Đêm khuya thanh vắng, gió thổi xào xạc qua các nhánh cây, buổi sáng do có một trận mưa to nên đến đêm, khi những hạt nước mưa bốc lên, khí lạnh thắm vào từng thớ da thịt gây cảm giác tê buốt.
Ngồi ở phòng khách, do nhà Asahina “ có điều kiện” nên điều hòa hầu như mởi suốt ngày, vì thế nên sinh ra tình trạng của tôi bây giờ.
Mũi nghẹt ứ, khó thở, tôi lạnh run cả người, cố gắng kéo hai tay áo để che đi đôi bàn tay đang dần trắng bệnh, môi tôi hơi có màu sắc tím tái. Tôi ngồi trong góc cùng Aki và Stubaki, Fuu và Iori, dựa vào người Fuu và Aki cùng nó xem một bộ phim kinh dị vừa ra gần đây. Thật ra không phải một mình tôi, cả nhà Asahina hôm nay không biết nổi chứng gì nổi hứng muốn xem phim kinh dị cùng tôi và Stubaki. Chuyện là do lúc chiều sau khi Tsubaki đã ghé vào một tiệm băng đĩa tậu về hai đĩa phim ma huyền thoại “ Ju On: The Grudge”và Saw
Lúc đầu, Tsubaki lén lút đem về hai ly trà đào, chúng tôi ngồi trong phòng sách vụng trộm rình uống cho hết hai ly trà sữa vì quy định của hiệu sách là không cho đem đồ ăn thức uống vào, lúc đó cậu bé Len ngồi cạnh bên nhìn chằm chằm vào ly trà sữa của tôi, chắc do ngồi liên tiếp thời gian khá lâu nên cậu khát, lúc đầu tôi vờ như không nhìn thấy phản ứng của cậu, nhưng do ánh mắt đó quá nóng bỏng, quá trần trụi, cuối cùng tôi chịu thua, phải tháo nắp ra đưa cho cậu ấy nửa ly trà sữa của tôi, lúc đầu thì Tsubaki có vẻ khó chịu, anh ấy ngồi cạnh luôn miệng càm ràm nào là anh ấy mua cho tôi mà tại sao lại cho người khác này nọ, nhưng tôi chỉ nhắc khéo anh ấy nên biết lịch sự một tí, dù gì cái này là tôi tự nguyện đưa nên không có gì đâu, Len có vẻ tốt bụng, cậu nhóc chỉ gãi gãi đầu rồi uống cạn ly trà sữa của tôi, nhưng do tôi uống chưa đã, cầm trong tay cái ống hút, tôi dứt khoát cắm vào ly của Tsubaki, cả hai chúng tôi hút một hơi chỉ còn lại đá. Tuy nhiên chưa đã nên tôi liền cầm ly đá lên, nhai rột rột, nghe rất đã tai. Tsubaki chỉ ngồi cạnh mỉm cười xoa xoa đầu tôi, rồi anh luyên thuyên. Sau đó dường như anh nhớ ra điều gì đó, anh hơi khẽ nhìn Len, Len hiểu ý cụp mắt xuống chuyên tâm đọc sách. Tsubaki thì thầm với tôi, giọng anh pha lẫn sự bất ngờ và sửng sốt
“Nghe này, lúc nãy anh gặp Iori gần một quán ăn”
“Ồ? Và?” – Tôi hơi bực, này, Iori là con người mà, việc tình cờ gặp gỡ anh ấy thì có gì là lạ nhỉ? Anh Tsubaki bị lú lẫn à.
“Này em đừng nhìn anh như thế, anh thấy Iori đi cạnh một cô gái đó”- Tsubaki dở khóc dở cười nhìn đôi mắt kì thị của tôi, sau đó anh đưa hai tay lên xoa cằm ra vẻ suy tư. Hừm.. Chuyện bình thường mà nhỉ, anh Iori đang ở tuổi dậy thì, nổi lên sự tò mò về chuyện tình cảm nam nữ thì có gì là lạ?
