côn th*t rong ruổi, liên tục va chạm làm hai vú không ngừng lay động, tầm mắt Mục Phách giằng co ở trên mặt Gia Ngộ, anh nhíu mày, giơ tay kéo chăn cô đang cắn ra.
"Nếu không thì cắn anh đi?" Anh nói xong liền áp thân mình lại, ôm lấy Gia Ngộ.
Gia Ngộ đỏ mắt, vừa muốn mở miệng, hàm răng liền đụng vào bả vai của Mục Phách. Lúc này cô mới hiểu ra ý của anh khi nói câu kia, thì ra là cắn ở chỗ này.
Thân thể được dâng lên tận miệng, Gia Ngộ không chút khách khí, cô mở miệng kêu, cả người đều bị giấu dưới thân người đàn ông, cảm giác tồn tại lớn nhất chính là loáng thoáng nghe thấy âm thanh nức nở.
Mục Phách một chút cũng không đau, bởi vì Gia Ngộ căn bản không nỡ cắn anh. Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vai anh, làm tiếng rên rỉ chỉ ở trong không gian hữu hạn, không phát ra bừa bãi. Nhưng mà hơi thở nóng rực tiến vào lỗ chân lông thật sự rất ngứa, ngược lại làm anh chịu dày vò, còn không bằng chịu đau một chút cho tỉnh táo.
Các hiệu ứng diễn ra liên tục, Mục Phách hung hăng đâm về phía trước một phát!
"A!"
Gia Ngộ không kịp ngậm miệng...Hoặc là nói, cô lười lại tiếp tục diễn, người bên ngoài không có khả năng nghe được. Lúc trước cô cố ý nói như vậy, chỉ là muốn xem bộ dáng khó xử của Mục Phách mà thôi.
Ý tưởng muốn làm mãnh liệt lại bởi vì cảm giác thẹn thùng mà chỉ có thể khắc chế xuống này sẽ làm cô cảm thấy vô cùng kích thích.
Không nhìn ra ý nghĩ của cô, phản ứng đầu tiên của Mục Phách là chặn lại miệng của cô.
Hai người trao đổi nước bọt lẫn nhau, nước sữa hòa nhau, côn th*t thô dài cắm vào trong rồi rút ra, ướt đẫm nước.
Chỗ hạ thể giao hợp phát ra thanh âm dâm uế bất kham. Đến lúc động tình, Mục Phách hôn một đường xuống dưới, một chút một chút mà hút vào da thịt ở cổ Gia Ngộ...
Anh nghe được một tiếng thở dốc của Gia Ngộ, thế nhưng không muốn ngăn cản.
Thậm chí còn nghĩ thật là dễ nghe.
"Không sợ người bên ngoài nghe được sao?"
Lại còn ra vẻ đạo mạo.
Rõ ràng ngoài miệng là thật cẩn thận nhưng cặp mắt kia đã nói rõ cho Gia Ngộ biết anh thích như vậy.
Nếu không thì hỏi cô làm gì? Như vừa rồi trực tiếp chặn lại miệng của cô chẳng phải là được rồi sao?
Gia Ngộ hài hước mà liếc xéo anh một cái, phảng thất như đã nhìn thấu ý nghĩ của anh.
"Em sợ chứ. Chính là," cô cố ý sát lại lỗ tai Mục Phách, kêu một tiếng mất hồn, "A..."
Sung sướng so với sợ hãi càng quan trọng hơn.
Mục Phách đẩy nhanh tốc độ va chạm.
Gia Ngộ dùng tay giữ hai đùi của mình, cẳng chân ở giữa không trung đá loạn, vật cứng rắn thô bạo va chạm không ngừng với hoa huy*t kiều nộn sưng đỏ. Cô sướng đến mức hốc mắt ướt át, kéo cổ Mục Phách, đem mặt anh đưa đến trước ngực cô.
đầu v* trướng quá.
Hô hấp của Mục Phách cứng lại, ma xui quỷ khiến, anh yêu cực kỳ Gia Ngộ vào giờ khắc này, mắt lạnh không coi ai ra gì.
Anh như thành kính mà ngậm lấy đầu v* giống như hạt đậu đỏ, mãnh liệt mà mút vào!
