*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Ông trời độc ác lắm, tặng bạn thứ quý giá nhất và cũng nhẫn tâm đem nó rời xa bạn mãi mãi"
Này, bạn có biết đau khổ nhất là gì không? Đó là bi kịch.
Cho đến tận buổi sáng hôm đó, tôi vẫn không ngờ mọi thứ lại diễn ra quá nhanh như vậy.Bi kịch, nó là gì? Tôi không biết. Nó đến quá nhanh, nhanh đến nỗi, cho tới tận lúc tôi nhận thức được.. Mình đã mất hết rồi..
Sáng hôm đó, vẫn như mọi hôm. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi học. Chỉ có một điều là, hôm nay tôi cảm thấy trong người có cảm giác rất nóng ruột.
Tôi nhìn sợi dây chuyền hình trái tim trên cổ, cảm thấy hôm nay màu sắc của nó trong yếu ớt hơn. Nó không còn trong long lanh nữa. Nhưng có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi nhỉ.
Tôi bước xuống nhà dưới, chuẩn bị ăn sáng. Ken đã ngồi vào chỗ của nó và đang cặm cụi gặm cái bánh nướng. Cô Ayama đang loay hoay làm cái gì đó trong bếp, Sasuke thì bắt chéo chân ngồi đọc báo trên bàn. Mọi thứ vẫn bình thường, vẫn yên bình như mọi hôm. Chúng tôi lại nói chuyện, trò truyện rất rơm rả.
Tiếng chim chóc kêu bên ngoài hát vang lên vui tươi, ánh sáng mặt trời oi ả chiếu xuống một khu của Tokyo càng làm cho mọi thứ trong tĩnh lặng hơn. Tôi bước chân ra khỏi nhà, chào tạm biệt với mọi người, dì Ayama hôn tạm biệt Ken, rồi cả hai chúng tôi cùng song vai đến trường.
Sắp tới, trường chúng tôi tổ chức lễ hội Nghệ Thuật. Mỗi lớp sẽ đăng ký tham gia một tiết mục và lớp tôi quyết định đóng vở “ Công chúa ngủ trong rừng “, sau khi thảo luận sôi nổi và bóc thăm, tôi được chọn làm người dẫn truyện vì theo ý kiến của các bạn, tôi là một đứa có giọng đọc rất truyền cảm. Sau đó, Sakura được chọn đóng vai hoàng tử và Lee là công chúa, Meiling thì trớ trêu thay lại là mụ phù thủy độc ác …một tổ hợp kỳ lạ….
Chúng tôi đã rất háo hức, đã rất cố gắng để chuẩn bị cho lễ hội thật tốt và thật hoàn hảo. Trên mặt ai cũng là một biểu cảm nghiêm túc, Sakura và Lee cũng vậy, cứ đến giờ nghỉ là các cậu lại kéo nhau ra một bên chuẩn bị cho tiết mục. Các cậu ấy thật sự rất nghiêm túc cho vở kịch này. Tôi thấy vậy, cũng không chịu thua, những lúc ấy sẽ theo các cậu ra sân trường, tôi đọc kịch bản và các cậu sẽ diễn theo lời đọc của tôi, chúng tôi đã phối hợp rất ăn ý và quả thật như tôi cứ nghĩ sẽ không tìm ra được một chút “ sạn” nào.
Ngày diễn ra lễ hội cận kề, tối nào cũng vậy, tôi đều lôi Ken và Jin ra tập dợt. Thấy tôi nghiêm túc như vậy, Jin cũng không có ý kiến gì nhưng đôi khi nó sẽ bảo
-Chị chỉ là một người dẫn truyện, đâu cần tập luyện nhiều như vậy?
-Một người dẫn truyện cũng cần cái hồn chứ. Nếu chị dẫn truyện không được thì làm sao các bạn có hứng mà diễn? Làm sao khán giả có hứng mà xem phải không?
Những lúc như thế, Jin sẽ xấu hổ, nó vờ bay xung quanh phòng rồi hạ xuống vai tôi, miệng lầm bầm
-Chị nói đúng lắm…
Tôi mỉm cười, xoa xoa đầu nó rồi lại bắt đầu đọc kịch bản lại một lần nữa
Lại một buổi sáng khi tôi bước xuống nhà, khung cảnh vẫn như thế. Tôi mỉm cười, kéo cái ghế ra, tiếng kêu kin kít thoáng làm cho tôi đau đầu một chút, tôi ngồi xuống rồi nói
-Chủ nhật này trường con tổ chức lễ hội Nghệ Thuật, ba rãnh thì dẫn theo dì Ayama và Ken tới xem nhé.
