Từ lúc 25 tuổi Khúc Nhạc đã làm việc tại công ty PI, chỉ chớp mắt chính là 10 năm, quan hệ không thể nói là thân mật cùng thủ trưởng Trương sir, nhưng hợp tác coi như vui vẻ, bằng không An Khúc mời anh nhiều lần như vậy, ngoại trừ đủ loại lý do ra thì anh sớm sẽ động tâm đi ăn máng khác rồi.
Khúc Nhạc nghĩ tới nát đầu cũng không nghĩ ra được, Trương sir có thù oán gì với anh chứ?
Khúc Nhạc hỏi: “Vì sao Trương sir giết cậu? Chẳng lẽ chỉ là vì đổ tội cho tôi?”. Nếu vậy thì Khúc Nhạc anh thật đúng là có năng lực.
Triệu Cường vẫn khóc nức nức nở nở như cũ, khóc tới tiểu Phương thẳng nhíu mày, hận không thể động thủ làm cậu ta trực tiếp tan thành tro bụi, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến này của chính mình nên tiểu Phương vẫn là nhịn xuống.
“……..Tôi………Tôi và Jack………Ông ta muốn ngăn cản tôi và Jack………”.
Lại là một trận nức nở, tiểu Phương nhanh chóng nhấc tay thu hồi Triệu Cường vào trong tay áo, thế giới nhất thời yên tĩnh.
“Khoan, tôi còn có chuyện muốn hỏi”. Khúc Nhạc vội vàng nói.
Tiểu Phương không tình nguyện mà thả Triệu Cường ra, Triệu Cường bị kinh hách, co thành 1 đoàn lăn tới chân sô pha.
Khúc Nhạc ngồi xổm xuống, xoa mặt một phen, tận lực vẻ mặt ôn hoà hỏi han: “Triệu Cường, cậu nói cho tôi biết, Sophie có phải hay không cũng…….”.
Triệu Cường đột nhiên xúc động phẫn nộ lên, “Cái tiện nhân kia chính là xứng đáng! Tôi hận không thể giết cô ta thêm mấy lần! Hồ ly tinh, tiểu tam (kẻ thứ 3 chen vào chuyện tình cảm của người khác)……”.
Khúc Nhạc vốn tưởng rằng Sophie cũng là bị Trương sir giết hại, kết quả là Triệu Cường làm, nhưng mà đây cũng là nội tình trong chuyện tình cảm, nhưng mà anh có chút buồn bực, tên Jack Trương kia, ngoại trừ lớn lên giống con người, có chút tiền ra thì còn lại cái gì cũng tệ, Sophie là cô gái ham tiền ham hư vinh còn chưa tính, vì sao ngay cả Triệu Cường cũng sẽ bị Jack Trương lừa.
Trầm mặc một lát, Khúc Nhạc nói: “Thu cậu ta lại đi”.
Nhắc tới Sophie thì tâm tình của Triệu Cường càng lúc càng kích động, cậu ta cho rằng chính Sophie hồ ly tinh này mê hoặc Jack trương tới nỗi Jack Trương không làm chủ được mình, mới làm hỏng Jack Trương. Nhưng cậu ta không biết, trước khi cậu ta tới công ty PI thực tập thì Jack Trương cũng đã là loại công tử ăn chơi rồi.
Tình yêu sẽ khiến người ta mù quáng, tin tưởng người yêu, phủ định chính mình.
Triệu Cường nức nức nở nở khóc trước mặt bị tiểu Phương không chút nương tình thu trở về, Khúc Nhạc nói: “Cậu sẽ xử trí Triệu Cường như thế nào?”.
“Đây là việc của khu quỷ sư chúng tôi, người ngoài không thể hỏi đến”. Tiểu Phương ra vẻ bí hiểm, “Dù sao sẽ không lấy để luyện chế, một người nhát gan thì luyện cũng không có tác dụng gì”.