“Tuổi dậy thì, hormones của sự tò mò” – Tôi không nhìn anh, đôi mắt vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay.
Stubaki bực mình nói rằng tôi thật lạnh lunhgf bà tàn nhẫn. Tôi nghe vậy mới thổ dài ra hiệu cho anh nói tiếp. Nhưng đôi mắt vẫn không rời quyển sách trên bàn
Thật tình cờ là tôi đang đọc tới đoạn nữ chính đi khám bác sĩ và được bác sĩ giải thích cặn kẽ về lý do căn bệnh.
Bỗng dưng tôi nhìn đến hàng chữ “ Đa nhất cách có thể tự gây tổn thương cơ thể mình”, đôi mắt tôi khẽ liếc về những vết rạch chằn chịt nơi cổ tay, khẽ nuốt nước bọt, lắc lắc đầu và tiếp tục đọc sách. Tsubaki dường như không để ý đến hành động kỳ lạ của tôi, anh vẫn tiếp tục ồn ào về sự việc Iori nhà mình đã có bạn gái và anh nói tối về nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ.
Buổi trưa hôm đó kết thúc, tôi chào tạm biệt Len, cậu bạn mỉm cười ngượng ngùng nhưng cậu nói cậu vẫn phải ở lại để đọc cho xong quyển sách. Tôi không nói gì, nhưng ngay khi tôi định quay đi thì Len khẽ gọi tôi
“Này bạn ơi”
Tôi sửng sốt quay lại, ngạc nhiên nhìn cậu, cậu có vẻ cũng cuống quít trước hành động vội vàng của mình. Cậu khẽ hỏi
“Tụi mình đã gặp nhau trước đây chưa?”
Tôi hơi ngạc nhiên, quái nhỉ, hôm nay mọi ngươi bị gì thế, đang có chương trình nhận người thân à. Sao ai gặp tôi cũng hỏi duy nhất có một câu thế. Tôi lắc lắc đầu và dường như cậu hơi thất vọng, cậu khẽ cụp mắt xuống, thì thào “ Vậy à..” Rồi cậu không nhìn tôi nữa, đôi mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ nơi ngọn cây ướt sũng nước sau cơn mưa đang đung đưa nhẹ nhàng, một vài giọt nước còn động trên đó rơi xuống dưới nền đất.
“Nanohana*….” – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nghe văng vẳng như vọng từ một nơi xa xăm nào đó, Len khẽ giật mình quay sang phía rèm cửa, nhưng chiếc rèm màu xanh đó vắng tanh, hình dáng của cô bé lúc nãy đã không còn, chiếc rèm khẽ đung đưa theo nhịp gió, cậu nhìn chằm chằm vào nó, khẽ mơ màng…
------
“ Chúng ta ghé vào một tiệm băng đĩa đi!” – Tsubaki lôi kéo tôi, thật tình, đã trễ rồi, nếu không quay lại quán cà phê Meido no Hitsuji thì Azusa sẽ rất lo lắng. Nhưng đã trễ, khi tôi còn chưa kịp lên tiếng phản đối với hành động vô nhân đạo của Tsubaki thì anh đã kéo tôi đứng trước một cửa tiệm băng đĩa lớn, anh nắm tay tôi, kéo vào bên trong. Tôi giật mình cố chạy theo anh. Rồi chúng tôi lượn qua lượn lại ở dãy băng đĩa kinh dị. Tôi còn thắc mắc là tại sao lại là phim kinh dị, tại sao không phải phim tình cảm viễn tưởng tâm lý này nọ thì Tsubaki cực lực phản đối, anh còn tiết lộ cho tôi biết cả nhà Asahina rất thích xem phim kinh dị, phim viễn tưởng là do nhóc Fuu muốn ăn chay thôi.