Sasuke nhìn tôi, thoáng sững sờ rồi gấp tờ báo đang đọc lại, để sang một bên. Ông có lỗi nhìn tôi
-A.. Ba xin lỗi, Chủ nhật này ba phải chở Ken và Ayama về nhà dì của Ken ở thành phố kế bên nên không thể đến xem được.
Tôi ngỡ ngàng, không tin được nói
-Đi lâu không ạ?
-Sáng sớm 6 giờ sẽ đi, phải đến 9 giờ mới tới nơi
Sasuke buồn rầu nhìn tôi, tôi cúi đầu, nhìn mặt bàn đã được dì Ayama lau sạch bong, dì Ayama nghe tiếng động, chùi chùi tay vào cái tạp dề rồi bước ra nói
-Không thì bọn dì sẽ ráng đi thật sớm để về.
Tôi mỉm cười nói, cố nén nỗi buồn rầu đang chực trào trong lòng
-Thôi không sao đâu ạ, mọi người bận thì cứ đi.
Nói tôi không buồn thì là nói dối, mà nói tôi thật sự buồn thì đúng hơn. Tuy diễn kịch tôi sẽ không có mặt, nhưng tôi vẫn mong gia đình của mình có ở đấy ủng hộ tôi, để tôi có sức đọc kịch bản hơn.Hơn nữa, lễ hội là mùa của gia đình mà phải không? Thật là đáng buồn… Sasuke đứng dậy, tiến về phía bàn của tôi, ông xoa xoa đầu tôi, chỉ mỉm cười không nói gì. Trong lòng tôi, mặt biển vẫn yên bình bỗng nhiên cuồn cuộn sóng nổi….
Bữa ăn sáng diễn ra trong bầu không khí im lặng và kỳ lạ. Sau đó, Sasuke chủ động lấy xe chở chúng tôi đến trường, có vẻ như ông thấy có lỗi với tôi. Nếu như.. nếu như tôi biết được rằng ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không để mọi người đi. Nhưng, sống trên đời này làm gì có chữ nếu? Hối hận có còn được gì. Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật ngu ngốc. Ngu ngốc đến nổi tôi căm hận chính mình thật nhu nhược và yếu ớt. Tôi đã không đủ bảo vệ những người mà mình yêu…
Buổi tối, khi tôi đã chìm sâu vào giấc ngủ, tôi lại mơ một giấc mơ.
Có người để đầu tôi nằm trên đùi, người dùng đôi tay khẽ vuốt vuốt mái tóc dài của tôi, người nói “ Akari, con gái đáng thương của mẹ, con phải cố gắng bước tiếp. Con không được bỏ cuộc”
Này, người là ai? Sao người ấm áp đến thế, đôi tay người cứ mãi chuyển động trên tóc tôi, giọng người rất hay, rất ngọt ngào.. còn có chút đau đớn.. Tôi ôm người, cố hít lấy hương thơm trên cơ thể của người, nhưng, người bảo tôi cố gắng bước tiếp là sao? Này, sao người không nói rõ hơn với tôi. Tôi không hiểu ý người. Tôi hoang mang nhìn người
“Là sao ạ?” – Tôi hỏi người, người chỉ im lặng, sau đó, một giọt, hai giọt rơi trên mái tóc của tôi. Người làm sao vậy, người đang khóc sao … Này, người đừng khóc, người khóc làm tôi buồn, người khóc làm tôi đau. Tôi vươn tay, muốn sờ lấy đôi má người, nhưng tôi lại chạm xuyên qua người. Người im lặng, đôi mắt đỏ ấy đau buồn nhìn tôi. Người khẽ cuối người hôn lên trán tôi, rồi người biến mất…
Buổi sáng.
