“Nghe nói Hướng Thần đã tới đây à?” Người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng, một giọng nói thô lỗ vang lên từ cửa sau phòng học.
Tại sao ai cũng thích đi cửa sau vậy?
Tô Vãn quay đầu lại, liếc nhìn... Ừm, một anh chàng đẹp trai.
Bởi vì Tô Vãn thật sự không thể nghĩ ra một tính từ nào để miêu tả về anh ấy. Ngôn ngữ bình dân chỉ có thể làm giảm độ đẹp trai của anh ấy.
“Phó hội trưởng, sao bây giờ cậu đã tới rồi?” Trương Thăng cười khổ, chào hỏi người vừa tới với vẻ mặt như kẻ tay sai, thiếu chút nữa là có thể lấy đầu mình dùng làm ghế đẩu cho anh ta.
"Đây là phó hội trưởng Thiện Nhiếp của chúng ta, mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào."
Haha, vừa rồi hội trưởng tới cũng không nói hoan nghênh, vị phó chủ tịch này khá kiêu ngạo đấy.
Những tràng pháo tay từng đợt từng đợt lác đác vang lên, thực sự không phải vì các sinh viên không nhiệt tình, mà thực sự là vì anh ta quá... đẹp trai, mọi người đều bị làm cho kinh ngạc.
“Vỗ tay, vỗ tay” Trương Thăng cực kì tức giận, hận không thể tự mình vỗ tay cho bọn họ. Tại sao mấy người này lại không biết tốt xấu như vậy? Thật sự là quá ngu ngốc rồi
Sau tiếng quát của Trương Thăng, mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, điên cuồng vỗ tây, Tô Vãn vỗ đến đỏ cả lòng bàn tay mình.
“Dừng, tôi tới đây chỉ là muốn nói với mọi người một câu, tôi là một huyền thoại, hiểu chưa?” Nhìn hắn nói xong, Tô Vãn cuối cùng nghĩ tới một tính từ, vạm vỡ cường tráng.
Haha, nghĩ xong cô liền tự cười một mình.
"Aiyo, anh Thăng à, năm nay tuyệt lắm, tìm được một cô gái, có điều, hội trưởng năm sau sẽ là cậu đó." Thiện Nhiếp vỗ vỗ vai Trương Thăng, vỗ đến mức cả người Trương Thăng cũng thấp xuống.
“Là phó hội trưởng.” Trương Thăng sửa lại.
“Em gái, em rất can đảm đấy.” Thiện Nhiếp giơ ngón tay cái lên.
Tô Vãn khẽ nhếch môi, ha, bây giờ cô còn có thể rút lui được không?
Trương Thăng nhướng mày, cô gái, vào hang sói rồi còn muốn thể rút lui sao?
Tô Vãn lập tức sục đổ, Sói đại ca, tha cho em đi mà.
Thiện Nhiếp thấy khuôn mặt của Tô Vãn thay đổi liên tục, cảm thấy rất dễ thương, năm đó cũng có một cô gái nhỏ ở trước mặt anh không ngừng biến hóa như vậy.
“Tô Vãn, em là Tô Vãn phải không?” Chàng trai “vạm vỡ cường tráng” đột nhiên đi đến trước mặt cô, đôi mắt nhỏ một mí còn mở to hơn cả mắt bò.
"Hoàn Tử, anh là anh Nhiếp của em, anh Nhiếp đây." Thiện Nhiếp thấy Tô Vãn do dự liền biết rằng cô gái này chắc chắn là Tô Vãn, mặc dù thay đổi khá lớn, nhưng điệu cười nhếch mép và khuôn mặt suy sụp vẫn không có gì thay đổi.
Khi Tô Vãn vẫn còn đang bối rối, cô đã bị Thiện Nhiếp đưa ra khỏi lớp, trước khi đi hắn không quên nói với Trương Thăng, "Tôi đưa cô ấy đi trước."
Bị bắt đi một cách công khai, còn cô vẫn đang không hiểu vấn đề.
Một chú chim nhỏ như Tô Vãn đâu cần hắn phải đưa đi, trực tiếp lôi ra ngoài là được rồi.