Và quả thật là tôi cũng rất thích xem phim kinh dị, đó là sở thích cả kiếp trước lẫn kiếp này của tôi, bình thường những lúc tôi buồn chán, tôi sẽ ôm cái Laptop chui vào phòng, tắt đèn kéo rèm, bật điều hòa và mở một bộ phim kinh dị nào đó để xem. Cảm giác đó rất là Feel và chỉ có những người thường xem phim kinh dị mới biết cái cảm giác phấn khích đó diễn tả như thế nào.
Nhưng tôi thật là chán ông anh Tsubaki của tôi, anh ấy bảo rằng mình không thường hay xem phim kinh dị nên cứ lượn lờ qua lượn lờ lại mà chưa lựa được cái nào vừa ý. Ý của anh là phải thật kinh dị thật rùng rợn thật hot, và tôi chỉ tiện tay chỉ vào cái đĩa đang được treo trên tường
“Cái này đi, Ju Oh, nó khá là hot hiện bây giờ đó”
Tsubaki ngẩn người, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nam diễn viên trẻ tuổi trên đĩa, hơi khựng lại rồi cắn răng vơ đại bỏ vào giỏ, rồi lại lấy thêm phim The Saw, huyền thoại phim tra tấn nổi tiếng, lúc này chúng tôi mới xoay lưng ra quầy tính tiền. Trong lúc xếp hàng, tôi nhìn sang phía đối diện và ngạc nhiên thấy Toma, Shin và chị gái Nao đang đứng nói chuyện gì đó. Nao có lẽ vẫn trong giờ làm việc, bộ trang phục nhân viên vẫn còn trên người chị, nếu Shin và Toma ở đây thì Azusa sẽ ở một mình à? Tôi đáng thương nghĩ, thật là tội. Rồi khi Nao nghe tiếng một anh tóc xanh gọi, chị nhanh chóng chạy vào, bỏ mặt Shin và Toma đang đứng hàn huyên với nhau trước một con hẻm. Nhưng khi hai người đang tính bỏ đi thì thấy tôi đang đứng trước cửa hàng băng đĩa đợi Tsubaki, hai người có vẻ ngạc nhiên rồi bước lại gần.
“Em đang đợi ai à?” – Toma hơi lo lắng hỏi tôi, có lẽ vì anh thấy một con nhóc mới 11 tuổi mà đứng một mình như thế này thì hơi nguy hiểm.
“Dạ vâng, em đang đợi anh Stubaki mua đĩa”- Tôi nhỏ nhẹ trả lời anh, sau đó chúng tôi lại đứng nói chuyện thêm một lúc nữa, nhưng tôi để ý thấy Shin cứ khó chịu nhìn tôi, anh cứ có vẻ như muốn nói rồi lại thôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng liền bị dời sự chú ý vì Tsubaki bước ra, tay anh vẫn cầm nguyên hai cái đĩa chưa bỏ vào bao, anh bảo do cửa tiệm đã hết bao rồi nên anh không thể bỏ vào được nên đành cầm trên tay. Tôi sực nhớ cái balo đang đeo trên lưng, tôi định giật lấy thì Toma ồ lên
“À là Ju Oh, anh và Shin tính mua nhưng mãi chưa có dịp, nghe bảo nó hay lắm”
“Dạ vâng, nó đang hot nhất trên thị trường đấy ạ” – Mắt tôi long lanh lên, được rồi, nhắc đến phim kinh dị thì tôi không thể kiềm chế được sự phấn khích trong người. Shin hơi nhướng mắt, anh nhìn tôi đầy thú vị và rồi anh hỏi ngay câu trọng tâm.