Sáng chủ nhật, tôi dậy rất sớm, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, tôi nhìn mình trong gương, đã ổn. Đầu tóc, đã gọn gàng. Sợi dây chuyền hôm nay trong càng ảm đạm yếu ớt hơn, ánh sáng màu hồng trên nó dường như đã biến mất, trong nó chả khác gì những mặt đá giả bán đầy ngoài đường. Tôi khẽ cầm lấy nó, sờ sờ nó. Tôi có nên đem theo nó không? Nhìn nó làm cho tôi thấy bất an, nhưng nếu không đem theo thì lỡ có chuyện gấp sao có thể giải quyết được. Nhưng nghĩ là thế, tôi vẫn cầm lấy nó bỏ vào túi quần, xách balo lên và bước xuống nhà.
Mọi người trong nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, dì Ayama đã mặc lên người Ken rất nhiều lớp áo vì nghe đâu ở thành phố đó đang có mưa đá rất to, như vậy có phải quá nguy hiểm không khi đi trong thời tiết xấu như thế? Dù tôi có để ý đến an nguy của mọi người thì Sasuke vẫn quyết phải dẫn Ken sang nhà họ hàng đó. Bà dì đó thì có gì là hay? Bà ấy chẳng phải hay qua đây trấn lột tiền dì Ayama nhu nhược sao? Tại sao là phải đi thăm bà ấy? Nhiều câu hỏi cứ xoay trong tôi, phải, tôi thú nhận, tôi không muốn họ đi. Nhưng mà muốn thì được gì?.
Hôm nay, nỗi bất an trong người tôi càng ngày càng tăng cao. Tôi yên lặng nhíu mày suy nghĩ. Hôm nay.. sẽ có việc gì xảy ra à?.
-Dạ? – Nó quay sang nhìn tôi tò mò, nhìn nó hôm nay trong rất dễ thương vì dì Ayama đã mặc lên nó rất nhiều lớp áo nên trong nó rất giống một trái banh nhỏ vậy. Nó chập chững bước đến chỗ tôi, đưa đôi tay của nó nắm lấy đôi bàn tay gầy gò và lạnh ngắt của tôi, nó lo lắng nhìn tôi
-Cái này.. – Tôi lấy trong túi ra một mặt hình cực “âm” trong âm dương ngũ hành, khẽ sờ vào cái vòng tay màu trắng đen của nó, lập tức mặt âm đó liền nhập vào làm một với cái vòng, bây giờ trong nó đẹp hơn rồi nhỉ, đó là do tôi vừa dùng phép biến ra. Tôi giơ cái vòng tay bằng đá trên tay mình ra, nó có màu đen, được kết từ nhiều viên đá nhỏ với nhau, trên đó là mặt dây hình “dương”. Nó nhìn cái vòng tay ngơ ngác nhìn tôi, tôi mỉm cười, khẽ miết mạnh lấy đôi tay nó.
Attachment:
images.png
-Nếu như có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ tìm được nhau – tôi mỉm cười, tôi cồn cào nhìn nó, tôi cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại hành động kỳ lạ như thế này. Giống như.. có một động lực thôi thúc tôi phải làm như thế, nếu không, tôi sẽ hối hận. Nó nhìn tôi, im lặng không lên tiếng nhìn cái vòng đang yên vị trên đôi bàn tay nhỏ bé kia rồi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với tôi.
-Diễn tốt nha con, ba đi với dì Ayama và Ken rồi tối ba sẽ về - Ông Sasuke ôm tôi vào lòng, sờ sờ đầu tôi, râu của ông cọ và trán tôi làm tôi phát đau nhăn mặt, đẩy ông ra và hối ông mau đi lẹ không đường xá sẽ bị kẹt. Ông cười haha rồi hôn vào trán tôi một cái rồi kéo cả hai người ra khỏi nhà
Tôi đứng trước cửa, nhìn bóng dáng chiếc oto xa dần, xa dần rồi mất hút. Lòng cảm thấy trống rỗng không nói nên lời. Lúc ấy, tôi có nên giữ họ lại? Để họ không đi. Mà, tại sao lại phải giữ họ lại? Tôi không hiểu. Tôi khẽ cốc đầu mình thầm rủa mình hôm nay cư xử thật như con dở người. Tôi chào tạm biệt Aki đang vẫy đuôi trước cửa nhà, nó bây giờ cũng lớn rồi, đã có thể canh cửa chống trộm, việc ở nhà tôi đều giao hết cho Jin và Aki, hy vọng tụi nó sẽ không làm cho mọi thứ tệ hơn.