Theo những tiếng nức nở liên tục của cô, côn th*t bị kẹp đến phát đau, một dòng sóng nước lớn lao nhanh đến, Mục Phách đúng lúc rút ra, rũ mắt nhìn lại hình dạng của hoa huy*t bị anh làm cho ra thật nhiều nước.
Bị thị giác kích thích, quy đầu hưng phấn mà nhảy dựng lên.
Mục Phách nhướng mày, kéo hai đùi trắng bóng, lại lần nữa vọt vào.
Gia Ngộ giãy dụa nói: "A...Căng chết mất...a"
Nước rất nhiều, làm cho côn th*t một nước khó đi.
Mục Phách cắn răng mạnh mẽ đưa đẩy, lúc Gia Ngộ đang nếm được dư vị của cao trào lại bị anh lôi đến điểm tan vỡ.
"Ân a.. Mục, Mục Phách. Nhanh lên!"
Mũi chân vừa nhấc, kéo đến cực thẳng, đợt sóng cao trào thứ hai đã thổi quét mà tới, Gia Ngộ ngay cả mồ hôi trên cổ cũng ngăn không được mà run lên.
Cô khóc ân ân hồ ngôn loạn ngữ, không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ biết hạ thể của cô lập tức không còn, bụng nóng lên –
Là tinh dịch Mục Phách bắn ra, đặc sệt ấm áp.
...
Tối hôm qua Gia Ngộ kêu quá lớn, làm cho Mục Phách ngày hôm sau khi đối mặt với Văn Trọng rất là chột dạ.
Văn Trọng đối với việc này không có chút tý cảm kích nào.
Ông tối hôm qua mơ thấy một giấc mộng đẹp, mơ thấy chính mình được ôm cháu trai. Trong mộng, tiểu tử béo mập rất xinh đẹp, đôi mắt giống mẹ, cái mũi giống cha, còn cái giống ông ngoại nhất...đại khái là còn chưa có dài ra đi.
Cơm trưa qua đi, vợ chồng tân hôn muốn rời nhà, Văn Trọng bày ra bộ dáng"người cô đơn", xua tay nói: "Nhớ thường xuyên về nhà."
Gia Ngộ không lưu tình chút nào mà chọc thủng: "Chung cư của bọn con cách nơi này chỉ có một con phố."
Văn Trọng đang muốn phản bác, cô lại tiếp tục bổ đao: "Hơn nữa ba ngày mai phải đi công tác, vừa đi chính là nửa tháng."
"...Hừ, đi thong thả, không tiễn."
Mục Phách nhịn cười, trong lòng cũng thả lỏng một ít.
Xem ra tối qua Văn trọng không nghe được gì.
Nhưng có đôi khi sự trùng hợp chính là rất kỳ diệu.
Trước khi xuất phát, Văn Trọng đột nhiên gõ cửa xe, chờ đạt được mục đích mới mở miệng nói: "Những ngày này ba thật quá nhàm chán, hai đứa các con tranh thủ năm nay sinh cho ba một đứa cháu để ôm đi." Nói xong, ông cũng không quản sắc mặt đôi nam nữ trong xe, miệng nói một hồi đem mộng đẹp tối qua kể lại, hai mắt tỏa sáng, "Giấc mộng này thật không tồi. Gia Ngộ, con nói xem đây có phải Bồ Tát báo mộng cho ba không?"
Bồ Tát.
Văn Trọng càng ngày càng mê tín.
Gia Ngộ mặt vô biểu tình mà đẩy cửa sổ lên: "Hẹn gặp lại ba."
Chẳng qua vừa ra khỏi tầm mắt Văn trọng, Gia Ngộ liền lúng túng. Đảo mắt đối diện với ánh mắt một lời khó nói hết của Mục Phách, cô khóc không ra nước mắt, xem ra hai người có cùng suy nghĩ.
Cho nên tối hôm qua Văn Trọng rốt cuộc có nghe được hay không?
Tuy là Gia Ngộ tin tưởng hiệu quả cách âm của nhà mình nhưng mà vẫn không thể xác định được chắc chắn.