"Chị nói cái gì?"
Thường Hi thức thời nhận ra bản thân đã lỡ miệng thốt ra những lời kỳ lạ, chị ngay lập tức sửa lại: "Xin lỗi, là do chị cảm thấy em quá mức quen thuộc, dường như trước đây chúng ta từng có giao tình gì đó. Nên chị vẫn luôn cảm thấy em vốn dĩ không lạnh lùng như vậy, chắc chắn chị đã làm điều có lỗi với em rồi."
Ngay lúc Thường Hi thốt ra những lời đó bản thân cô liền sinh nghi về chị ấy, trong đầu cô đặt ra một câu hỏi "Thường Hi cũng có khả năng trọng sinh đi?"
Trọng sinh, là điều hoang đường nhất trong thời đại công nghệ tiên tiến này. Nhưng không phải bản thân cô cũng đã kiểm chứng qua rồi sao? Như vậy càng không thể khẳng định người khác không có khả năng trọng sinh.
Nhưng nếu Thường Hi cũng trọng sinh, vậy lí do là gì? Cô là vì sét đánh mà chết đi rồi trọng sinh trở về đây, còn Thường Hi thì sao? Nếu chị ấy thật sự trọng sinh, là vì đã chết? Nhưng vì sao chị ấy lại chết? Rõ ràng hôm ấy là ngày vui của chị. Tối hôm đó, vào thời điểm cô bị sét đánh, đáng lí ra Thường Hi đang cùng chồng chị ấy...Nhưng cũng có khả năng là ở tương lai trở về sau nữa, một thời gian dài sau khi cô chết đi chị ấy mới gặp sự cố rồi trọng sinh trở về. Hay là do chết lão? Nhưng cũng không thể khẳng định là do chết đi mới có thể trọng sinh, vẫn còn nguyên nhân khác?
A, càng nghĩ càng đau đầu.
"Quen thuộc sao? Có giao tình sao? Xin lỗi, chị lầm rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chị không làm điều gì có lỗi với tôi cả, tôi cũng không hề ghét chị."
"Nếu vậy thì tốt rồi." Hai bàn tay đan chặt vào nhau nhất thời được buông lỏng, trong lòng Thường Hi không khỏi cảm thấy căng thẳng khi bản thân đã lỡ miệng thốt ra những lời đó trước mặt Tư Hạ. Vốn dĩ số lần hai người tiếp xúc gần đây đã không mấy hoà hợp, chị không muốn cô sinh nghi đối với chị.
"Trễ rồi, tôi muốn về nhà, chị thả tôi đi được chưa? Thật ra chị không cần phải xem trọng lời nói của ba tôi đến như vậy, ông ấy chỉ là nhất thời muốn tôi ở lại, tôi hiểu ba mình hơn ai hết. Nếu lúc đó chị không chặn lời của tôi, chỉ cần tôi nói thêm vài câu, tôi đã không cần phải ở lại đây với chị."
"Em ghét ở cùng với chị đến như vậy?"
Tư Hạ thở dài, dường như Thường Hi rất nhạy cảm về cái nhìn của cô đối với chị ấy, "Tôi đã nói rồi, tôi không ghét chị."
"Vậy em thích chị?"
Tư Hạ: "..."
Được rồi, cô không nói lại người này, đời trước cũng vậy, vĩnh viễn cô đều không nói lại người này.
Cô không muốn ở đây nữa, cô có chân, cô có thể dùng đôi chân này để đi về nhà, cô còn cần phải hỏi ý kiến của Thường Hi sao? Chị ấy cũng không thể trói cô mãi ở đây. Còn nữa, con bé Thường Hi này, hiện tại linh hồn của tôi lớn tuổi hơn linh hồn của em đấy, không gọi tôi một tiếng "chị" có phải không quá lễ phép không?
"Tôi về đây." Nói xong cũng không đợi phản ứng của Thường Hi, cô liền đứng lên đi ra khỏi cửa.
Thường Hi bất động nhìn bóng lưng của Tư Hạ, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất sau cánh cửa chị mới thu hồi tầm mắt.