Đường đến trường hôm nay sao lạ quá, cây cối đều bị héo rũ dù đang trong thời tiết ấm áp của mùa xuân. Hoa anh đào dường như đã mất đi sắc hồng vốn có, tôi ngờ vực nhìn cây cối hai bên đường như đang đau thương cho một số phận bi thảm. Tôi bỗng cảm thấy buồn rầu, ngắt một đóa hoa dại bên đường trong như còn tươi mới, thấp thoáng trên đó có một giọt sương long lanh còn đọng lại…
Trường Tomoda hôm nay rất náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng nổ của pháo hoa, tiếng cười đùa, nhạc của đài phát thanh trường luôn phát ra những bản nhạc rất sôi động. Tôi và mọi người dạo quanh nhiều gian hàng đồ chơi và ẩm thực của trường nhưng hôm nay có lẽ tôi hơi mất tập trung, cứ lờ đi những âm thanh xung quanh, như cô hồn dã quỷ lẽo đẽo theo sau bọn Sakura. Cầm ly nước nhưng lại không uống, đôi mắt luôn nhìn về một phía bất định mà chính tôi cũng không nhận ra.
-Này. – Một chai nước lạnh áp vào má tôi, tôi giật mình nhìn sang, là Lee, cậu cầm chai nước lọc lạnh đưa cho tôi, rồi cùng ngồi xuống với tôi nhìn ra bãi thể dục của trường. Hôm nay sân tập thể dục đen nghịt người, những gian hang nhỏ mọc lên như nấm. Tiếng ầm ỉ xung quanh và nơi tôi đang ngồi trong thật đối lập với nhau. Nhưng có như vậy tôi mới cảm thấy thoải mái lạ thường/
Lee nhìn tôi một lúc, cậu ấy như lơ đãng hỏi
-Hôm nay cậu không được tập trung cho lắm, cứ ngẫn người suốt thôi.
-Ừ. Hôm nay tớ cảm thấy rất khó chịu – Tôi cầm chai nước, không có ý định mở nó ra. Mắt tôi vẫn nhìn không cố định về một chỗ xa xăm nào đó.
-Ý cậu là gì? – Lee tò mò nhìn tôi, cậu ghé sát vào người tôi, để đầu tôi tựa vào vai cậu. Tôi không để ý lắm đến sự thân mật này, tôi tùy ý để đầu tựa vai cậu, cảm nhận từng nhịp thở đều đều của cậu, lòng vẫn không dứt sự băn khoăn đang dần lớn lên trong lòng
-Nếu như… nếu như cậu mất đi một thứ gì đó rất quan trọng thì sao – Tôi thì thào hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió mà chính tôi cũng không nhận ra, Lee khẽ liếc tôi rồi nói
-Thì tớ sẽ cố giành lại nó
-Vậy nếu như mãi mãi không lấy lại được? Cậu hối hận không?
-Này Akari- Cậu nghiêm giọng nói với tôi, đẩy tôi, nâng mặt tôi nhìn thẳng vào cậu ấy – Cậu hôm nay ổn chứ, tớ thấy cậu không ổn một tí nào cả!
Lee này, cậu thì hiểu gì chứ. Nhưng mà, tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Đôi mắt buồn rầu lo lắng đó là sao? Tôi không hiểu. Mà, tôi có lẽ là vậy, luôn không để ý đến cảm nhận của mọi người xung quanh. Ngu ngốc và mâu thuẫn. Tôi thầm khinh bỉ chính bản thân của mình. Sau đó, đeo cho mình một lớp mặt nạ. Tôi mỉm cười với Lee đang lo lắng nhìn mình
-Tớ không soa, cậu đừng quan tâm nãy giờ tớ nói gì nhé!. Mà sắp tới giờ diễn rồi, chúng ta mau đi nhanh đi để còn chuẩn bị!.
Nói rồi, tôi toan đứng dậy kéo tay cậu ấy thì bị cậu ấy một phen kéo ngược lại. Cơ thể tôi mất đi trọng lực té vào lòng cậu ấy, cậu ấy ôm lấy tôi, môi đặt lên mái tóc của tôi, cậu thì thầm, đôi tay vỗ vỗ lưng tôi
-Nếu như có khó khăn gì cứ nói với tớ, chúng ta sẽ tìm cách, đừng cố chịu đựng một mình… Tớ đã hứa, là sẽ bảo vệ cậu, lời hứa đó tớ sẽ không quên..