“Nội dung sơ qua là gì?” – Tôi bùng nổ
“Chuyện kể về một căn nhà mà người ta đồn đại nếu ai bước vào sẽ dính phải một lời nguyền kinh dị, mà lời nguyền đó có dính dáng tới một nhà gia đình bị sát hại bởi…”- Nhưng tôi chưa kịp nói xong thì Tsubaki đã bịt miệng tôi lại, anh nhăn mặt khẽ càm ràm
“Này chưa coi thì không được kể ra hết nội dung”
Tôi hiểu ý hơi xin lỗi nhìn anh, đúng rồi, chưa xem thì không được kể ra hết nội dung, đó là phép lịch sự tối thiểu của một người. Tôi hơi áy náy cuối đầu, Tsubaki khẽ xoa xoa đầu tôi nói rằng không sao đâu, rút kinh nghiệm là ổn rồi. Toma dường như nhìn Shin suy nghĩ. Rồi cả hai người gật đầu với nhau
“Tsubaki, anh có phiền không nếu hai em cùng đến xem?” –Toma ranh mãnh hỏi, anh nhìn Tsubaki với vẻ thật thà, Tsubaki hơi nhăn mặt, này, anh chỉ mới quen hai cậu này mới nãy thôi và nhìn là biết hai thằng ranh này có ý với em gái anh.
“Cho tôi hỏi hai cậu mấy tuổi rồi?”- Tsubaki ý vị thâm trường nhìn hai người hỏi một câu không đúng với chủ đề. Shin dường như hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Tsubaki, anh hơi hé miệng
“Tôi 14, Toma 15”
Được rồi, tôi hoàn toàn chết đứng ngay tại chỗ, chuyện quái gì vậy, Shin, Toma và tôi chỉ chập chừng tuổi nhau mà …
Tôi nhìn mình trong cửa kính cửa hàng, thấy thân hình nhỏ bé thấp lùn của mình, rồi lại nhìn sang hai chàng trai sau lưng, Shin và Toma quả thật… cao gần bằng Tsubaki đang học lớp 10!? Chuyện quái gì vậy. Hai người này dậy thì tốt thật. Tôi triệt để rơi lệ trong lòng, được rồi, về nhà phải bắt Ukyo làm canh hầm xương cho tôi ăn mới được, phải bắt Subaru siêng dắt tôi đi chơi thể thao mới được…
Tsubaki hơi bất mãn nhăn mặt, anh luôn tự hào với chìêu cao của mình vậy mà bây giờ ở đây có hai thằng nhóc thậm chí còn mém cao gần bằng anh. Anh thấy hơi nóng, cảm giác đầu rất rát, anh nhăn mày
“Và mắc mớ gì tôi phải mời hai thằng nhóc lạ hoắc như các cậu tới nhà tôi?”
Toma khẽ nhíu mày, anh suy nghĩ một chút rồi nói “ Em và Shin vẫn chưa có cơ hội được xem phim này, mà nghe bảo giá hơi đắt nên cả hai vẫn chưa có tiền mua nên…” Toma làm bộ mặt đáng thương, tôi thương hại nhìn anh, thật tội nghiệp, tôi cũng là một người nghiện phim kinh dị nên rất cảm thông cho anh, tôi nắm tay Tsubaki lôi lôi kéo kéo
Anh nhăn mày – Kéo nhẹ nhẹ
Anh nhíu chặt mày- Lắc lắc làm nũng
Anh cắn môi giận dữ- Làm bộ mặt rấm rức
Được rồi, Tsubaki triệt để bị em gái hạ gục, anh khẽ thở dài nói “ Chịu thua em rồi...” Rồi anh khẽ nhìn hai tên nhóc trước mặt, dù gì tụi nó mới chỉ 14 – 15 tuổi nên chắc sẽ không sao đâu nhỉ. Nhưng anh vẫn nên đề phòng, tối nay phải rủ cả nhà xem phim chung mới được. Thế là anh để lại địa chỉ nhà và số điện thoại rồi dứt khoát kéo tôi đi.
