"Chị!" Cũng không quản người nghe thấy hay không, Triển Minh Dương trước gào lên một tiếng, sau đó cười "ha ha ha" chạy nhanh đến chỗ Triển Ngưng.
Trình Cẩn Ngôn mím môi một cái, rất nhanh cũng đè lại ánh sáng đáy mắt hưng phấn mà chạy tới.
Mặc dù thích ứng hoàn cảnh mới không tồi nhưng mệt mỏi trên người cũng không che giấu.
Triển Ngưng bị em trai ruột mình bổ nhào vào lòng, sau khi lảo đảo đứng vững thì cầm túi quần áo lớn nhất nhét vào lòng cậu: "Mệt chết chị, túi này em giúp chị xách về nhé.”
"Vâng!" Triển Minh Dương ôm túi quần áo lớn nhất cười với Triển Ngưng.
Triển Ngưng chọc chọc lúm đồng tiền trên mặt cậu: "Trời, cười đến mức như say rượu.". truyện teen hay
Nói xong cô chuyển ánh mắt đến trên người một người khác.
Trình Cẩn Ngôn vội vàng khẽ gọi một tiếng: "Chị!"
Thấy trong tay cô còn xách một túi bóng lại xung phong nhận việc: "Cái này em xách giúp chị."
Triển Ngưng không nghĩ nhiều, hai cậu nhóc mười tuổi rồi, đã lớn không ít, ít nhất sẽ không giống trước kia tùy ý khóc nhè với mình.
"Đã chờ bao lâu rồi?" Lúc cùng nhau đi vào trong Triển Ngưng hỏi.
Triển Minh Dương nói: "Hơn ba giờ là bọn em đã xuống đợi ngay rồi."
Bây giờ đã gần năm giờ, Triển Ngưng kinh ngạc: "Sớm như vậy? Vậy chị phải cảm động lắm."
Triển Minh Dương nói: "Em nghĩ bọn chị hai ba giờ tan thì khoảng bốn giờ có thể tới."
Nhưng vấn đề là sau khi tan học còn phải đợi chủ nhiệm lớp làm công tác tư tưởng, sau lại trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, mấy việc này cũng mất một tiếng rồi.
Triển Ngưng nói: "Về sau không cần chờ, thời gian bọn chị tan học không cố định."
"Không sao." Triển Minh Dương ôm túi lên, "Dù sao em không thiệt chút thời gian ấy."
Về đến nhà tùy ý ném mấy thứ về chỗ, Triển Ngưng buông mình trên ghế sa lon ở phòng khách, vừa qua loa lấy lệ ứng phó Triển Minh Dương líu ríu vừa nhìn chăm chú nơi nào đó đến sững sờ.
Sau một hồi lâu thì Triển Minh Dương rốt cuộc yên tĩnh, chạy vào phòng bếp tìm ăn.
Trình Cẩn Ngôn rốt cuộc có cơ hội mở miệng, trong lòng khích lệ chính mình, nói: "Chị, có phải rất mệt không?"
Vẻ mặt Triển Ngưng thất thần giống như bị ngốc, gật đầu, nặn ra một chữ “Ừ”.
Trình Cẩn Ngôn: "Bên kia đi học mệt lắm ư?"
Hẳn là mệt, kinh nghiệm đi qua thời cấp ba đã mơ hồ ở trong trí nhớ của cô, hiện tại trở lại một lần, không khác việc bắt đầu lại là mấy.
Triển Ngưng nghĩ đến khung cảnh tan học đi nhà vệ sinh còn phải xem may mắn mà đầu không khỏi đau.
Ngoài miệng vẫn nói: "Mệt mỏi gì chứ, phòng bọn chị còn có người mệt hơn. Nửa đêm mang ghế ra ngoài cửa đọc sách, trưởng phòng ký túc bọn chị đi vệ sinh mà suýt chút nữa bị cậu ấy sống sờ sờ hù chết.”
Trình Cẩn Ngôn tưởng tượng hình ảnh đó, còn nói: "Chị ấy không ngủ được sao?"
Triển Ngưng nói: "Cậu ấy đắc đạo."
Ở nhà được một ngày rưỡi, Triển Ngưng lại thu dọn lần nữa quay về trường học.
Theo tần suất không về nhà được mấy lần của học kỳ, nghỉ đông và nghỉ hè Trình Cẩn Ngôn lại bị đón đi, như vậy số lần Triển Ngưng cùng của đứa nhỏ xuất hiện cùng nhau ít đến không cần tính.
Ngoài miệng Trình Cẩn Ngôn không nói nhưng thật ra trong lòng lại đặc biệt để ý. Tuy vậy cậu cũng sẽ không biểu đạt, hoặc là nói không dám biểu đạt, cũng chỉ có thể dằn thật chặt mong muốn đến gần Triển Ngưng dưới đáy lòng, theo thời gian tăng lên càng co càng chặt.