Tiểu Phương vừa nói vừa chậm rãi đi tới chỗ của Khúc Nhạc, chính là đi cực thong thả, tựa hồ cực khó khăn, có cái gì đó đang ngăn cản cậu ta đi tới. Lúc nói chuyện còn thường thường ngắm trên người a Lan.
Khúc Nhạc tỉnh ngộ, thì ra tiểu Phương còn đang nhớ lại sự tình của a Lan, anh xụ mặt nói: “Sao cậu lại biết a Lan chết là ngoài ý muốn?”.
Tiểu Phương dừng bước, đứng lại chỗ cách Khúc Nhạc còn khoảng 3 bước chân, “Tôi là khu quỷ sư, nhưng không phải tùy tùy tiện tiện liền khu quỷ, trước tiên phải biết quỷ này có oan khuất hay không, là báo thù [ hợp pháp] hay không, sau đó mới có thể chính thức khu quỷ”.
“Con quỷ này, chậc chậc, oán khí cũng thật lớn, tôi từ trường trung học Thành Đông liền ngửi được oán khí bên này, kết quả điều tra mới biết, nó khi còn sống ở 1 cái gì Xuân Ảnh Lâu xem phim……..”.
“Mùa Xuân Ảnh Lâu”. Khúc Nhạc nói.
“Đúng vậy, sau đó 1 cảnh sát đúng lúc ở nơi đó bắt biến thái cuồng giết người, đạn lạc xuyên qua vách tường, đúng lúc xuyên qua cách vách phòng của nó. Nếu lúc ấy điều trị kịp thời thì có lẽ có thể cứu được, nhưng mà cảnh sát kia đang vây bắt tội phạm, căn bản không chú ý tới cách vách phòng cư nhiên có người bị thương ngoài ý muốn, cho nên……. con quỷ này liền mất máu mà chết”.
Khúc Nhạc: “………”.
Sao lại chết oan uổng như vậy chứ?
Xem phim đều có thể đều có thể bị bắn chết, rất bi thảm à, phim ảnh là sát khí đệ nhất của thế gian!
Khi nói chuyện tựa hồ cảm xúc của a Lan có chút bất ổn, từng cỗ từng cỗ khí lạnh phả ra, Khúc Nhạc đứng khá gần nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt của a Lan, Khúc Nhạc tựa hồ trong nháy mắt bị tầng tầng khí đen vùi lấp.
“Không tốt!”. Tiểu Phương nói: “Tôi không cẩn thận đánh thức trí nhớ đau khổ của nó, nó bị oán khí cắn nuốt!”.
Khúc Nhạc tỉnh bơ vỗ vỗ bả vai dày rộng bị khí đen ăn mòn của a Lan, “Không sao, a Lan luôn như vậy”.
Chỉ thấy oán khí đen đặc kia ở khoảnh khắc ngón tay Khúc Nhạc đụng tới thân thể của a Lan thì gió cuốn mây tan biến mất không còn tí gì, tiểu Phương nghẹn họng nhìn trân trối, cậu ta chưa bao giờ tiếp xúc qua con quỷ như vậy!
“Nó…..Trừ khi……… Nó luôn như vậy?”. Tiểu Phương giật mình hỏi Khúc Nhạc.
“Đúng vậy”. Khúc Nhạc hỏi: “Chẳng lẽ như vậy có cái gì bất thường?A, Triệu Cường sao lại 1 chút bụi cũng không lưu lại vậy, sao lại như vậy?”.
“Chú Khúc, tôi học nghệ không tinh, phải trở về rồi suy ngẫm lại. Tại sao có thể như vậy chứ?”. Tiểu Phương tựa hồ đã bị đả kích thật lớn, cậu vẫy tay với Khúc Nhạc, liền rời đi.