Tôi quay đầu lại, thấy Toma nhìn Shin, cả hai nở nụ cười xảo trá, nhưng khi thấy tôi đang quay đầu nhìn, Toma khẽ vươn tay vẫy vẫy, tôi mỉm cười vẫy lại rồi bước theo Tsubaki
“Này Stubaki, anh có biết tại anh mà bây giờ cả ba chúng ta đều về trễ rồi hay không hả, anh có biết là nếu về trễ sẽ bị Ukyo mắng hay không, anh có biết vì anh mà Akari phải ăn cơm trễ không hả, mà ăn cơm trễ sẽ tổn hại dạ dày, mà anh biết nếu vậy Akari phải uống thuốc trễ hay không, mà uống thuốc trễ thì…”
Azusa vừa thấy chúng tôi bước vào quán, anh triệt để tỉnh hẳn cơn buồn ngủ đang chập chờn, kéo Tsubaki qua một bên mắng cho một trận nên thân, Tsubaki tủi thân cúi đầu, nhưng khi Azusa nhìn sang tôi thì lại là một bộ mặt hiền từ và thánh thiện, anh chỉ nói “ Lần sau đừng như thế nữa nhé” và tôi cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua sau gáy của mình…
Kết thúc hồi tưởng và giờ thì tôi đang ngồi trên bộ salon, tôi nhìn đồng hồ, phải 9 giờ thì cả nhà mới có mặt đầy đủ, lúc Tsubaki gọi về bảo là tối nay mở một party coi phim kinh dị thì Ukyo hơi bất lực, anh khẽ mắng Tsubaki rõ rách việc khi cứ kiếm chuyện về quấy rối nhưng khi Tsubaki bảo rằng EM GÁI MUỐN XEM thì Ukyo mới im lặng cúpđiện thoại, khẽ ghi vào tờ giấy note dán lên tường dòng chữ “ 9 giờ tối, xem phim cùng em gái” và cả nhà đều hưởng ứng…
Tôi thầm đổ mồ hôi, chết tiệt cứ lôi danh tôi ra làm bia đỡ đạn há có ngày tôi bị người ta hiểu lầm hay sao.Tôi khẽ lườm Tsubaki, anh mỉm cười haha nhìn tôi, nhưng khi anh thấy khuôn mặt cậu bé trong DVD đang nhìn chằm chằm vào anh, anh hơi tái xanh, anh cười hết nổi, lạnh gáy khẽ lật cái đĩa lại rồi im lặng không lên tiếng.
8g30, Shin và Toma đến tận nhà, Masaomi hơi ngạc nhiên mở cửa ra nhìn hai cậu bạn đứng trước cửa đang lo lắng nhìn ngó so sánh địa chỉ nhà. Sau khi nghe bảo là Tsubaki và tôi mời thì Masaomi mới mỉm cười mời vào và giải thích rằng do anh không biết hai người là ai nên hơi ngạc nhiên. Thấy Shin và Toma, tôi vui mừng chạy ra đón, Shin hơi thẩn người nhìn bộ trang phục tôi đang mặc trên người
Đó là bộ quần áo hôm kia Miwa đem về cho tôi, lúc bà vừa lôi nó ra, tôi liền trầm trồ cầm lên, sung sướng không rời mắt được. Nó thật là dễ thương chết đi được. Cái áo dài tới tận đùi, phía sau là cái nón con thỏ dễ thương và hai tay áo dài qua tay, tôi mỉm cười mặc nó xoay vòng vòng, Miwa khen tôi dễ thương rồi ôm tôi thơm mấy cái vào má mới chịu, bà bảo bà từng rất mong có con gái nhưng không ngờ lại lòi ra 13 đứa con trai nên chưa có dịp thử những bộ quần áo này. Lúc tôi mặc nó chạy qua chỗ mấy ông anh trai thì xảy ra những cảnh này
Yusuke- Triệt để đỏ mặt, ôm cứng ngắt tôi nói “ Em gái xinh quá!!”