Cậu thì thầm, giọng nói trầm ấm như gió xuân, tôi bỗng có một nỗi xúc động muốn ôm lấy cậu gào khóc một trận. Tôi vươn tay ôm cứng lấy cậu, vùi đầu vào lòng ngực ấm áp ấy. Cảm thấy trong lòng một mãnh yên tĩnh….
10 giờ, trước giờ biểu diễn 10 phút, khi tôi đang tập luyện lại giọng đọc của mình thì Yamazaki hớt hải chạy đến, cậu ấy kéo lấy tôi lo lắng nói
-Bạn Minato, cô Mitsuki và thầy Terada cho gọi bạn – Giọng cậu ấy gấp gáp
-Này.. có chuyện gì à? – Tôi nơm nớp lo sợ nhìn Yamazaki, cậu ấy ái ngại nhìn tôi, rồi cậu ấy kéo tôi sang một bên thì thầm
-Nghe này, tớ không biết chuyện gì nhưng biểu cảm của cô Mitsuki và thầy Terada trong ngưng trọng lắm, có vẻ có chuyện gì đó rất nghiêm trọng xảy ra. Bạn nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước..
Tôi nghe cậu nói vậy, trái tim bỗng bị treo lơ lửng lên. Tôi ôm lấy trái tim đang đau nhói, khẽ thở hổn hển. Chạy sang chỗ bọn Sakura đang tò mò nhìn, đưa chai nước cho Lee rồi hớt hải bỏ chạy theo hướng phòng giáo viên. Lee không hiểu, nhìn Yamazaki ra hiệu. Yamazaki hiểu ý mò lại gần, rồi không còn bộ dáng giỡn hớt như mọi hôm, cậu nói
-Tớ nghĩ các cậu nên theo cậu ấy, vì hình như có chuyện nghiêm trọng gì đó sắp xảy ra…
Lee và bọn Sakura nghe vậy, liền kéo nhau chạy theo hướng phòng giáo viên. Sakura lo lắng nhìn Tomoyo, Tomoyo cũng bất an, nắm chặt lấy tay Sakura. Lee thì trong lòng đầy lo âu, cậu cảm thấy Akari đã cư xử rất quái dị từ lúc sáng rồi. Chỉ hy vọng, sẽ không có gì xảy ra … Cậu khẽ tặc lưỡi một cái, chết tiệt, đãng ra lúc ấy nên nghe cô ấy nói..
Vừa tới nơi, cả bọn kéo nhau trốn ở phía bên ngoài, hành động nghe lén là không đúng nhưng cánh cửa đang hé mở nho nhỏ làm tất cả đều nghe được cuộc đối thoại bên trong
-Akari… Em.. Em phải bình tĩnh nghe cô nói nha.. – Cô Mitsuki ôm lấy tôi, cố giữ tôi thật chặt trong lòng tôi. Thầy Terada là một biểu cảm ngưng trọng và hoảng sợ nhìn tôi, thầy nắm chặt tôi cắn môi không đành lòng. Mặt thầy quay đi, tôi hoang mang đơ người nhìn hai người họ. Bọn họ.. là ý gì?
