edit: nai
Tính cách Nam Kình không nắm bắt được, cô làm việc chỉ xem tâm tình, nhưng có một số chuyện không phải do cô.
Giống như cô không thể không học giỏi vậy.
Giống như cô không chấp nhận nổi công việc Lục Hàng là DJ quán bar.
Vì cô của cô, chính là bị DJ quán bar giết chết.
Thật ra Nam Kình cần phải hiểu anh, chỉ là cô không làm được, cô của cô đối xử với cô như là mẹ, tâm trạng cô ngày đó một chút cũng không kiềm chế được.
Thế nên, Lục Hàng ghét cô nhỉ. Nam Kình nhếch môi, tựa vào cửa phòng học chờ bạn học thể dục buổi sáng xong đi lên mở cẳ.
Sau khi tan học Lâm Di đi tìm bạn trai, để lại một mình Nam Kình, cô chậm rãi thu dọn mấy cuốn sách, đeo cặp sách ra khỏi phòng học, bên ngoài đang đổ mưa.
Sắp nghỉ rồi. Nam Kình nghĩ.
Cô không mang dù, mưa không tính là quá lớn, cô chuẩn bị dầm mưa đi về, dù sao cũng muốn tắm.
“A Nam Kình.” Một giọng nói gọi cô lại, bước chân Nam Kình dừng một chút, không muốn quay đầu lại lắm.
Người nói là chàng trai ngồi bàn sau cô, dáng dấp không tệ, tính cách cực kỳ cởi mở, chuyện cậu ta thích Nam Kình hình như cả thế giới đều biết.
Nam Kình từng từ chối, có điều dường như không có tác dụng gì.
Phương Kiệt nhìn cô, cười cười hỏi, “Cậu không có dù hả? Mình che cậu đi cùng đến nhà ăn ăn một bữa nhé?”
Mới vừa định từ chối, bụng Nam Kình không quyết tâm kêu lên, cô hơi xấu hổ, sau đó đồng ý.
Gọi phần cơm cà ri, tìm chỗ ngồi xuống với Phương Kiệt, Phương Kiệt nói rất nhiều, Nam Kình thỉnh thoảng đáp mấy tiếng, trái lại không khí rất hòa hợp.
Cơm ăn được một nửa, Nam Kình cảm giác bả vai bị vỗ vỗ, cô vô thức ngẩng đầu đối diện với cặp mắt đen hẹp dài.
Trong mắt không mang theo một tia sắc thái.
Lục Hàng.
Không phải hôm nay anh không đến trường sao?
Nam Kình bị dọa, cô cúi đầu, sau đó cắn môi, nhỏ giọng nói, “Bảng biểu của anh em đã…”
Lời nói bị ngắt, “Lục Hàng?” Phương Kiệt không đúng lúc lên tiếng, giọng điệu cậu ta thoải mái vô cùng, “Muốn ăn cùng nhau không?”
Khóe miệng Lục Hàng thẳng băng, anh không trả lời Phương Kiệt, chỉ nhìn Nam Kình, anh cười giễu hỏi, “Nam Kình? Yêu đương lên hotsearch à? Trước đây sao phát hiện em được người ta yêu mến như thế nhỉ?”
Yêu đương gì chứ… không thể nào, chẳng phải ăn cơm sao? Nam Kình mở to mắt, cô nói năng lộn xộn giải thích, “Không phải… em chỉ là…” Cằm cô bị Lục Hàng nâng lên, cô thấy trong mắt Lục Hàng mang theo mấy tia tức giận, đột nhiên cô có hơi vui.
Chẳng qua lúc này người ở nhà ăn không tính là nhiều, người vừa rồi chụp lén cô và Phương Kiệt đã sớm đi.
Phương Kiệt cũng ung dung mở miệng giải thích, “Tôi chỉ cùng bạn cùng lớp ăn cơm, Nam Kình, đúng không?”
Lục Hàng quay đầu lại cho cậu ta một ánh mắt, Phương Kiệt bưng khay, cậu ta không yếu thế chút nào, “Nam Kình, ăn xong rồi, không phải cậu không có dù sao, mình đưa cậu về ký túc xá.”