Fuu- Đỏ mặt lùi ra xa “ Miwa con cũng muốn có một cái couple với cái đó cơ!!”- Nó ôm cứng ngắt Miwa làm nũng, Miwa khẽ cốc đầu nó bảo chỉ có kiểu cho nữ, sau này bà sẽ làm một cái couple cho nó nhưng với điều kiện nó phải ngoan, lúc này nó mới im
Iori- Anh im lặng, cười cười khen tôi dễ thương, lúc đó anh kéo tôi vào lòng xoa xoa đầu tôi cho rối bù rồi mới thả tôi ra. Sau đó tôi buộc miệng hỏi " Hồi trưa Tsubaki thấy anh và bạn gái ở Shibuya.."
Iori khẽ nhìn tôi, rồi anh mỉm cười sờ đầu tôi " Bọn anh chỉ là bạn" - Tôi hơi ngẫn người nhìn nụ cười của anh, rồi tôi dựa vào anh, ngắm chậu cây trên bàn đang nở rộ
Kaname về nhà thì nhất tôi lên cao, anh cứ luôn miệng “ Thỏ con bay cao bay cao bay cao nè” Được rồi, dù tôi không còn nhỏ nhưng vẫn phải phối hợp chứ nhỉ, và thế là tôi giả tạo la lên vài tiếng cho có
Masaomi mỉm cười khẽ nhét mấy cây kẹo mút vào tay tôi rồi vỗ vỗ hai má phì nộn của tôi.
Ukyo mỉm cười khen tôi dễ thương, hết rồi
Ryui thì kéo tôi sang một bên, cột lại cho tôi hai chùm tóc quăn quăn rồi trùm cái nón lên, lúc này anh mới hài lòng mỉm cười rồi đẩy tôi sang chỗ khác cho em xem TV
Subaru thì không cần nói, sát phong cảnh một cách đáng thương, anh ấy đỏ mặt chạy biến
Wataru thì biết gì, bỏ qua
Hikaru cười cười thơm vào hai má của tôi rồi lại thả tôi, anh phải chuyên tâm hoàn thành bộ tiểu thuyết của mình nên không chơi với tôi được. Anh còn rên rỉ Fan của anh kinh dị quá, cứ bắt anh mau ra chương mới không cho anh nghỉ ngơi gì cả
Natsume thì đã bận, không có nhà nên không tính
Azusa và Tsubaki thì khen tôi rất lâu, Tsubaki còn biến thái tới nổi loi cái điện thoại ra chụp hình tôi đủ góc cạnh, rồi bảo tôi gọi anh là “ Onii-chan~” Một cách thật dễ thương, hành động biến thái đó gần như bị Ukyo tẩn cho một trận và bị Azusa gô cổ lại ngồi với Aki không cho anh tới gần tôi. Aki nhìn anh mỉm cười, đặt một tay lên vai anh, anh ớn lạnh nhìn con chó to lớn đang thèm khác nhìn mình. Có cảm xúc rất muốn ăn vạ…
--
“Oa bộ quần áo này dễ thương quá Akari!”- Toma lên tiếng khen ngợi tôi, anh lật tôi qua lại xem, tôi vui vẻ gật đầu
“Dì em làm cho em đó”
“Dì em khéo thật nha..” – Toma mỉm cười nhìn tôi, anh khẽ xoa đầu tôi, tôi nắm tay anh kéo vào nhà, lúc này nhà đã đông đủ cả rồi. Nhưng bỗng nhien Yusuke lên tiếng
“Còn bạn em nữa”
Masaomi ngạc nhiên hỏi
“Em mời bạn nữa à?”