-Akari này… nhà trường vừa nhận được tin.. – Cô Mitsuki rơm rớm nước mắt nhìn tôi. – Chiếc xe mà ba mẹ em đã lái.. bị một viên đá do dư âm trận mưa hôm qua, rơi xuống chắn ngay tầm nhìn của xe.. Chiếc xe mất lái.. lao thẳng xuống vực ở phía đông ngọn núi Aosiki…
Tôi chết đứng không thốt nên lời, trước mắt bỗng tối sầm lại tựa như mây đen che phủ lại. Này… này.. hôm nay không phải là cá tháng tư, không phải là quốc tế nói dối. Tôi nở nụ cười, méo mó nói
-Cô Mitsuki, trò đùa này thật không đúng lúc chút nào
-Bây giờ, em phải dừng lại mọi hoạt động ở đây, thầy Terada sẽ lấy xe đưa em tới bệnh viện…. người nhà em.. e là không qua khỏi – Nói tới đây, cô Mitsuki càng không ngừng rơi nước mắt,, cô òa khóc ôm lấy tôi, cố ghì tôi lại vì cô cảm nhận từng đợt run rẩy từ cơ thể nhỏ nhắn của tôi. Tôi lạc thần đi, chuyện gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra thế này. Lúc sáng, lúc sáng… Tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt của người đàn ông đó, ông đã hứa sẽ trở về sớm.. Nhớ đến khuôn mặt người phụ nữ kia, bà đã hứa tối nay sẽ làm món bánh kẹp cho tôi, nhớ đến cậu nhóc tươi cười rạng rỡ trước khi tạm biệt tôi…
-Không.. Không.. CÔ NÓI DỐI!! CÔ NÓI DỐI, LÚC SÁNG, BA EM VÀ DÌ AYAMA VẪN BÌNH THƯỜNG, CÔ NÓI DỐI, CÔ GẠT EM, CÔ LÀ ĐỒ NÓI DỐI!! EM GHÉT CÔ, EM GHÉT CÔ!! – Nói tới đây tôi không kiềm chế được hét to lên, nước mắt tôi rơi như mưa làm tôi không quan sát được gì nữa, trái tim của tôi như vỡ ra thành từng mảnh. Ông trời ơi, nếu ông có ý định trừng phạt cho mọi tội lỗi của tôi thì đừng mang những người tôi yêu thương nhất rời xa tôi, tôi không muốn mất họ, tôi không muốn!! thật đau lòng, thật đáng thương.. Cơ thể tôi run lẩy bẩy, chuyện này chắc chắn là mơ, khi tôi mở mắt, mọi thứ sẽ trở lại bình thường phải không, phải không, phải không??...
Cô Mitsuki vẫn không kìm được, cô ôm tôi luôn miệng nói cô xin lỗi cô xin lỗi,tôi vẫn gào khóc như một đứa trẻ, hiện thực quá tàn nhẫn, làm sao tôi chóng chọi lại nổi đây? phía bên ngoài cửa có tiếng khóc nho nhỏ, rồi Lee nhào vào ôm lấy tôi, cậu chảy nước mắt, tôi hoang mang nhìn cậu, cậu đè đầu tôi vào lòng cậu rồi nói với thầy Terada đang không đành lòng nhìn
-Em sẽ đi theo thầy, chúng ta mau đi nhanh đi!
Sakura và Tomoyo bên ngoài cửa chạy vào dìu tôi, cả hai cậu ấy đều đầm đìa nước mắt, nhưng đừng khóc. Vở kịch.. vở kịch chưa bắt đầu, mọi thứ sẽ bị tôi làm xáo trộn mất.. Nhưng tôi đã không suy nghĩ được gì nữa, khuôn mặt tôi xanh xao méo mó, tôi như phát điên bị Lee kéo nhét vào xe. Trước khi đi, tôi còn thấy Sakura khẽ sờ trán tôi rồi nói
-Em nghĩ sẵn tiện đưa cậu ấy đến bệnh viện… em sợ cậu ấy không ổn rồi – Nói tới đây cậu ấy ôm tôi gào khóc lên. Đừng khóc, tôi ghét nhìn người khác vì tôi khóc lắm, muốn đưa tay lên sờ mái tóc cậu ấy an ủi, nhưng đôi tay như bị gãy, dù có cố vươn lên, nhưng nhớ đến thảm cảnh cô Mitsuki kể, tôi lại thấy đường hô hấp như khó khăn hơn.
Ngồi trong chiếc xe của thầy Terada, tôi nằm trên đùi Lee, cậu ấy luôn không ngừng dùng tay vuốt ve tóc tôi, nhìn chằm chằm tôi như sợ tôi sẽ làm điều gì dại dột vậy, tôi không kiềm được, ôm cậu cứng ngắt, gào khóc. Tôi đau quá, đau quá. Lòng tôi đau đớn lắm. Tôi mong đây chỉ là một cơn ác mộng độc ác xảy ra với tôi. Ác mộng.. nó chỉ là ác mộng thôi..
Bên ngoài, trời đổ cơn mưa to như đang khóc thương cho tôi, bầu trời xám xịt không một ánh sáng, thảm cảnh nhìn bi thương đến lạ lung. Tôi không dám nhìn ra bên ngoài. Quá đáng sợ, đối với tôi bây giờ, mọi thứ quá đáng sợ, đáng sợ tới nổi, tôi không còn đủ dũng khí đối mặt với nó..