“Vì sao phải rời đi? Tôi thích oán khí trên người con quỷ kia, mỹ vị đậm đặc như vậy, nếu cho tôi ăn, ít nhất phải thêm 10 năm công lực”. Sau khi rời khỏi nhà của Khúc nhạc thì tiểu hắc xà lập tức tỉnh lại, quấn ở trên cổ tiểu Phương đòi đồ ăn, nếu không phải con quỷ kia quá lợi hại thì lúc ấy nó liền nhào lên ăn con quỷ kia luôn.
Tiểu Phương ấm ức nói: “Mày để tao suy nghĩ tí đi, bây giờ con quỷ kia không phải thứ mày có thể ăn”.
“Vì sao?”. Tiểu hắc xà dựng thẳng mắt rắn màu vàng, “Chẳng lẽ con quỷ kia…….”
“Đúng vậy. Cho nên mày còn không có thể ăn, tao phải nghĩ cái biện pháp”.
Tiểu Phương thuận tay thả một đoàn sự vật màu xám nửa trong suốt trong cổ tay áo ra ngoài, tiểu hắc xà đang há to miệng chờ, lập tức đớp không nhả, đoàn sự vật kia nức nức nở nở 1 lát thì không hề nhúc nhích, bị tiểu hắc xà “ừng ực” 1 tiếng nuốt vào bụng, ăn no thỏa mãn ợ 1 tiếng vang dội.
Mọi người đi rồi, Khúc Nhạc ngồi ở trên sô pha bắt đầu gặng hỏi a Lan, “Rất trùng hợp, mỗi cuối tuần tôi đều đi Mùa Xuân Ảnh Lâu, cậu cũng đi, ngày hôm qua cậu mang tôi tới căn phòng dán đầy ảnh chụp của tôi”.
“Uhm, tôi không nhớ rõ”. Quỷ vô tội nói.
Khúc Nhạc túm mạnh tóc, cảm giác chính mình đang gặp phải nguy cơ bi thảm của tuổi trung niên, nếu không sao kiên nhẫn của chính mình càng ngày càng ít, còn luôn nóng nảy dễ giận chứ?
Khúc Nhạc đành chịu, nói: “Tôi và cậu đi một lần, xem cậu có nhớ ra không”. Dù sao cũng không đi làm, rảnh rỗi không có việc gì, tổng còn tốt hơn so với chờ ở nhà bị cư dân cả tòa nhà mắng.
Câu nói kế tiếp chưa nói ra, bởi vì Khúc Nhạc vừa ngẩng đầu, liền thấy a Lan đang hai mắt lóe sáng nhìn anh chằm chằm, đó quả thật là hai chữ “chờ mong” làm mù mắt người khác.
Bởi vậy sáng sớm hôm sau, Khúc Nhạc gọi điện thoại cho cảnh quan Đổng Học Nguyên, trực tiếp sảng khoái nói cho anh hoài nghi Trương sir, khi bị hỏi nguyên nhân và động cơ thì một mực nói không biết, anh cầm theo 1 cuộn băng AV trong bao công văn đi Mùa Xuân Ảnh Lâu.
Mùa Xuân Ảnh Lâu vẫn cũ nát —— như trước.
Người bán vé vẫn là thằng nhóc mặt vàng ngày đó, chính là không hề là cái kiểu nửa sống nửa chết, thấy Khúc Nhạc liền bật người đứng lên, chỉ vào Khúc Nhạc, “Anh………anh là tên tội phạm giết người đó! Cảnh sát còn đặc biệt tới điều tra qua!”.
Khúc Nhạc nhíu mày nhìn qua, thằng nhóc mặt vàng lập tức vội cuốn quít cúi đầu, tỏ vẻ chính mình không dám nữa, ngay cả tiền cũng không thu liền đưa cái chìa khóa cho Khúc Nhạc, để Khúc Nhạc tha hồ xem.
Khúc Nhạc vốn muốn hỏi cậu ta rốt cuộc là không dám cái gì, nhìn nhìn 1 chùm chìa khóa dài ngoằng trong tay thì cuối cùng vẫn quyết định không nói gì hết.