“Dạ vâng! Bạn chung lớp em, cậu ấy bảo là cậu ấy muốn xem phim này lâu rồi nhưng do quá bận nên chưa coi được, cậu ấy cũng không dám xem một mình nên em dắt bạn ấy tới đây coi”
Yusuke vừa nói xong thì chuông cửa vang lên, cậu mỉm cười vui vẻ vội băng băng ra bên ngoài mở cửa. Fuu ngồi cạnh bên tôi khinh khỉnh nói “ Xì, đâu có phải là lễ tiệc gì mà mời lắm thế”
Ukyo đem trà và bánh đặt lên bàn, khẽ nạt Fuu rồi cười xin lỗi nhìn Toma và Shin đang ngồi, tôi ngại ngùng xin lỗi hai người, Toma bảo không sao đâu, Shin thì không so đo, anh không nói gì chỉ quay mặt đi. Fuu thấy tôi nhìn với vẻ cảnh cáo thì xì một tiếng quay đi. Thật là, thằng nhóc này lần đầu gặp nó rất dễ thương mà sao bây giờ thoái hóa kinh thế. Tôi thầm chán nản
Yusuke vui vẻ kéo tay một cậu nhóc đội mũ kết bước vào, sau lưng cậu nhóc đó còn có một cậu bé cao hơn một tí đi theo, tôi giật mình nhận ra là hai người tôi gặp vào lần đầu ở quảng trường Shibuya, và càng ngạc nhiên khi nhận ra một trong số đó là Len, vậy mà sao lúc trưa tôi lại không biết nhỉ.
Len dường như hơi nẩng ra nhìn tôi, rồi cậu nói
“Akari? Anh Tsubaki? Sao hai người ở đây?”
Chưa kịp trả lời thì Tsubaki đang bị Aki đè dưới thân bất mãn lên tiếng “Nhóc nói chuyện lạ nhỉ, đây là nhà của anh mà”
Len ngơ ngác nhìn, lúc này Yusuke tính hỏi là ba người biết nhau à thì liền dừng lại, rồi Yusuke đổi chiến lược, giới thiệu lại
“Em giới thiệu mọi người đừng hoảng nha hihi “ – Cậu ra vẻ thần bí nhìn hai người sau lưng cười-“ Đây là Kagamine Len và Kagamine Rinto, bạn chung lớp của em”
Tiếng ly nước rơi xuống đất vang lên tiếng cộc cộc, tôi chết điếng nhìn Rinto lúc này tháo mũ kết xuống khẽ cúi đầu chào, cái mắt kính màu đen trên mắt… THẬT- HAY – GIỠN vậy trời!! Idol của tôi đang đứng trước mặt tôi đây nè! Lão Thiên ông đang giỡn với tôi phải không
Tôi hốt hoảng lùi vào trong góc dựa vào Fuu, Fuu giật mình tính quay sang nói tôi thì nó giật mình nhìn Rinto và Len, rồi nó đứng phắt dậy, chạy lại quỳ xuống trước mặt Len và Rinto trong sự ngạc nhiên của cả nhà “ Senpai, xin hãy thu nạp em”
“Oành!” Một tiếng nổ lớn vang lên trong đại não của mọi người, chuyện gì vừa cảy ra vậy, Asahina Fuuto, tên nhóc luôn không coi ai ra gì đang quỳ xuống trước mặt người khác, mà còn là hai đứa nhóc hơn mình một tuổi? Còn thiên lý hay không vậy.
Tôi giật mình, có một nỗi xúc động muốn đứng lên làm theo. Bỗng dưng tôi thấy đầu tôi đau nhức, cảm thấy hoa mắt, có một giọng nói “ Cho tôi ra” vang lên trong đầu, không, không được. Tôi ôm đầu ngồi phịch xuống, Masaomi ngồi đối diện giật mình chạy lại đỡ lấy tôi, anh hỏi tôi làm sao vậy, tôi bảo là tôi thấy hơi nhức đầu nhưng tôi ổn thôi, lúc này anh sờ trán tôi, chắn chắn tôi không nóng sốt mới buông tôi ra. Iori lại gần tôi, đưa tôi một li nước chanh anh để trong tủ lạnh chưa uống, tôi cảm ơn nhìn anh rồi tu hết, cả nhà đang vui vẻ vì hành động của tôi mà lo lắng, tôi thấy hơi có lỗi, tôi ôm Wataru vào lòng để cho bớt ngại, nhưng tôi sựt nhớ tôi để quên Jin trong phòng, nó có vẻ cũng rất muốn coi nên tôi liền kiếm cớ chạy lên lầu lôi nó xuống. Nó có vẻ không tình nguyện khự nự, nó bảo nó rất sợ nhưng tôi bảo là tôi còn sợ hơn nó nếu không có nó tôi không an tâm
“Chị có 13 ông anh đấy!!”