Năm Triển Ngưng lớp 11 là năm thứ năm Trình Cẩn Ngôn ở nhà họ Triển.
Cũng sắp tiểu thăng sơ (*) đồng thời cũng ý nghĩa thời gian ăn nhờ ở đậu của Trình Cẩn Ngôn sắp kết thúc.
(*) tiểu thăng sơ là tên gọi tắt của cuộc thi từ bậc tiểu học lên trung học (trung học cơ sở)
Triển Ngưng gần như tính kỹ thời gian đợi ngày này đến.
Môn cuối cùng thi cuối kỳ kết thúc, chịu mặt trời nóng chảy, xách một đống lớn hành lý đi tới cổng trường.
"Hôm nay hai cậu nhóc cũng cố ý tới đón con, cha để bọn họ đều ngồi trên xe, nếu không thì sẽ ầm ĩ lắm." Triển Hoài Nam nói.
Triển Ngưng gật đầu một cái, thử thăm dò nói: "Bọn họ cũng tốt nghiệp tiểu học, lên sơ trung định học trường nào?"
Triển Hoài Nam: "Phải học trường trước của con chứ, việc học hành cũng phải xem người, không phải kẻ ham học có học trường tốt hơn cũng vô dụng."
Dường như nghĩ đến cái gì, Triển Hoài Nam đột nhiên cảm khái, từ khi bé theo ông nội nói đến chính ông hòi nhỏ đã trải qua cuộc sống khổ cỡ nào, nói liên tục cả một đường.
Triển Ngưng một tai vào một tai ra, chờ người nói xong cô mới nói: "Trình Cẩn Ngôn cũng tiếp tục cùng một trường với Tiểu Dương?"
Triển Hoài Nam đương nhiên đáp lời: "Đúng vậy, đứa nhỏ này bình thường cvẫn luôn tấn tới, học trường nào cũng thế."
"..." Triển Ngưng chợt cau mày, nghĩ thầm: "Không thể chứ, chẳng lẽ năm năm không đủ còn muốn tiếp tục?"
Xét thấy những mốc thời gian biến hóa, chuyện này không phải là không thể, lập tức sắc mặt của cô cũng kém hơn rất nhiều.
Đời tính tình này Trình Cẩn Ngôn khéo léo nghe lời, ngày ngày giống như một chú thỏ trắng đáng thương. Dưới hoàn cảnh lý trí của Triển Ngưng lên ngôi thì cũng sẽ không bài xích cậu như vậy, nhưng điều này không có nghĩa cô muốn tiếp tục có tiếp xúc với người này trong thời gian dài.
Lên xe hai cậu nhóc đều ngồi ở ghế sau, dáng dấp cao không thấp hơn cô là bao, mặc dù nhìn trông vẫn vô cùng non nớt giống chú vịt con nhưng cũng sẽ không làm nũng bổ nhào vào người mình như hồi bé.
Triển Minh Dương vang dội kêu một tiếng: "Chị!"
Miệng nhếch lên, vẫn lộ lúm đồng tiền như cũ, ngọt ngào giống như một cô gái nhỏ.
Triển Ngưng cười xoa cằm cậu, sau đó chuyển tầm mắt rơi xuống trên người Trình Cẩn Ngôn đang ngồi gần cửa sổ.
Ngắn ngủi hai năm, đầu củ cải đã cao vút thành thiếu niên đẹp trai, mắt tròn ấm áp cũng theo đó lắng đọng lại, n lúc hìn người chỉ khẽ đảo qua giống như ai cũng là râu ria, lời nói như cũ không nhiều lắm, tính cách tùy hứng có vẻ hơi cố ý nhưng lộ ra khí chất trầm ổn hơn cùng lứa rất nhiều.
Nhìn thấy Triển Ngưng lên xe, mắt tròn xoe không dễ thấy khẽ mở to hơn, ngón tay đặt trên đầu gối lúc để lúc không, cậu khẽ kêu một tiếng: "Chị!"
Đã sắp hai tháng cậu không thấy Triển Ngưng, lần này thời gian ở lại trường dài bất thường, hiện tại gặp được không khỏi có chút khẩn trương.
Triển Ngưng gật đầu một cái coi như đáp lại.
Lần này về đến nhà thì đến thái độ của Lý Tri Tâm cũng nhiệt tình như đang đón khách.
Triển Ngưng nói: " Đồng chí Lý, mẹ nhiệt tình đến con sắp không quen."
"Đừng vừa về lại muốn ăn đòn." Lý Tri Tâm vỗ vỗ đầu cô, "Có cái gì đặc biệt muốn ăn không? Hôm nay mẹ làm cho con."