Thiện Nhiếp lôi cô đến một nơi yên tĩnh, sau khi đặt cô xuống liền không nói gì nữa, nhưng mà, cả đường đi, Tô Vãn vẫn không nghĩ ra đây là ai.
"Bộp", cái gõ này vào đầu quả thực không nhẹ, "Đã nhớ ra chưa? Thiện Nhiếp, lúc nhỏ anh đã từng gõ đầu em như thế này, Lạc Viễn liền mắng mỏ, nói anh gõ em đến ngu luôn rồi.”
Thiện Nhiếp đột nhiên cảm thấy bản thân đời này đã phạm phải tội lớn rồi.
“A Viễn, Thiện Nhiếp lại gõ vào đầu mình.” Tiểu Tô Vãn chạy đến chỗ Lạc Viễn đang đọc sách than thở.
“A Nhiếp, đã nói là không được gõ đầu Tô Vãn, sẽ bị ngốc đi đó.” Bé Lạc Viễn đặt quyển sách xuống, kéo lấy tay cô, xoa xoa cái đầu đang đau đớn của cô.
“Không sao, cậu ấy đã đủ ngốc rồi, gõ thêm cũng không ngốc nữa đâu.”
Thiện Nhiếp cả người bẩn thỉu từ xa đi tới, rồi lại dùng đôi tay dính đất cát lau mặt, trông như một con mèo mướp nhỏ.
Tô Vãn bị làm cho bật cười, "A Nhiếp là một con mèo nhỏ, A Viễn cậu nhìn đi, đúng là con mèo nhỏ."
“Ừm, Tô Vãn nhà chúng ta xinh đẹp nhất, A Nhiếp là một con mèo nhỏ.”
Lạc Viễn cảm thấy bản thân mình trời sinh đã có năng lực giảng hòa mọi chuyện.
Tuy nhiên, sau đó A Nhiếp liền biến mất, người ta nói rằng hắn đã chuyển nhà đi rồi.
“Thiện Nhiếp?” Tô Vãn cuối cùng cũng nhớ ra, nhưng cô thực sự không thể liên hệ được giữa một tên "vạm vỡ cường tráng” trước mặt với với cậu nhóc tuấn tú trước kia.
Thời gian quả thật là một con dao mổ heo.
“Phải gọi bằng anh biết không, anh lớn hơn em đó.” Thiện Nhiếp có vẻ không hài lòng lắm với việc cô trực tiếp gọi tên của mình, lại gõ nhẹ lên đầu cô.
“A Nhiếp, thật sự là ngốc đi rồi.” Tô Vãn xoa đầu, nhìn hắn đầy đáng thương.
Phải rồi, việc giả vờ đáng thương này thực sự rất giống như trước đây.
“Không gõ nữa, không gõ nữa.” Thiện Nhiếp xoa xoa đầu cô, luôn cảm thấy loại hành động này thật sự không hợp với hình tượng hiện tại của anh.
Những người bạn thời thơ ấu, nhiều năm không gặp lại, tình cảm vẫn vô cùng sâu đậm.
Tô Vãn còn nhớ, một trong những điều thú vị nhất năm đó chính là việc Thiện Nhiếp so xem hắn và Lạc Viễn ai thông minh hơn, Tô Vãn nói đợi kết quả thi cuối kỳ sẽ phân cao thấp, nhưng Thiện Nhiếp cho rằng nó quá trẻ con, cuối cùng quyết định ai có thể nhảy lớp thì người đó thắng.
Tất nhiên, Thiện Nhiếp đã thành công nhảy 1 lớp, nhưng sau đó liền phát hiện ra hắn thật buồn chán, bởi vì không thể tìm được ai thông minh hơn mình, lại muốn nhảy lớp xuống học cùng với Lạc Viễn, có điều, bố mẹ hắn kiên quyết không đồng ý. Làm gì có chuyện cứ nhảy lên nhảy xuống như thế, đã vậy lại còn muốn học lớp dưới.
Vì vậy, bây giờ chính là Thiện Nhiếp năm ba, Lạc Viễn năm hai, Tô Vãn năm nhất
Ngẫm lại, ba đứa nhỏ năm đó xem ra cô là ngốc nhất.
