Buổi sáng trong lành cùng làn gió tươi mát mang đến một hương vị đầu đông tạt nhẹ cánh mũi của Erika, cái chạm lướt qua đôi bàn tay với Jayson ngồi nhâm nhi ly cà phê bệt trước hiên phòng, cảm giác lòng cô yên bình đến lạ, mọi sự hôm qua như bay biến đi đâu mất lúc nào không hay.
"Anh thích chúng mình có những khoảng khắc yên bình thế này, em thấy sao?"
Húp một ngụm nhỏ ly bạc xĩu, Jayson quay sang nhìn Erika bằng đôi mắt trìu mến, anh nhẹ nhàng đưa tay lau lấy vết sữa còn dính trên khóe môi của cô. Erika bất ngờ giật thót, quay qua nhìn anh đầy sự ngỡ ngàng.
"Em, em thích lắm, cảm giác bình yên này lâu lắm rồi em mới được cảm nhận lại nên em có hơi tập trung vào nó quá."
Cô cười trừ trước việc cô qua thẩn thờ khi đắm chìm trong sự yên bình hiếm có này, quả thực bầu trời hôm nay khiến cô có chút dễ chịu với mọi thứ.
"Em thấy chúng ta cũng không còn thời gian để tìm kiếm những điều mới mẻ hợp với mình nữa rồi, nên em mong rằng những chuyện như hôm qua là không còn xảy ra."
Erika vuốt nhẹ luồn tóc sượt qua mắt về sau khe tai, cô quay sang nhìn anh với vẻ mặt có chút bực dọc nhưng lại vô cùng chờ đợi một điều gì đó từ anh.
"Erika à, anh mong em là trạm dừng chân cuối cùng của anh, và anh cũng mong em tha thứ cho những lỗi lầm trước kia mà anh đã ngu ngốc, vô tình làm tổn thương em."
Jayson quàng tay ôm lấy cô vào lòng, anh dụi dụi cằm lên đầu cô rồi siết chặt cái ôm lại, cảm giác như anh sợ mất cô thật lòng, sự thật lòng đó cũng phần nào khiến cô mủi lòng mà muốn đem trái tim yêu anh đậm sâu hơn.
"Dạ, em biết rồi, nhưng em cần thời gian, như anh thấy đấy."
Sự rụt rè, sợ hãi bắt đầu le lói trong trái tim đầy vết thương của Erika, khi cô bắt đầu đồng ý bước vào một mối quan hệ yêu đương, cô lại bị chứng suy nghĩ thái quá, việc đó khiến cô nặng đầu không thôi. Nhưng cô biết, nếu trao trái tim cho đúng người, cô sẽ có được hạnh phúc mà cô hằng mong muốn. Và người đó không ai khác là Jayson.
"Được rồi, anh hiểu mà, không sao. Anh sẽ chờ cho tới lúc em sẵn sàng."
Sự dịu dàng này khiến bao ký ức cũ chợt ùa về trong cô, sự dịu dàng mà anh dành cho cô, cô nhớ nhung nó đến nhường nào, bây giờ lại một lần nữa cô được cảm nhận nó. Sự dịu dàng mà chỉ có anh có thể đem đến cho cô thật yên bình và dễ chịu.
Ở một góc ban công nơi ngôi nhà đối diện với ngôi nhà cắm trại của Erika và Jayson, người con gái với vẻ đẹp quyến rũ buồn bã nhìn cảnh tượng cô và Jayson ôm nhau.
"Em phải chịu đựng tới khi nào đây hả chú?"
Vecky bực dọc đặt chai whiskey còn dang dở xuống bàn gỗ, người đàn ông trung niên nhăn mày hạ tờ báo xuống nhìn về phía cô ta.
"Em bắt đầu chướng rồi đấy Vecky, ta bảo ta sẽ có cách."
"Nhưng em muốn ngay bây giờ chú à!"
Vecky bực dọc ném thẳng chiếc túi xách hàng hiệu về phía người đàn ông đang ngồi, cô bước lại với vẻ mặt khó chịu như muốn khóc tới nơi.
"Vì ai mà em phải qua đêm với chú, chú cũng hiểu rõ mà."
Người đàn ông trung niên rít một hơi thuốc, khẽ cau mày nhìn Vecky, ông ta cứ thế kéo mạnh tay Vecky ngã vào lòng của ông ta. Vecky ra sức vùng vẫy nhưng không tài nào đứng lên được.
"Chú buông em ra, em không thích ở gần chú lúc này!"
"Em ngoan nào!"
Vecky cứ thế ra sức chống cự, nhưng người đàn ông trung niên ấy lại được đà bế xốc cô ta ném thẳng về phía giường ngủ.