"Ba đâu rồi mẹ?"
"Đến công ty rồi."
Mẹ cô đang ngồi trên sô pha xem thời sự, thấy vậy Tư Hạ liền đi đến ngồi cạnh bà ấy, "Hôm nay là chủ nhật mà ba còn phải bận rộn như vậy."
Mẹ cô không lên tiếng, cặp mắt vẫn chăm chú dán lên màn hình tivi. Bên trong phát ra âm thanh máy móc, vang bên tai Tư Hạ, cảm giác quen thuộc ngập tràn trong không gian. Tư Hạ tựa lưng vào ghế sô pha, đã lâu rồi cô mới có cảm giác nhẹ nhõm, bình yên như thế này.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
"Mẹ để con." Tư Hạ nói xong liền nhanh chân bước ra mở cửa. Vào thời gian này nếu không phải ba cô trở về thì cũng chỉ có thể là hàng xóm thỉnh thoảng đến nhà trò chuyện cùng mẹ cô. "Đến ngay!"
Cạch.
Cánh cửa mở ra, như một cơn gió, người bên ngoài lao tới ôm lấy cô. Tư Hạ ngơ ngác đứng hình vài giây, người nọ lúc này mới buông ra, niết lấy gương mặt cô, "Tư Hạ, cậu có sao không? Cái bà chị Thường Hi đó có làm gì cậu không? Đúng rồi, hiện tại là ngày mấy? Cậu đã gặp chị ta chưa? A, mình rối quá, cậu xoay một vòng cho mình xem."
"Làm...làm sao vậy?"
"Tư Hạ a Tư Hạ..." Ngừng một chút người nọ mới thở dài một tiếng, "Thôi bỏ đi, có nói thế nào cậu cũng không hiểu."
Tư Hạ nhìn người trước mặt, đây không phải là bạn thân lớn lên từ nhỏ của cô sao? Đường Hiểu Ban bằng tuổi Tư Hạ, còn học chung trường với cô, kiếp trước mối quan hệ giữa cô và cậu ấy rất tốt. Nhưng cuối cùng chỉ vì một Thường Hi, các cô không còn liên hệ gì nữa.
Đường Hiểu Ban thật sự nghĩ Tư Hạ sẽ đi theo con đường nghệ thuật, dấn thân vào giới giải trí cũng được hay trở thành một hoạ sĩ sau đó mở một phòng trưng bày đều tốt, chỉ cần là điều cô thích cậu ấy đều sẽ ủng hộ. Nhưng con người mù quáng vì tình yêu này lại chọn trở thành một nhân viên quèn trong công ty Thường Hi để ở cạnh chị ấy!
Nhưng Thường Hi cũng yêu cô thì thôi đi, Tư Hạ hi sinh bao nhiêu cậu ấy đều sẽ không màng tới, nhưng rõ ràng Thường Hi một chút tình cảm cũng sẽ không bố thí cho Tư Hạ!
Vì vấn đề này hai người đã xảy ra mâu thuẫn, Đường Hiểu Ban muốn cô cắt đứt tình cảm với Thường Hi, rời xa chị ấy sau đó sống một cuộc sống mà bản thân hằng mơ ước. Tư Hạ lại một mực muốn bám theo Thường Hi, đòi hỏi một chút tình cảm bố thí của chị ấy. Nhưng cuối cùng kết quả ra sao?
Thường Hi kết hôn.
Tư Hạ chết đi, mang theo mối tình đau khổ này mà chết đi.
Ngày Thường Hi kết hôn, Đường Hiểu Ban cũng có mặt trong hôn lễ của chị ấy. Người người đều kéo đến chúc mừng cô dâu, chú rễ, đến cả Tư Hạ cũng phải nghẹn ngào chúc Thường Hi một câu "Tân hôn vui vẻ", nhưng chỉ có Đường Hiểu Ban tham dự với gương mặt thờ ơ không biến sắc, cậu ấy chỉ chú ý đến biểu cảm của Tư Hạ, chỉ sợ cô nàng này sẽ chịu không nổi mà uống quá đà rồi lại tìm một góc nào đó mà khóc nấc lên.
