“Để cho anh tới sửa?"
Gia Ngộ gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngay từ đầu chính là cô lôi kéo Mục Phách vào vũng nước đục này, hiện tại cũng chính cô muốn giữ lại đứa nhỏ này. Cho tới bây giờ đều là cô nắm quyền chủ đạo, sau khi Mục Phách một lần lại một lần gật đầu, cô muốn đem quyền chủ động trả lại cho anh, để anh quyết định nội dung của hiệp ước.
Hoặc là giữ nguyên thời gian một năm, hoặc là lựa chọn thời gian dài hơn một chút, hoặc là hiện tại liền ly hôn.
Mục Phách nhìn tờ giấy trên tay, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Anh trầm mặc lâu lắm, Gia Ngộ bất giác cắn ngón tay, cô có chút sợ Mục Phách nói hiện tại liền ly hôn. Mục đích là có được một công việc của anh đã đạt được, nợ cũng đã trả hết, theo tình hình trước mắt mà nói, không có gì có thể trói buộc anh, tương lai nếu anh ly hôn với cô thì vẫn có thể “quang mang vạn trượng”.
Chỉ là lý do cô sợ hãi là gì… Gia Ngộ không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ cảm thấy mình là lo lắng cho hài tử trong bụng, đứa nhỏ đáng thương, còn chưa sinh ra đã không có cha.
Đương nhiên, nếu Mục Phách thật sự muốn ly hôn, cô cũng không thể không đồng ý. Cùng lắm thì yêu cầu anh thường xuyên tới thăm con, không thể để đứa nhỏ bởi vì cô tùy hứng mà thiếu tình thương của cha.
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Mục Phách nói câu gì đó, Gia Ngộ hoảng thần, không nghe thấy, đến khi thấy miệng anh động đậy, cô mở miệng hỏi: “Anh nói lại lần nữa đi. Em không nghe rõ.”
Mục Phách vuốt ve trang giấy, lặp lại lời nói vừa rồi: “Anh nói Gia Ngộ, em đừng hối hận.”
Gia Ngộ nghe được như vậy đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, cô đã tính đến trường hợp xấu nhất, cả người đều thoải mái.
“Em sẽ không hối hận.”
Gia Ngộ còn muốn tiếp tục hỏi khi nào làm thủ tục ly hôn, lại thấy Mục Phách đem hiệp ước gấp lại, tiện tay bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường. Cô không rõ nguyên nhân, dùng ánh mắt dò hỏi.
Mục Phách nói: “Sửa nội dung hiệp ước chủ yếu là ở phần kỳ hạn thôi. Anh còn chưa suy nghĩ xong, chờ suy nghĩ kỹ rồi anh sẽ nói với em.”
Gia Ngộ choáng váng, này cùng với suy nghĩ của cô không giống nhau lắm, không khỏi khẩn trương đến mức nói lắp: “Kia anh như vậy không phải làm em lo lắng sao?”
Cảm giác giống như là học sinh thời đi học, quạt trần ở trên đỉnh đầu, cô vĩnh viễn cũng không biết nó có thể rơi xuống làm đầu cô nở hoa hay không.
Mục Phách nghĩ nghĩ, hỏi cô: “Vậy khoảng thời gian an toàn trong lòng em là khi nào?”
Gia Ngộ cau mày, không xác định nói: “Ít nhất cũng phải chờ đến khi đứa nhỏ ra đời chứ?”
“Vậy được.” Mục Phách tỏ vẻ đồng ý, “Anh bảo đảm với em kỳ hạn anh quyết định sẽ sau khi đứa nhỏ ra đời.”
Thấy Gia Ngộ vẻ mặt rối rắm, anh cho cô một viên thuốc an thần: “Anh cũng là cha đứa bé.”
Ngụ ý là anh sẽ không đưa ra quyết định qua loa.
Gia Ngộ lại kêu khổ lần nữa: “Chính là làm sao bây giờ? Em hiện tại thấy hối hận rồi.”
Mục Phách tâm tình tựa hồ rất tốt, anh đè lại cô, kéo cái mũi nhỏ: “Chính là làm sao bây giờ? Anh cũng không bán thuốc hối hận.”
Gia Ngộ ai oán mà nhìn anh, bình luận: “Mục Phách, kỳ thật anh rất xấu.”
Mục Phách chỉ cười cười, không có phản bác lại.
“Ngủ đi.”
Anh cũng chưa từng nói qua anh là người tốt.
Ngày hôm sau rời giường, Gia Ngộ đem tin tức mang thai nói với Văn Trọng.
Văn Trọng ngay lập tức nói muốn đi bái tạ Bồ Tát, nói thẳng là Bồ Tát hiển linh.
“Ba bình tĩnh một chút.”
“Ba đều có cháu ngoại rồi còn bình tĩnh làm cái gì?”
Ông đang đi công tác xa nhưng vẫn cười đến không khép miệng lại được, ước gì khắp nơi tuyên bố tin tức này, “Cố gắng chăm sóc bản thân mình có biết không? Đừng có ăn bậy bạ, con…”
Gia Ngộ không muốn nghe ông gào thét, trực tiếp treo điện thoại. Cô buồn bực nói: “Xong rồi, ba em càng ngày càng mê tín.”
Mục Phách đút cho cô một ngụm nước mật ong mới nói: “Có thể thật sự có việc này đó.”
“Thần thần phật phật.” Gia Ngộ ném di động, nằm lại vào ổ chăn, “Mục Phách, anh hôm nay có thể về sớm một chút không?”
“Có chứ.” Mục Phách nói: “Trở về liền nấu canh cho em uống.”
Gia Ngộ nuốt nước miếng: “Em muốn uống canh móng heo.”
Mục Phách buồn cười, gật đầu, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, “Vậy anh đi đây.”
“Hảo.”
Mục Phách đi không bao lâu, cửa lớn lại có động tĩnh.
Gia Ngộ tưởng Mục Phách để quên đồ vật, kết quả là a di tới.
Là Văn Trọng nói bà đến đây.
A di hỏi Gia Ngộ hôm nay muốn ăn cái gì.
“Dì làm mấy món thanh đạm thôi ạ.” Không bao lâu sau Gia Ngộ lại xoay người nói với bà: “Thuận tiện dì mua móng heo rồi để vào trong tủ lạnh là được, chờ Mục Phách trở về, anh ấy sẽ làm.”
A di lên tiếng, đóng cửa lại.
Gia Ngộ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, ngủ đến mức nửa mộng nửa tỉnh, nghẹn ra một thân mồ hôi lạnh.
Cô mơ thấy chính mình rơi vào một cái ao ngập sương mù, bốn phía đều là cá sấu hướng về phía cô nhìn trừng trừng, chúng nó tiến đến gần, cô còn có thể nghe thấy âm thanh từ cổ họng chúng phát ra --
Bỗng nhiên bừng tỉnh!
Nào có cá sấu gì! Chẳng qua là di động điên cuồng rung thôi.
Gia Ngộ lau sạch một tay mồ hôi, quay đầu, đem di động nghe, ngữ khí khó chịu: “Uy, ai đó?”
Như là đã quen với thái độ của cô, đối phương thản nhiên đáp: “Làm sao mà bây giờ cậu mới nhận điện thoại?”
Gia Ngộ nhíu mày nhìn di động, ngữ khí dịu xuống một chút: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?” Thẩm Hành thấp giọng cười: “Tay cậu thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, muốn ra ngoài chơi một chút không?”
Gia Ngộ mặt không đổi sắc nói: “Bổn thai phụ yều cầu giấc ngủ đầy đủ, không đi.”