Ghế lô của tầng hầm ngầm vẫn ẩm ướt âm u lạnh lẽo như cũ, cực tương tự hơi thở tản mát ra trên người a Lan, đó là hương vị gần kề cái chết.
Khúc Nhạc chỉ chỉ cuối hành lang tối om: “Ghế lô của cậu ở đâu?”. Anh nghĩ, nếu thằng nhóc mặt vàng xuống dưới nghe được anh độc thoại như vậy thì nhất định sẽ sợ tới mức ngất tại chỗ luôn.
A Lan kéo tay của Khúc Nhạc, chậm rãi “đi”, ở giữa từng trận âm phong, có cửa khóa không kỹ liền mở tung ra, kẽo cà kẽo kẹt, làm cho Khúc Nhạc sinh ra một loại lỗi giác anh và a Lan tay nắm tay đi Hoàng Tuyền (âm phủ, suối vàng).
Đi thẳng tới bên trái cuối hành lang.
“Đây không phải ghế lô cố định của tôi sao?”. Khúc Nhạc giật mình nói, “Nói cách khác, chỗ này từng có người chết?”.
Tưởng tượng tới điểm đó thì cả người Khúc Nhạc liền đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa liệt dương luôn, mịa nó, anh còn từng tự sướng rất nhiều lần ở bên trong này……..
A Lan vẻ mặt ôn hòa, trong mắt có điểm sáng lòe lòe ở trong hành lang tối như mực, ngược lại Khúc Nhạc không có cảm thấy sợ hãi mà là cảm thấy cực thú vị nhìn chằm chằm.
A Lan nhớ lại, nói: “Mỗi tuần tôi đều sẽ tới nơi này”.
Khúc Nhạc ở trong lòng quăng 1 cái bạch nhãn (ý chỉ sự khinh thường), anh đã sớm hoài nghi a Lan đang gạt anh, căn bản đã sớm khôi phục trí nhớ, không đúng, có lẽ căn bản sẽ không mất trí nhớ, chỉ có anh đồ ngốc này mới ngốc hồ hồ sẽ tin tưởng con quỷ này.
Bỗng nhiên Khúc Nhạc kêu một tiếng, “Cậu theo dõi tôi?”. Bằng không vì sao mỗi tuần anh tới noi này thì a Lan liền cũng đi theo tới nơi đây? Hay là nói, anh chân trước vừa đi thì a Lan đã tới rồi?
Nghĩ đến vừa xem AV vừa tự sướng nhưng thật ra là bị 1 người khác vọng tưởng ý dâm thì Khúc Nhạc cảm thấy chính mình thật sự sẽ liệt dương!
A Lan nắm chặt tay của Khúc Nhạc, “Tôi nhớ anh, muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh, muốn thấy anh cười với tôi”.
Khúc Nhạc có thể cảm giác được lòng bàn tay lạnh như băng của a Lan nắm tay của chính mình, không biết là vì sao nhiệt độ cơ thể của chính mình tựa hồ cực cao, nóng nóng, thiêu đốt.
Khúc Nhạc nắm chặt tay của a Lan, “Tôi cũng là đàn ông, lời ngon tiếng ngọt và vân vân, không có 1 chút tác dụng đối với tôi!”.
A lan chớp chớp mắt, nhìn nhìn tay của chính mình, không rõ ý đồ trong lời nói của Khúc Nhạc, Khúc Nhạc thúc giục nói: “Đi thôi, chỗ này không có gì hay để xem, tôi thề sau này không bao giờ tới chỗ này nữa”.
Kết hợp ảnh chụp lần trước ở phòng nhỏ và phát hiện lần này thì Khúc Nhạc đã xác định cùng với khẳng định, a Lan tuyệt đối chính là theo dõi cuồng thêm rình coi cuồng!
Nhưng Khúc Nhạc chẳng qua chỉ là 1 người bình thường, vì sao a Lan sẽ biến thái với anh như vậy chứ……….?