Cho đến khi kết thúc hôn lễ, Tư Hạ dù đã say khướt nhưng vẫn một bộ dáng bình tĩnh bước ra ngoài, lúc này Đường Hiểu Ban mới cảm thấy yên tâm. Nhưng không ngờ, chỉ rời mắt Tư Hạ một chút, trong đêm hôm đó lại nghe được tin cô bị sét đánh, không còn nữa.
Trời mưa lất phất không ngừng, tựa như đang khóc than cho số phận của Tư Hạ. Đường Hiểu Ban bước vào căn nhà cô đã thuê ở gần công ty. Kể từ sau khi tốt nghiệp, Tư Hạ đã không còn sống cùng gia đình cô ấy nữa.
Đường Hiểu Ban đi vào phòng ngủ của Tư Hạ, cuốn sổ nhỏ nằm ngay ngắn trên bàn trang điểm, phía trên được dằn bởi cây bút, có lẽ là chủ nhân của nó chỉ vừa viết trong ngày hôm nay. Đường Hiểu Ban đi đến lật cuốn sổ nhỏ ra vài trang, lúc này cậu ấy mới biết, đây là nhật ký của Tư Hạ.
Đường Hiểu Ban không muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô ấy. Nhưng người cũng đã chết rồi, những đau khổ trong mấy năm qua của Tư Hạ, cậu ấy cũng muốn biết, rốt cuộc Tư Hạ đã trải qua những chuyện gì.
Bắt đầu từ trang đầu tiên.
15/6/xxxx
Hôm đó là ngày đầu tiên tôi gặp được chị ấy.
Vào một ngày hè nóng nực, tôi vô tình nhìn thấy nụ cười của chị, sau đó dường như tôi cảm thấy mùa hè cũng không còn đáng ghét như tôi nghĩ.
16/6/xxxx
Rốt cuộc tôi cũng đã biết tên chị ấy, Thường Hi.
20/6/xxxx
Tôi lại tiếp tục gặp lại chị ấy, chị ấy mỉm cười với tôi, nói với tôi một tiếng "Xin chào." Tôi đáp lại chị ấy, sau đó chúng tôi lướt qua nhau. Dù chỉ là cuộc đối thoại ngắn ngủi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Đường Hiểu Ban tay lật không ngừng, nước mắt rơi lã chã. Dần dần những trang tiếp theo không còn để ngày nữa, cũng chỉ còn nội dung mà Tư Hạ đã viết.
Chị ấy có bạn trai, chị ấy không thích con gái, chị ấy lại càng không thể yêu tôi. Nhưng không sao, chỉ cần tôi yêu chị ấy.
Chị ấy đính hôn rồi, không phải chỉ cần tôi yêu chị ấy là được rồi sao? Chỉ cần nhìn thấy chị ấy hạnh phúc tôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi sao? Không phải chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy chị ấy là tôi đã mãn nguyện rồi sao? Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu, có phải là tôi quá ích kỷ rồi không?
Tôi cảm thấy trạng thái dạo gần đây của mình không được tốt lắm. Tôi quyết định hẹn gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi bị trầm cảm.
Đọc đến đây, nước mắt của Đường Hiểu Ban đã làm mờ đi tầm nhìn phía trước. Từng dòng chữ trong cuốn nhật ký dường như đang cứa vào trái tim cậu ấy.
Bệnh của tôi, không ai biết cả, đến tôi còn khó lòng nhận ra. Nhưng làm sao đây? Một người hoạt bát như tôi, ba tôi từng nói, tính cách của tôi rất giống mẹ, chung quy là ông ấy chê tôi ồn ào, nhiều chuyện. Dù cả thế giới đều bị trầm cảm, nhưng trong mắt những người xung quanh, tôi sẽ không thuộc về thế giới này.
Tôi cảm thấy có lỗi với ba mẹ, những người đã kỳ vọng vào tôi, và cả Hiểu Ban nữa.
Tư Hạ viết rất nhiều rất nhiều, cho đến trang cuối cùng.
Chị ấy kết hôn.