Triển Ngưng: "Con không chọn, mẹ tùy ý phát huy."
"Được rồi, đi chơi với hai em con đi."
Triển Ngưng cầm chai đồ uống lạnh từ trong tủ lạnh kêu lên: "Mọi người lớn như vậy còn chơi với cái gì nữa. Mẹ cũng đừng luôn là coi bọn nó là trẻ con, đầu cũng sắp cao hơn con rồi."
Cho dù trước kia trong khoảng thời gian ngắn nhất thì trên thực tế Triển Ngưng cũng không chơi cùng bọn nhỏ, đa số đều là hai cậu nhóc tự mình chơi.
Triển Ngưng xoay người đi đến phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha, móc điện thoại di động nhắn tin nói chuyện phiếm cùng Tôn Uyển, áp lực bài vở và học tập trường nghề không lớn, còn nghỉ sớm nửa tháng so với bọn họ.
Trình Cẩn Ngôn đi ra từ phòng ngủ, quét một vòng, đi tới ngồi xuống ở bên kia, cầm điều khiển ti vi máy móc bấm không ngừng.
Màn hình TV không ngừng nhảy chuyển cảnh, các loại mặt người hoặc không phải mặt người nhanh chóng lướt qua.
Triển Ngưng rút thời gian nhìn: "Rốt cuộc cậu muốn xem cái gì? Cái âm thanh xoèn xoẹt này làm tôi đau đầu."
Trình Cẩn Ngôn vội vàng ném điều khiển TV qua một bên không bấm nữa, khó khăn lắm màn hình TV dừng ở một kênh mua sắm, âm thanh người chủ trì kêu gọi giống như liên tục nhảy bungee ngoài trời.
Cậu gội ở đầu còn lại sô pha như đã vào trạng thái thiền ghế, giống như cành cây để một búa bổ xuống, sống lưng thẳng tưng.
Một hồi lâu sau, Triển Ngưng lại quét qua một cái, suy nghĩ một chút vẫn mở miệng hỏi: "Năm nay nghỉ hè tại sao không về nhà?"
Trình Cẩn Ngôn giật giật người, thoáng hơi thả lỏng: "Không biết, không có nói với em, hẳn thời gian ngắn sau lại về.”
Triển Ngưng như đăm chiêu gì đó gật đầu một cái.
Mở miệng nói sau sẽ nói dễ hơn, Trình Cẩn Ngôn nói: "Nghỉ hè này vẫn còn đi cửa hàng Kiều Tùng sao?"
"Ừ." Triển Ngưng lại cúi đầu chơi điện thoại di động, "Vẫn phải đi."
Mặc dù làm vẫn là cái cơ bản nhưng Chung Kiều Tùng cũng đã thỉnh thoảng để cô tham gia chế tác sườn xám, con tôm nhỏ cũng là thịt, có thể tiêu hóa bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Trình Cẩn Ngôn: "Về sau thật sự làm chuyên gia thiết kế thời trang rồi ư?"
Triển Ngưng gật đầu: "Chắc vậy."
Thật ra thì cô cũng không có nhiều nhiệt tình yêu thương đối với thiết kế thời trang, hiện tại tập trung tinh thần hướng đâm đầu vào cửa hàng này nghiên cứu chủ yếu do đời trước ảnh hưởng.
Cố gắng của cô không có gì khác người, chỉ vì truy điệu cho chính mình từng không thể nhắm mắt.
Triển Ngưng lại chuyển ánh mắt tới trên người Trình Cẩn Ngôn, cậu nhóc trưởng thành, không có bất thường ngạo mạn như đời trước, tính tình vẫn khuyết thiếu như trước nhưng không đến mức không thể ở trung, không phải nhìn không thấy cẩn thận lấy lòng sợ làm sai, trước sau hai đời nhân vật hai người như đảo ngược cho nhau.
Mấy năm trôi qua, Triển Ngưng khi đối mặt với Trình Cẩn Ngôn cũng không còn cảm giác không khỏe như lúc đầu, nghĩ lại thực ra người này cũng không có bao nhiêu chỗ sai.
Nếu như cô biết yên phận trải qua, thân phận chặt chẽ đặt tại vị trí chị gái nhà bên thì cũng không đến mức sau này sẽ gặp phải cảnh bị lừa đến như vậy.
Thôi, Triển Ngưng nghĩ: "Ngã một lần khôn hơn một lần, đời này sẽ không lại ngã cùng một hố sâu, về sau tìm một người đàn ông phù hợp nói chuyện yêu đương, cách xa Trình Cẩn Ngôn hẳn sẽ không có chuyện gì."
Tâm bình thản, việc Trình Cẩn Ngôn được đón đi hay không dường như cũng không còn quan trọng mấy.