"Không, em không muốn, chú thả em ra!"
Người đàn ông trung niên ghì chặt hai bàn tay của Vecky trên đầu giường, cảm giác đau nhói bắt đầu lan tỏa ra khắp cánh tay, Vecky bất lực nằm yên chịu trận.
"Có một sự thật mà em không biết, rằng cũng đang có người thích em như cái cách mà em thích cháu ta vậy, em có biết không?"
Cô ta buồn lắm, cô ta không ngừng chảy nước mắt khi nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, bây giờ cô ta đang nằm trên giườn không khác gì thú vui của một người lớn tuổi, cô ta khóc vì cô ta muốn được yêu thương nhưng những cách mà cô ta làm để có được tình yêu thương lại bị xã hội chê bai, khiển trách.
"Em cũng muốn có được yêu thương, chú hiểu mà, ai chả muốn được yêu thương cơ chứ!"
Ông chú trung niên ấy vậy nằm ôm chặt Vecky vào lòng ông, ông ta nhẹ nhàng xoa đầu Vecky, vỗ về cô ta như một đứa trẻ đang òa khóc trong lòng ông ta. Nét buồn phản phất qua từng nếp nhăn trên mặt biểu hiện cho tuổi già của bao người có tuổi khác.
"Ta nghĩ em nên nhìn về phía trước nhiều hơn là ngoảnh đầu quay về phía sau. Vì em xứng đáng được hạnh phúc hơn như thế này."
Chỉ là một lời an ủi nhưng cũng đủ để cô ta cảm thấy ấm lòng mà nguôi đi phần nào cơn uất ức trong lòng, Vecky ngẩn đầu nhìn người đàn ông trung niên đang vỗ về cô ta trước mắt, cô ta có chút chạnh lòng. Là vì gì chứ, Vecky tự hỏi bản thân bằng rất nhiều câu hỏi sau lời nói của ông chú trung niên.
"Cảm ơn chú đã giúp em, em thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Vecky ngồi dậy mặc lại quần áo, cô ta chỉnh trang tóc tai rồi ngồi xuống bên cạnh ông chú trung niên, cô ta thắc mắc tại sao cô ta không nhận ra sớm hơn về việc này, trường hợp cũng có người theo đuổi cô ta mà cô ta không để ý đến người ta. Việc cô ta mù quáng chạy theo thứ tình cảm vốn dĩ đó là thứ mà người đó không muốn trao cho cô ta, vốn dĩ từ trước tới giờ cô ta vẫn có thể có được sự yêu thương từ những người khác nhưng cô ta lại tự đâm đầu vào đau khổ để rồi than trách đời sao bất công với cô ta đến vậy.
Bất giác Vecky buộc miệng buông lời hỏi ông chú trung niên nằm trước mặt.
"Thế chú thích em sao?"
Một câu hỏi tuy ngắn nhưng nó lại chứa đầy hàm ý được Vecky gửi gắm vào trong nó, nó như một điểm nhấn trong câu chuyện giữa hai người, một người luôn nhìn về phía trước và một người thì luôn nhìn về phía sau, một người luôn theo đuổi và một người luôn chạy về.
Ông chú trung niên nằm gác đầu lên tay, rít hết điếu thuốc còn dư ban nãy rồi quay qua nhìn Vecky với đôi mắt đượm buồn.
"Ban đầu thì không nhưng sau ta lại có cảm tình với em."
Vecky đỏ mặt, cô ta không biết tại sao nghe được câu trả lời của ông chú lại khiến cô ta có cảm giác vui sướng khó tả trong lòng đến vậy, mặt cô ta đỏ tới mức cả vành tai hai bên đều đỏ ửng hết cả lên.
"Chú trêu em đúng không, chú muốn em không đòi hỏi ở chú chứ gì."
Cô ta ngại ngùng nhìn người đàn ông trung niên, động tác tay lúng túng không biết nên như thế nào của cô ta chọc cười ông chú trung niên trước mắt, tiếng cười trầm đó như phá tan bầu không khí ngượng ngùng, thay vào đó một cái hôn được đặt lên trán của Vecky, mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, cô ta cũng thế mà nằm trong lòng ông chú trung niên ngủ một giấc.
Ánh mắt của ông chú trung niên không rời khỏi Vecky, dường như vẫn còn rất nhiều tâm sự mà ông ta muốn cô ta biết, cảm giác lúc này lẫn về sau sau và cả việc cả hai đã thừa nhận tình cảm một cách trớ trêu như thế này. Đối với ông chú trung niên đó cứ như là một giấc mơ đẹp vậy.