Nhưng người ngốc luôn có phúc của người ngốc, trước kỳ thi tuyển sinh đại học cô giống như một con ngựa đen tăng tốc, cuối cùng thi đỗ vào trường top đầu. Có điều, cô vẫn không thể đuổi kịp được bước chân của Lạc Viễn.
Ở đằng xa có một người đang gọi Thiện Nhiếp, dường như là có chuyện gấp, hắn tùy tiện vỗ vỗ đầu cô, “Đợi lát nữa anh trai tìm em ăn cơm nhé, nhớ gọi điện cho anh.” Sau đó liền nói ra một dãy số dài, chỉ tiếc là Tô Vãn một số cũng không nhớ.
Trông thấy Thiện Nhiếp vội vội vàng vàng chạy đi, Tô Vạn không khỏi lắc đầu, tính tình của A Nhiếp sao có thể không thay đổi chút nào, vẫn cứ hấp ta hấp tấp.
Tô Vãn quay trở lại lớp học, không đi về phía trên nữa mà tìm một chỗ ngồi ở cuối cùng, lúc này Trương Thăng đang nói rất sôi nổi về "lịch sử" của câu lạc bộ.
Và lịch sử của Hướng Thần cùng Thiện Nhiếp đáng để nhắc tới nhất.
[Hiệp hội máy tính] Việc tuyển chọn ban đầu thực ra là cũng có quy tắc, sẽ có một kỳ thi trên máy tính, sau đó căn cứ vào điểm mạnh điểm yếu của từng người mà lựa chọn nhân tài.
Năm đó, Hướng Thần và Thiện Nhiếp là sinh viên năm nhất, cả hai đều có lợi thế về lập trình, hơn nữa mỗi người cũng có thế mạnh riêng. Một người giỏi C ++, một người giỏi Java, vị hội trưởng trước kia không nói hai lời trực tiếp nhận vào.
Trong nửa đầu học kỳ, cựu hội trưởng phải đi thực tập, cho nên chức hội trưởng cần phải chọn lại. Thực tế, lúc đó đã có người kế nhiệm chức vụ này, nhưng Thiện Nhiếp nói rằng không thể dựa vào tuổi tác mà quyết định, tất cả dùng thực lực nói chuyện.
Cựu hội trưởng nghĩ, cũng đúng, hơn nữa chức vị hội trưởng cũng chỉ để làm cảnh.
Thế là, hai sinh viên năm nhất và một sinh viên năm hai bắt đầu PK cạnh tranh cho vị trí hội trưởng.
Cựu hội trưởng đưa ra câu hỏi: không giới hạn ngôn ngữ, không giới hạn trình tự, ai trong thời gian ngắn nhất có thể viết được cấp độ đầu tiên của trò chơi Mario sẽ thắng.
Thiện Nhiếp nghĩ, đối với hắn đây chỉ là chuyện nhỏ, không nói lời nào liền bắt đầu hành động, hai người kia ngược lại vẫn đang suy nghĩ, không hề vội vã.
Thiện Nhiếp vốn cho rằng chức hội trưởng này hắn nắm chắc phần thắng rồi, nhưng không ngờ cuối cùng hắn lại thua dưới tay Hướng Thần, chỉ kém đúng 30 giây.
Chức hội trưởng rơi vào tay Hướng Thần, Hướng Thần của khoa Luật, mà điều này đã trở thành nỗi đau suốt đời đối với Thiện Nhiếp.
Hóa ra đây là một câu chuyện huyền thoại.
Cũng chẳng trách Thiện Nhiếp không vừa mắt Hướng Thần, với tính hiếu chiến của hắn, đương nhiên anh chính là một chướng ngại lớn. Có điều, nhẫn nhịn hạ mình được hai năm cũng đủ làm khó hắn rồi.
Buổi tối, Tô Vãn đang định đi ăn với Phi Phi, Mộc Mộc thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Hoàn Tử, sao em lại ngốc như thế, đến số điện thoại cũng không nhớ được.” Vừa nghe thấy giọng nói khoa trương, Tô Vãn liền biết ngay đó là ai.
Phải, hắn nói muốn cô đi ăn tối, "Em có thể dẫn theo hai cô nàng xinh đẹp đến đó không?"