“Em nỡ lòng bỏ chị ở lại với 17 người con trai sao? Em không tàn nhẫn vậy đâu phải không Jin”
Jin nghe thấy thì dừng lại, ờ ha, nó đã hứa sẽ bảo vệ Akari cho tốt, nếu để cô bé có chuyện gì.. Nó không dám suy nghĩ tiếp, và thế là nó đành miễn cưỡng bị tôi cưỡng ép lôi xuống lầu.
Nhưng chỉ có một chuyện là Hikaru phải viết tiểu thuyết nên anh không tham gia được, Kaname và Natsume thì có việc bận phải ra ngoài đến sáng mai mới về nên trong nhà chỉ còn lại tôi (đang cười ngớ ngẫn một mình), Ryui (đang thơ thẫn), Iori(đang ôm một chậu hoa kỳ lạ), anh em Tsubaki Azusa (Tsubaki được Aki bảo vệ dưới thân, Azusa chỉ canh chừng cho Tsubaki),Fuu (đang phàn nàn mọi người chơi giờ dây thun quá), Wataru( nhóc này bị dỗ cho ngủ rồi mọi người mới dám xem), Masaomi (đang dỗ Wataru), Ukyo ( Anh ấy chỉ làm với vai trò giám hộ), Yusuke ( đang háo hức kéo Len và Rinto noi chuyện), Subaru ( ngồi cho có mặt chứ anh ấy đang xem tạp chí bóng rổ).
Tôi đang đứng trong bếp rót nước uống thì bỗng dưng Rinto vỗ vỗ vai tôi, tôi giật mình quay lại nhìn cậu ấy, cậu hơi im lặng, nhìn tôi chằm chằm rồi khẽ hỏi
“Chúng ta có biết nhau không?”
À rồi, lại nữa, câu trả lời đương nhiên là không, nhưng cậu ấy không có biểu hiện gì, chỉ khẽ suy nghĩ gì đó rồi xoay người bước ra ngoài. Tôi ngạc nhiên, Rinto có vẻ khó gần hơn cả Shin nữa, tôi buồn buồn suy nghĩ, hôm nay mọi người bị gì vậy, sau đó tôi nuốt viên thuốc màu trắng vào cổ họng, tôi suy nghĩ, tại sao tôi lại phải uống thuốc nhỉ?
9 giờ, rèm cửa kéo lại hết tất cả, máy lạnh bật lên, tắt hết đèn. Tôi hơi hoảng, mò lại gần chỗ Aki đang nằm với Tsubaki, tôi chui vào lòng Aki dựa vào, Aki, bảo vệ chị, tôi thấy hơi sợ. Fuu hình như cũng sợ, nó mò lại ngồi dựa vào tôi, chỗ chúng tôi đang ngồi là kế bên sopha, chỗ này nằm trong góc nên dễ thấy được toàn bộ chuyện gì xảy ra trên sopha. Sau đó, Subaru bỏ đĩa vào rồi lật đật phóng lên sopha ngồi cạnh Ryui, Iori không hiểu vì sao lại mò lại chỗ bọn tôi, anh nói, trên kia ngộp thở anh. Ôi chúa, chỗ này mới là chật, bộ anh không thấy Tsubaki đang khó chịu vì thiếu dưỡng khí à. Tôi bất lực nghĩ, Jin trong tay khẽ run lên khi màn hình bật lên, và buổi phim ma bắt đầu..
--
*Nanohana: Hoa cải dầu