“Khi còn sống cậu quen biết tôi như thế nào?”. Khúc Nhạc hỏi.
A Lan chớp chớp mắt, mặt tỉnh bơ nói: “Không nhớ rõ”.
Mịa nó!
Mặc dù mặt than nhưng Khúc Nhạc cũng có thể nhìn ra a Lan đang lừa người được không?
Khúc Nhạc tức giận tới thiếu chút nữa hộc máu, oán hận nói: “Cho dù không nói thì dù sao sớm hay muộn tôi sẽ biết, cậu chủ động khai báo thì vẫn tốt hơn so với tôi biết được từ miệng người khác!”.
Rốt cuộc vì sao không nói cho anh biết? Không biết càng là không nói thì lại càng là khơi ra lòng hiếu kì của người khác sao? Nếu Khúc Nhạc biết a Lan có bí mật gì không thể cho ai biết gạt anh, hừ hừ!
Ra khỏi Mùa Xuân Ảnh Lâu, a Lan đưa Khúc Nhạc tới 1 cái hẻm nhỏ hẻo lánh, đó là đường tắt từ Mùa Xuân Ảnh Lâu tới nhà của Khúc Nhạc.
A Lan nói: “Không phải anh muốn tôi nói cho anh biết sao? Anh chính là gặp được tôi ở hẻm nhỏ này”.
“A?”. Khúc Nhạc láo liên nhìn xung quanh, lại ngửa đầu nhìn nhìn trời, “Tôi sao lại tại đây gặp được cậu hả? Cái này không hợp với lẽ thường, loại hẻm nhỏ này bình thường chỉ nhặt được mèo hoang nhỏ thôi? Hoặc là tiểu lưu manh tụ tập gây rối……..”.
Khúc Nhạc nhìn chằm chằm a Lan: “Cậu khi nào thì gặp được tôi?”.
A Lan: “Năm 2003”.
Mười năm trước?!
Khúc Nhạc nhớ rõ chính mình 10 trước đã cứu 1 thiếu niên 17, 18 tuổi, năm ấy anh vừa thực tập xong ở PI, vẫn là tiểu viên chức chưa ai biết tới. Mệt mỏi một ngày từ nơi này đi tắt về nhà, đúng lúc gặp được thiếu niên bị quây đánh, người đầy thương tích, sau khi trải qua một phen đấu tranh tâm lý kịch liệt thì anh đành phải kêu xe cấp cứu, lại hiếm khi tốt bụng một đường theo đuôi chăm sóc. Nhưng mà sau đó có một đám người mặc đồ đen giày da tới bảo vệ thiếu niên, sau đó anh cũng không gặp lại thiếu niên.
Thiếu niên kia chính là a Lan ở trước mắt sao………?
Người này theo dõi chính mình suốt 10 năm sao?
Ở nơi chính mình nhìn không thấy thì cậu ta lặng lẽ theo gót chính mình 10 năm?!
“Cậu đồ ngốc này!”. Khúc Nhạc mắng, “Có ai như cậu không? Muốn trả ơn thì trực tiếp sảng khoái gặp mặt, cọ cọ xát xát hơn qua 10 năm, tới chết biến thành quỷ mới tới gặp tôi, cậu vẫn là đàn ông sao? Cậu thật sự là tới trả ơn, không phải tới trả thù tôi chứ?!”.
A Lan đứng ở nơi đó có vẻ cô đơn, một câu cũng chưa đáp lại, đều lặng im, dáng vẻ có vẻ như cực hưởng thụ. Khúc Nhạc tức giận tới nói không nên lời, anh cảm thấy tính tình cả đời của chính mình đều bị a Lan mài mòn sạch trơn, hiện tại một chút liền giống như đạn pháo, anh sao lại gặp phải tên kì quái này như vậy?