“Ở đây mỹ nữ không nhiều, mau tới đi, tòa nhà Phúc Sương.” Nói xong liền lập tức tắt máy, vào lúc cúp điện thoại, Tô Vạn đã nghe rõ những âm thanh náo nhiệt của nhiều nam sinh khác, không phải là Hồng Môn yến đó chứ?
Tô Vãn kể chuyện gặp lại bạn cũ, và hỏi hai người có muốn cùng đi ăn tối không, Tống Tư Phi nhanh chóng đồng ý cả hai tay, nhưng Lưu Mộc Mộc không muốn, nói rằng không quen biết, không thoải mái.
Nhưng đâu còn chỗ cho cô nói đi hay không đi, Tống Tư Phi đã kéo tay cô về phía trước.
Tô Vãn lắc đầu, không phải chỉ ăn một bữa thôi sao, còn chê bữa ăn cô mời quá ít à?
Sau khi đến nơi, Tô Vãn mới cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản rồi, làm gì có chuyện Hồng Môn yến, rõ ràng là một bữa tiệc hẹn hò lớn, cho nên hắn mới nói mỹ nữ không nhiều.
"Nhìn xem, tôi đã nói là em gái tôi xinh đẹp mà, trông thấy chưa, đã đủ xinh đẹp rồi đúng không?" Vừa bước vào cửa, Thiện Nhiếp đã kéo cô đến chào hỏi các đại thần.
Tống Tư Phi ngược lại rất đâu ra đó, trực tiếp kéo Lưu Mộc Mộc tìm ghế trống sau đó ngồi xuống.
Tô Vãn thật sự chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
“Hehe, hai em gái cũng không cần khách khí, cứ gọi món tùy thích nhé.”
Hắn cũng coi như hiểu chuyện, còn biết đường chào hỏi chị em của cô.
“Em gái, em có bạn trai chưa?” Thiện Nhiếp vừa đến đã hỏi Tống Tư Phi và Lưu Mộc Mộc.
Mộc Mộc da mặt mỏng, bị hắn làm cho mặt đỏ bừng trong nháy mắt.
"Anh trai, anh có ai giới thiệu cho em không? Em muốn người đẹp trai hơn anh." Tống Tư Phi cầm đũa gắp chiếc đầu cá trong nồi đưa cho Tô Vãn.
Thiện Nhiếp bị chọc cho đau khổ, càng lớn càng mất phong độ, không phải là lỗi của hắn, chỉ là lỗi sau này rốt cuộc là từ đâu ra thì hắn có thông minh đến mấy cũng tạm thời không nghĩ ra được. Vì vậy, nguyên nhân chỉ có thể quy rằng hắn không phải đứa trẻ bố mẹ hắn sinh ra
“Rất xin lỗi, vừa rồi chỗ chủ nhiệm có chút chuyện, khiến mọi người đợi lâu rồi.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng, Tô Vãn thầm nghĩ, ai thèm đợi chứ.
Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là anh.
“Là do cậu nhiều chuyện đấy.” Thiện Nhiếp hiển nhiên rất bất mãn với Hướng Thần.
Tính tình của Thiện Nhiếp Tô Vãn vốn đã hiểu rõ, hiếu chiến hơn cả gà chọi, nhưng trái tim lại vô cùng mềm yếu.
Một đàn anh ngồi bên cạnh Thiện Nhiếp vội vàng nhường chỗ cho Hướng Thần, hai người này ngồi với nhau mà lại không đánh nhau sao? Tô Vãn quyết định làm chút chuyện tốt: “Hay là anh ngồi ở chỗ em nhé?” Cô và Thiện Nhiếp cách nhau hai ghế, để họ ngồi đối diện nhau thì tốt hơn.
“Hoàn Tử, em ăn của em đi, không cần quan tâm đến tên đó, hắn thích ở bên cạnh anh."
Tô Vãn không biết nên khóc hay nên cười, người này chính là không muốn ngồi cạnh anh, được không? Tô Vãn tặng cho Hướng Thần một cái nhìn đồng cảm.
Hướng Thần liền gật đầu chấp nhận.