Hôm nay tôi tham dự hôn lễ của chị ấy, tôi muốn chúc chị ấy một câu "Tân hôn vui vẻ".
Đã tám năm, nếu cứ như vậy, tôi sẽ mang theo tình yêu của mình cho đến khi chết đi. Không biết sau khi tôi chết đi rồi, chị ấy có đau lòng vì tôi không? Dù chỉ một chút cũng được.
"Tư Hạ..." Đường Hiểu Ban nức nở gọi tên Tư Hạ. Nhưng dường như thứ đáp lại cậu ấy cũng chỉ là tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, vì Tư Hạ đã không còn nữa.
Đường Hiểu Ban khóc cho đến khi ngất đi tại nhà của Tư Hạ. Sáng hôm sau, cậu ấy mang theo cặp mắt sưng húp đi tìm Thường Hi.
Trong việc này Thường Hi không có lỗi, không thể trách chị ấy. Nhưng ít nhất cũng phải cho chị ấy biết tình cảm của Tư Hạ. Đường Hiểu Ban không thể để cô ra đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy, cậu ấy không cam lòng. Với tình cảm của Tư Hạ, cô ấy xứng đáng hơn những gì cô ấy đang có, chứ không phải chết đi một cách đau khổ như thế này.
Đường Hiểu Ban tiều tụy mở cửa xe, đi đến bấm chuông cửa nhà Thường Hi. Đáng tiếc, người mở cửa lại là chồng chị.
"Xin chào, em là bạn của Tiểu Hi sao? Em ấy vẫn còn đang ngủ."
"Không sao, tôi có thể vào nhà đợi."
"Được, vậy xin mời." Anh ta lịch sự nhường đường cho Đường Hiểu Ban.
Đường Hiểu Ban cầm theo cuốn nhật ký đi đến sô pha ngồi xuống. Mười lăm phút sau liền nghe thấy động tĩnh trên lầu, dường như anh ta không muốn để cậu ấy đợi lâu liền gọi Thường Hi dậy.
"Em...Là bạn của Tư Hạ đúng không? Chị có gặp em vài lần."
Nhìn đến gương mặt Thường Hi, Đường Hiểu Ban vẫn không nhịn được cảm xúc chán ghét trong lòng, cậu ấy lãnh đạm đáp: "Ừ, tôi có chuyện muốn nói với chị, chuyện của Tư Hạ." Sau đó tầm mắt Đường Hiểu Ban di chuyển xuống phía dưới, nhìn thấy dấu hôn chi chít trên cổ Thường Hi. Nhịn không được nghiến răng một cái, lại dời tầm mắt.
Thường Hi ngồi xuống, thuận tay rót một ly nước cho Đường Hiểu Ban.
"Không cần, tôi nói xong sẽ đi ngay."
"Em ấy lại có chuyện gì à? Tại sao không trực tiếp gặp mặt chị?"
Đường Hiểu Ban trong lòng phỉ báng một câu, sau đó tỏ vẻ hiển nhiên nói: "Nếu cậu ấy còn có thể xuất hiện trước mặt chị, tôi cần phải đích thân đến đây sao?"
Thường Hi nghi hoặc nhìn Đường Hiểu Ban: "Em nói vậy là có ý gì?"
"Chị không biết gì à?" Đường Hiểu Ban cười mỉa mai một tiếng, "Chẳng trách, đêm xuân của vợ chồng mới cưới mà."
Ngay thời điểm Tư Hạ chết, Thường Hi đang ân ái cùng chồng chị ấy. Nghĩ thôi Đường Hiểu Ban đã muốn lao xuống địa ngục nhấc đầu Tư Hạ lên hỏi, rốt cuộc là cậu thích điểm gì ở chị ta?!
"Tư Hạ đang ở trong bệnh viện." Đường Hiểu Ban nói xong lại cầm ly nước lên uống một ngụm. Dù nói thế nào cậu ấy cũng đã khóc hết một đêm qua, sáng còn chưa ăn uống cái gì đã chạy đến nhà Thường Hi, vừa đói vừa khát.