Đi 1 vòng cùng a Lan, Khúc Nhạc thở hổn hển chậm chạp trở về nhà, cảm khái nói: “Già rồi, thân thể không còn dùng được”.
A Lan tự nhiên như ruồi đi vào phòng bếp, không lâu lắm liền bê lên 1 tô đầu cá kho tàu và 1 chén cơm tẻ thơm ngào ngạt, Khúc Nhạc cảm thấy tay nghề của a Lan thật sự là càng ngày càng tốt, nếu a Lan không hồn phi phách tán, sau này vẫn đi theo anh thì cũng tốt, dù sao chính anh là 1 người đàn ông độc thân vạn năm.
“Có cách nào để không hồn phi phách tán, cũng không phải đầu thai không?”. Khúc Nhạc hỏi.
A Lan hít sâu một hơi, hít linh khí của đồ ăn vào, ngước mắt nói: “Không biết”.
“Dẹp cậu đi”. Khúc Nhạc khinh thường, a Lan tựa hồ luôn nói dối nói, giống như cậu ta có vô số bí mật không thể nói. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, “Cho dù không nói thì dù sao sớm hay muộn tôi cũng sẽ biết”.
Không có gì để làm, Khúc Nhạc ăn cơm xong thì dứt khoát chơi trò chơi nhiều năm rồi chưa chơi, trong lúc nhất thời chơi say mê, giống như trở lại thời gian trẻ tuổi đi học thì ngủ, tan học tụ tập.
Đang chiến tới hăng say thì 1 bàn tay tái nhợt lạnh lẻo cuốn một tầng khí đen cuồn cuộn chắn màn hình.
“Đừng chắn đường, đang tới thời khắc mấu chốt! A, tôi chết rồi!”.
Khúc Nhạc bực bội nhìn qua, “Cậu muốn làm gì?”.
“Không phải trả ơn”.
“Gì?”.
A Lan nói: “Không phải trả ơn”.
Sau khi Khúc Nhạc sửng sốt 1 lúc thì mới hiểu được đây là giải thích, thì ra a Lan còn đang rối rắm với lời nói của anh ở trong hẻm nhỏ, cung phản xạ này hơi bị lâu à, hiện tại mới phản ứng lại.
Nhìn nhìn trò chơi, dù sao đều đã chết, Khúc Nhạc kìm tính nết tán gẫu cùng a Lan, chế nhạo nói: “Không phải trả ơn vậy đó là cái gì, trả thù? Theo tôi 10 năm, lén lút giúp đỡ tôi còn chưa tính, đây là trả thù kiểu gì hử? Có ai trả thù như cậu sao? Thật sự là trả thù tới không cần mặt mũi a!”
A Lan nói: “Không phải trả ơn”.
“Không phải trả ơn, đó là………”.
A Lan mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khúc Nhạc, trong đôi mắt đen huyền kia tựa hồ dấy lên 1 ngọn lửa, đốt Khúc Nhạc nóng từ đáy lòng lên tới trên mặt. Khúc Nhạc quay mặt qua chỗ khác, tận lực làm cho tim chính mình không cần đập như sấm.
A Lan dựa sát vào Khúc Nhạc, hơi thở lạnh lẻo phun vành tai của Khúc Nhạc, thanh âm khàn khàn gợi cảm, “Là muốn làm anh”.
Chiếu theo thường ngày thì Khúc Nhạc nhất định không chút nể tình đẩy đối phương ra, nhưng mà hiện tại, danh dự công tác bị tổn hại, anh tựa như chuột cùng đường, mỗi người e sợ ngại tránh không kịp, chỉ có con quỷ này, sinh tiền tử hậu (khi còn sống và sau khi chết) bất li bất khí (không xa lìa, không rời bỏ)
Khúc Nhạc bỗng nhiên không muốn đẩy đối phương ra.
Hơi thở cực nóng chủ động dây dưa quấn quít, sau khi chạm vào phiến lạnh lẻo kia thì càng thêm kịch liệt, quấn quít triền miên.