ừm, có hơi nặng.”
Anh cười rồi.
Còn cô như bị điện giật trực tiếp nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lại dẫm lên váy mà té ngã, may mắn anh nhanh tay nhanh mắt đỡ cô một phen.
“Sao anh lại ở đây?” Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Vãn.