"Em ấy bị bệnh?" Nghe đến Tư Hạ có chuyện, Thường Hi đã không còn giữ được bình tĩnh.
Đường Hiểu Ban đặt ly nước xuống bàn, *cạch* một tiếng, một bộ dáng bình tĩnh, dường như Tư Hạ thật sự không xảy ra chuyện gì, đáp: "Không, Tư Hạ không bị bệnh."
"Nếu vậy thì tốt."
"Cậu ấy chết rồi."
"..."
Thường Hi tay chân run rẩy, ngước lên nhìn Đường Hiểu Ban, "Em nói cái gì?"
"Chị nghe không rõ sao? Tư Hạ chết rồi, cậu ấy chết vào tối hôm qua rồi!"
"Làm...làm sao có thể? Rõ ràng...hôm qua em ấy vẫn còn rất tốt...trong hôn lễ của chị." Thường Hi mất bình tĩnh rời khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ Đường Hiểu Ban, nắm lấy cổ áo cậu ấy: "Em nói cho chị biết...rốt cuộc là tại sao em ấy lại chết? Tại sao...tại sao đến bây giờ mới nói cho chị...?" Nước mắt cuối cùng không kiềm chế được mà rơi xuống.
Đường Hiểu Ban nhớ tới trang cuối cùng trong cuốn nhật ký của Tư Hạ.
Hiện tại chị ta đã vì cậu mà rơi nước mắt rồi đấy? Không phải cậu muốn nhìn thấy chị ta đau lòng vì cậu sao? Cậu vui vẻ rồi chứ? Có giỏi thì sống dậy mà nhìn cho rõ đây Tư Hạ! Nhờ tôi mà chị ta mới khóc thành thế này, tốt nhất là mấy chục năm sau khi tôi xuống dưới gặp cậu, cậu nên cảm tạ tôi một cách đàng hoàng!
"Tại sao đến bây giờ mới nói chị biết?" Đường Hiểu Ban lặp lại câu hỏi của Thường Hi, kéo tay chị ra khỏi cổ áo nhăn nhúm của cậu ấy, "Tối hôm qua chị đã làm cái gì bản thân chị biết rõ, tôi dám làm phiền chị sao?"
"Chị sai rồi...là chị không đúng, chị nên chú ý em ấy nhiều hơn, trong hôn lễ, chị hoàn toàn không nhận ra điều gì khác thường từ em ấy."
"Có lẽ chị đã hiểu sai vấn đề rồi, đúng là tâm lý của cậu ấy có chút...nhưng cậu ấy sẽ không vì vậy mà tự tử. Tư Hạ chỉ là vô tình bị sét đánh, trong tình trạng say khướt."
"Là...vậy sao."
"Chuyện này chị hoàn toàn không có lỗi, đừng có tự trách bản thân rồi khóc sướt mướt trước mặt tôi như vậy, khó coi chết đi được. Tôi đến đây chỉ muốn tốt bụng thông báo với chị về chuyện của Tư Hạ, tôi cũng không trách cứ gì chị. Ngoài ra, còn có một vật muốn đưa cho chị." Đường Hiểu Ban đặt cuốn nhật ký lên bàn, "Trên bàn là cuốn nhật ký của Tư Hạ, chị từ từ mà đọc. Suy cho cùng tôi vẫn rất hận chị, tôi muốn chị, phải nếm trải tất tần tật nỗi đau của Tư Hạ. Nói là nhật ký của Tư Hạ, nhưng mọi thứ trong đây đều viết về chị. Tư Hạ không còn nữa, thứ này, chị buộc phải giữ lấy. Nỗi đau của Tư Hạ, tôi không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa."
Nhật ký, chỉ viết về chị? Thường Hi run rẩy cầm lấy cuốn sổ trên bàn, ôm vào lòng ngực. Đây là thứ duy nhất Tư Hạ để lại cho chị.
Đường Hiểu Ban nhìn bộ dáng đau khổ của Thường Hi cũng không nói lời nào, đứng lên, mở cửa ra khỏi nhà.
Tư Hạ, nếu có kiếp sau, mình mong cậu đừng gặp lại chị ta nữa.