Nam Kình nhìn Phương Kiệt, cô khẽ nói, “Không cần, chỉ mấy bước, cảm ơn cậu, cậu đi trước đi.” Bị từ chối ở lại đây cũng không hay, Phương Kiệt phẫn hận rời đi.
Lục Hàng mới mở miệng, lần này không còn thờ ơ nữa, giọng điệu của anh mang theo khí thế rõ ràng, “Nam Kình…”
Nam Kình nhanh chóng ngắt lời anh, cô giải thích, “Không phải, em chỉ là không có dù mới nhờ dù của cậu ấy đến nhà ăn ăn cơm… Em không biết bị người ta chụp…”
Đây giống như bị chồng bắt được ngoại tình, bộ dạng dốc sức giải thích làm cho Lục Hàng buồn cười.
Anh buông tay giữ cằm cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô, tựa vào bàn, chân tùy ý mở ra, trông lười biếng lại tùy ý.
Nam Kình thật sự yêu bộ dạng này của anh muốn chết.
Nhưng cô chỉ lẳng lặng cụp mắt nhìn anh, không lên tiếng nữa.
“Thấy bảng biểu rồi?” Lục Hàng khôi phục giọng điệu thờ ơ, anh nhàn nhạt hỏi.
Hỏi một đằng Nam Kình trả lời một nẻo, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của cô vang lên bên tai anh, “Lục Hàng, học lên không xấu. Anh phải phân rõ lợi và hại.”
Nghe cô nói, Lục Hàng cười khẽ hai tiếng, anh cười xong chống tay lên, cúi đầu nhìn cô gái xinh xắn, ánh mắt mang theo ý cười, tùy ý nói, “Vậy à.”
“Vậy em cũng nói cho tôi biết lợi cái gì?” Anh nhìn Nam Kình, trong mắt chỉ có Nam Kình.
Lòng Nam Kình run rẩy, cô nhìn cặp mắt yêu đến nỗi hít thở không thông, cô không biết nên nói thế nào, lợi cái gì.
Cho nên lợi cái gì.
Là rời khỏi nơi này sao.
Sự im lặng của cô khiến cho niềm vui của Lục Hàng nhạt đi, giọng anh như từ nơi xa truyền tới, “Nam Kình, em thế này thật sự mâu thuẫn.”
“Phải không, muốn bảo tôi học lên sao?” giọng anh trầm thấp truyền vào tai Nam Kình, cô nhìn chằm chằm tay mình, không khống chế được nói, “Lục Hàng, cuộc đời của anh không nên như vậy.”
Lục Hàng bị chọc cười, anh đứng lên, ngăn ánh đèn chiếu, ném bóng tối cho Nam Kình, anh cúi đầu, nụ cười lạnh nhạt lại xa cách, anh không biết tình cảm của mình với Nam Kình là gì.
Là tình yêu à.
Hình như không phải.
Lần im lặng này, cô gái lại xuất hiện khi anh cần, như thể đang cố gắng kéo anh ra khỏi vũng lầy.
Như thể anh là một bông hoa trong vũng lầy còn có thể cứu vãn được.
Nghĩ đến đây, khóe miệng anh có chút nhếch lên, anh trả lời Nam Kình, “Đúng nhỉ.”
“Chúng ta đều không nên như vậy.” Nam Kình cũng đứng lên, vừa vặn đứng ở vị trí vai Lục Hàng, đôi mắt tròn sáng ngời nghiêm túc, nhiệt tình nhìn anh, “Chúng ta, cùng nhau thi đại học, rời khỏi nơi này được không.”
Nhà ăn người đi hết, ánh đèn yếu ớt chiếu ở nơi này, bên ngoài vẫn còn mưa, chỉ còn hai người họ đứng đây.
Không khí giống như đang điều khiển Lục Hàng đồng ý cô.
Anh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh ấy, không muốn từ chối cô.
Anh nên thừa nhận sớm.
Anh thích cô.
Lục Hàng cười khẽ, khom lưng nhìn thẳng cô, kéo tay phải của cô, “Được.”
Hết.